Chẳng mấy chốc đã đến thành phố Scopter, bắt taxi đến khách sạn sau đó làm thủ tục nhận phòng.
Vào phòng Hạ Du Nhiên thay giày, đem đống hành lý để lên sô pha rồi nhanh chóng ngã lưng xuống giường.
Đem điện thoại ra kiểm tra một chút, cô bỗng thấy một loạt những tin nhắn Linh Lung.
“Du Nhiên, dạo này cậu thế nào rồi? Sang đấy đã quen chút nào chưa?”
"Hạ Du Nhiên cậu đâu rồi?"
Nhận được tin nhắn của Linh Lung không khỏi khiến Du Nhiên vui vẻ, hai người là bạn thân từ cấp ba.
Lúc đi học Linh Lung rất nhút nhát, lại còn là người hướng nội bình thường cô ấy thường sẽ lủi thủi một mình đi đi về về.
Mọi người đều nói cô ấy lập dị, suốt khoảng thời gian đi học đều không có lấy một người bạn.
Đến năm lớp 11, khi Hạ Du Nhiên chuyển trường đến Vinh Diệu cô ấy mới có người bạn đầu tiên.
Cô và Linh Lung trở thành bạn của nhau cũng nhờ một sự việc rất tình cờ.
Hôm đấy khi Linh Lung đến tháng, nhưng lại không mang theo băng vệ sinh.
Cô ấy một mình trốn trong nhà vệ sinh rất lâu không dám ra ngoài, cũng không biết phải làm sao.
Hạ Du Nhiên đang rửa tay bỗng nghe thấy tiếng thút thít của ai đó, bước đến cửa nhà vệ sinh.
“Bạn gì ơi, bạn không sao chứ? Có cần mình giúp gì không?”
Rất lâu không thấy ai trả lời, đang không biết phải làm sao thì người trong nhà vệ sinh dùng giọng lí nhí nói “Mình đến tháng…cậu..cậu…có thể giúp mình mua một bịch băng vệ sinh không?”
Hạ Du Nhiên thở phào một hơi.
“À…cậu đừng lo lắng, vừa hay trong balo của mình có băng vệ sinh dự phòng, mình lấy cho cậu dùng tạm”
Rất nhanh Hạ Du Nhiên đã trở lại nhà vệ sinh, trên tay cầm một bịch băng vệ sinh được bọc cẩn thận.
Người trong phòng vệ sinh nhận lấy dè dặt nói tiếng cảm ơn.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh Linh Lung cứ luôn đi theo phía sau của Hạ Du Nhiên, không khỏi lấy làm lạ.
Đến hành lang của lớp học, Hạ Du Nhiên thật sự không nhịn được nữa quay đầu lại đi về phía của Linh Lung đang đứng phía sau mình.
“Bạn à, bạn có chuyện gì muốn nói với mình sao?” Hạ Du Nhiên nhìn cô gái đang cúi đầu hỏi.
“Mình...mình...có thể làm bạn với cậu được không?”
Linh Lung dùng giọng lí nhí hỏi, hai bàn tay nắm chặt vào mép váy đồng phục, đưa mắt nhìn Hạ Du Nhiên.
Rất lâu không thấy Hạ Du Nhiên phản ứng cứ ngỡ sẽ bị từ chối nên gương mặt có chút thất vọng.
Hạ Du Nhiên lúc này chăm chú nhìn vào cô bạn đang đứng đối diện, dáng người cô ấy nhỏ nhắn và có chút gầy gò, mắt đeo một cặp kính cận dày, tóc được cột đuôi ngựa gọn gàng.
Thoạt nhìn không giống học sinh cấp ba mà cứ ngỡ là học sinh cấp hai, thần thái có chút thiếu tự tin.
Hạ Du Nhiên đưa bàn tay mình ra, vui vẻ nói.
“Được chứ, mình rất vui nếu được làm bạn cùng cậu”.
Từ sau ngày hôm đó hai người đã trở thành bạn thân của nhau, tính cách hoạt bát của Hạ Du Nhiên đã một phần giúp cho người thiếu tự tin như Linh Lung trở nên hoạt náo hơn.
Dần dần cô ấy cũng không còn bị mọi người xem là lập dị nữa, các hoạt động tập thể đôi lúc sẽ kéo cô ấy cùng tham gia.
Sau khi tốt nghiệp hai người cũng tách nhau ra, Hạ Du Nhiên đến thành phố Biện học ngành sinh học biển còn Linh Lung được gia đình sắp xếp sang nước ngoài.
Dù không ở cùng nhau nhưng họ vẫn thường liên lạc, có khi Linh Lung sẽ đột nhiên trở về nước cho cô ấy một bất ngờ.
Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông, nhấn nút nghe, một giọng nói như xuyên cả màng nhĩ vang lên “Hạ Du Nhiên, con nhóc chết tiệt cậu dám bơ tin nhắn của mình”.
“Đại tiểu thư à, oan uổng quá mình vừa định gọi cho cậu đây” Hạ Du Nhiên lên tiếng thanh minh cho bản thân.
“Thật không đấy?” Đầu dây bên kia dùng giọng nghi ngờ hỏi.
“Tất nhiên là thật rồi” Hạ Du Nhiên dùng giọng điệu lấy lòng nói.
“Được, mình tạm tha thứ cho cậu đó”
“Linh Lung, cậu dạo này đang bận sao? Rất lâu rồi không thấy cậu liên lạc với mình” Hạ Du Nhiên hai chân xếp bằng, ngồi trên giường.
“Ừm, dạo này có chút bận, chuẩn bị cho cậu một bất ngờ”
“Là gì vậy?” Hạ Du Nhiên hào hứng hỏi
“Không nói cho cậu biết, khi thời cơ đến sẽ nói với cậu.
Không nói nữa mình cúp đây”
“Ê, nói chút chút đi”
Rất nhanh đầu dây bên kia đã dập máy, để lại cho Hạ Du Nhiên một dấu hỏi lớn.
Xuống giường, mở vali ra sau đó lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay.
Bước vào phòng tắm tẩy trang và tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Hạ Du Nhiên ngồi bên giường sấy tóc, dưỡng da.
Khi đã cảm thấy hài lòng, cô mang máy tính từ trong balo ra xem tài liệu, kiểm tra lịch trình khảo sát.
Bên này Trần Tuấn đang trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen chảy xuống người anh.
Những giọt nước lướt qua uyết hầu, xuống cơ ngực rắn chắc của anh.
Trên cơ ngực có một vết sẹo dài, bên cạnh chằng trịch những vết sẹo với kích thước lớn nhỏ khác nhau.
Đưa tay vuốt mái tóc ra sau, ngửa đầu gội sạch bọt xà phòng trên tóc, anh nhớ đến cuộc gọi vừa nhận được lúc xuống máy bay..