CHẤP CHƯỞNG THẦN QUYỀN

Bầu trời đêm đầy sao, tầng mây đen che hơn phân nửa vầng trăng sáng, trên mặt biển gió lạnh gào thét, tăng thêm cảm giác thê lương.

- Cao Kiều quân, phía trước là hải vực của bên kia, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể đưa các vị đến nơi đây.

Một khu trục hạm đạn đạo kim cương cấp dài 160.9 thước chậm rãi ngừng lại trên mặt biển sóng nước mãnh liệt, trên boong mũi tàu một gã nam tử quân trang hơn năm mươi tuổi hướng nam tử hơn ba mươi mặc thường phục đứng bên cạnh nói:

- Chờ mong ngày Cao Kiều quân trở về!

- Thật cảm ơn Bắc Nguyên quân!

Nam tử được gọi Cao Kiều quân thoáng khom người xuống, trang trọng nói:

- Cao Kiều nhất định không phụ trọng vọng của đế quốc, thỉnh Bắc Nguyên quân yên tâm!

- Nếu tôi trẻ hơn năm tuổi, tôi nhất định sẽ lựa chọn cùng Cao Kiều quân đi tới vùng đất kia!

Bắc Nguyên quân vỗ vỗ vai Cao Kiều quân, trầm giọng nói:

- Thỉnh Cao Kiều quân nhớ kỹ giao phó của đế quốc cùng sứ mạng của anh!

- Hải!

Cao Kiều quân khép thẳng chân, đáp:

- Cao Kiều nhất định ghi nhớ!

- Phóng thuyền!

Hài lòng nhìn thần tình nghiêm túc của Cao Kiều, Bắc Nguyên quân quay người lại vung tay truyền mệnh lệnh.

- Sưu sưu sưu…

Chỉ nghe thanh âm xích sắt trượt dài chói tai, trên mặt biển truyền ra tiếng vang, Bắc Nguyên quân sửa lại cổ áo của mình, trịnh trọng khom người với Cao Kiều:

- Vậy, hết thảy nhờ!

- Hải!

Cao Kiều xoay người đáp lễ, mạnh mẽ rút một thanh đông dương đao trôi nổi hàn mang u lãnh, mũi đao chỉ ra chân trời phía xa, quát một tiếng:

- Xuất phát!

- Hải!

Trên boong còn có chín nam nữ cùng hô to một tiếng, lập tức xếp thành hàng chạy tới một bên khu trục hạm, ở bên kia đã có một chiếc du thuyền dài bảy thước đang chờ bọn họ.

Nhìn nhóm người Cao Kiều lái du thuyền dần dần đi xa, Bắc Nguyên quân mới thu hồi ánh mắt của mình, nhìn một thân binh bên cạnh nói:

- Hạ lệnh quay về căn cứ!

- Hải!

Thân binh chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi lớn tiếng đáp lại, xoay người đi nhắn mệnh lệnh của Bắc Nguyên quân.

- Còn bao nhiêu thời gian đến biên giới Hạ Quan thị?

Diệp Dương Thành đứng trên boong chừng hai giờ, xoay người vào phòng điều khiển, dùng thanh âm trầm thấp hỏi.

- Ba giờ sau đến hải vực bên kia, muốn đến biên giới Hạ Quan thị khoảng một giờ sáng, nếu như hết thảy thuận lợi.

Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Thán đầu đang xem xét bản đồ vệ tinh ngẩng đầu lên, nói:

- Nhưng chúng tôi chỉ đưa anh tới hải vực biên giới Hạ Quan thị, xa hơn rất nguy hiểm, còn lại chừng hai hải lý khoảng cách anh phải tự mình đi qua.

- Không thành vấn đề.

Diệp Dương Thành không có ý kiến khác, gật đầu rời khỏi khoang thuyền.

Nghe được câu trả lời gọn gàng linh hoạt của Diệp Dương Thành, thanh niên đang kiểm tra hệ thống ra đa không khỏi bĩu môi, hừ nhẹ nói:

- Làm như giỏi lắm…

- Mao tử!

Thán đầu trừng mắt, thanh niên lập tức cười khan một tiếng im lặng không nói.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đảo mắt đã hơn mười giờ tối, Diệp Dương Thành lại đi vào hỏi thăm thời gian, nghe được câu trả lời khoảng mười một giờ sẽ vào hải vực bên kia.

Một người lẳng lặng đứng đầu thuyền, mở to mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, Diệp Dương Thành cũng không biết mình đang suy nghĩ chuyện gì.

- Thán đầu, có biến!

Mười giờ mười ba phút, Mao tử đột nhiên biến sắc, chỉ vào một điểm đỏ trên màn ảnh nói:

- Phương hướng đông bắc mười ba hải lý xuất hiện một con thuyền bất minh!

- Mười ba hải lý?

Vừa nghe lời của Mao tử, Thán đầu hoảng sợ, trợn mắt nói:

- Vì sao đến bây giờ mới phát hiện?

Tuy du thuyền bị cực hạn do thể tích, vì thế hệ thống ra đa chỉ dò xét trong phạm vi sáu mươi hải lý, nhưng loại hệ thống ra đa này cũng không phải hàng thông thường, mà ngưng kết kết quả tâm huyết của thật nhiều nhân viên nghiên cứu!

Nhưng bây giờ lại có một con thuyền không rõ thân phận tiếp cận phạm vi mười ba hải lý, điều này ý vị như thế nào?

- Là thuyền nhập cư trái phép từ bên kia! Hơn nữa nhất định là thuyền của quân đội!

Thán đầu làm ra phán đoán khẳng định, chỉ vào điểm đỏ nói:

- Đổi đường đi tránh né nó, lập tức thông tri tổng trưởng tình huống của nó, đem nó giao cho tổng trưởng xử lý đi, hiện tại chúng ta không thể gây thêm phiền toái.

- Đã biết.

Mao tử gật đầu đáp, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị liên lạc tổng trưởng, lại phát hiện…

- Thán đầu nhi, đối phương phát hiện chúng ta!

Mao tử ngẩng đầu nhìn Thán đầu, biến sắc:

- Làm sao bây giờ? Trên thuyền chúng ta chỉ có vài cây súng ah!

- Con mẹ nó!

Thán đầu trợn tròn mắt, nhưng vẫn theo bản năng đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành đang đứng trên mũi thuyền, có lẽ hắn có thể hỗ trợ…

- Cao Kiều quân, hướng tây nam phát hiện một con thuyền, nó đã phát hiện chúng ta!

Trên một chiếc du thuyền cách mười hải lý, cũng có người chỉ lên hệ thống ra đa, nhưng đó là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi:

- Nổ nó không?

- Ngu xuẩn!

Nghe câu hỏi của nữ nhân, Cao Kiều nhướng mày nói:

- Trên thuyền có trang bị máy xác định vị trí, nổ rớt nó hủy diệt máy xác định vị trí kia, chẳng phải làm bại lộ sự hiện hữu của chúng ta? Lập tức tới gần nó, có lẽ chúng ta có thể giết chết người trên thuyền…

Ánh mắt Cao Kiều dừng lại trên chiếc va ly màu đen, bên trong chứa đựng một trong những trang bị chủ yếu trong chuyến đi này của bọn hắn…một loại mới được nghiên cứu chế tạo – độc khí đạn!

- Cái gì?

Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thán đầu, nói:

- Anh xác định?

- Xác định!

Thán đầu gật đầu nói:

- Hiện tại chiếc thuyền kia đang lao nhanh tới gần chúng ta, trên thuyền chúng ta không có mang theo vũ khí cỡ lớn, chỉ có ba khẩu súng…

- Đối phương lao tới gần chúng ta, mà không lựa chọn nã pháo oanh rụng chúng ta, anh nghĩ đối phương có vũ khí cỡ lớn sao?

Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ nói:

- Khách nhập cư trái phép từ bên kia, ngô…khoan đã.

Tạm dừng chốc lát, Diệp Dương Thành nhìn Thán đầu:

- Vừa rồi anh nói đó có thể là con thuyền nhập cư trái phép của quân đội bên kia?

- Phải.

Thán đầu gật gật đầu:

- Thuyền buôn lậu bình thường không đi con đường này, mà mười chiếc thuyền đi đường này có chín thuyền là nhập cư trái phép, mà bình thường nhập cư trái phép đừng nói là có hệ thống phản ra đa, dù là hệ thống ra đa bình thường cũng không có!

- Như vậy sao…

Diệp Dương Thành đưa tay sờ sờ cằm của mình, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, nói:

- Lái thuyền nghênh đón, cấp cho bạn bè nhập cư trái phép lưu lại một chút ấn tượng hữu hảo của chúng ta!

- A…?

Thán đầu ngây ra, nghênh…nghênh đón?

- Còn ngây ngốc ở đó làm gì?

Diệp Dương Thành thúc giục nói:

- Nhanh chóng làm đi!

- Nga nga, được…được…

Nhớ lại lời Âu tử khoác lác về thực lực của tân ngành quân đội mới thành lập, chuyện cho tới bây giờ Thán đầu chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào người Diệp Dương Thành, vội vàng gật đầu đáp ứng, xoay người vọt vào phòng điều khiển:

- Thay đổi phương hướng, chúng ta nghênh đón!

- Cao Kiều quân, chiếc thuyền kia chào đón!

Nữ nhân ngồi trước hệ thống ra đa biến sắc:

- Trước mắt khoảng cách năm hải lý hướng tám giờ!

- Khoảng cách bảy hải lý…

- Năm hải lý…

- Ba hải lý…

- Một hải lý…

- Tôi nhìn thấy bọn hắn!

Một nam tử hơn bốn mươi hô to:

- Cao Kiều quân, là chiếc thuyền kia!

- Ra vẻ chiếc thuyền kia cũng không mang theo vũ khí đường xa.

Đi ra khoang thuyền, lờ mờ thấy được ánh sáng trên mặt biển, trên mặt Cao Kiều hiện lên tia cười lạnh, quay đầu ra lệnh:

- Tiếp tục đến gần, Viễn Sơn quân chuẩn bị, khoảng cách gần 200m lập tức tặng quà cho chiếc thuyền kia!

- Hải!

Một thanh niên đứng phía sau lớn tiếng đáp, sau đó xoay người đi vào phòng điều khiển lấy một món vũ khí tương tự như khẩu pháo bắt đầu điều chỉnh…

- Khoảng cách hữu hiệu 230m…

Nhìn thần quyền nêu lên, Diệp Dương Thành híp mắt nhìn xa xa, thầm nói:

- Sau khi nhiếp thủ Nhật ngữ, sẽ đưa các người đi gặp Thiên Chiếu đại thần!

Lúc này thần sắc ba người Thán đầu khẩn trương, trong tay cầm súng trường tự động đứng sau lưng Diệp Dương Thành.

Nhìn ánh sáng ngày càng rõ ràng, thần sắc Diệp Dương Thành dần dần nghiêm túc, không ngừng thúc giục thần quyền, chờ đối phương tiến vào khoảng cách hữu hiệu sẽ nhiếp thủ năng lực Nhật ngữ của bọn họ.

- Chuẩn bị phóng ra!

Cao Kiều Thiển Dã giơ cao tay phải, nhìn chiếc thuyền đã dần dần hiện rõ hình dáng, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn…

Bình luận

Truyện đang đọc