CHẤP NIỆM TÌNH YÊU ÔNG XÃ QUÁ TUYỆT TÌNH


Đồng Thiên Vũ và Đan Tâm tay trong tay đi ra vườn.

Khu vườn lúc trước chỉ có thảm cỏ xanh ngắt nay được điểm thêm sắc đỏ của hoa hồng.

Đồng Thiên Vũ đã cho người mang hoa hồng đỏ từ Pháp về trồng trong vườn để lấy lòng Đan Tâm, vợ vui thì anh cũng vui.

Đối với Đồng Thiên Vũ mà nói thì Đan Tâm thích gì, muốn gì anh cũng sẽ làm được cho cô.

Lỡ mất hai năm hôn nhân không tình yêu, trải qua bao nhiêu đau thương họ mới được xem là vợ chồng thật sự, vì vậy anh muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho người phụ nữ anh yêu.
Trên gương mặt điển trai hiện lên nụ cười cuốn hút, Đan Tâm nhìn mà say mê, Đồng Thiên Vũ nói:
“Em chờ anh một chút anh đi lấy đồ rồi quay lại ngay.”
“Dạ”
Đồng Thiên Vũ cưng nựng cái cằm nhỏ nhắn một cái rồi rời đi.

Đan Tâm đi lại xích đu ngồi ngắm nhìn biển hoa hồng đỏ trong lòng ngọt ngào.

Khoảng vài lúc sau đó bỗng dưng đèn trong vườn tắt đi chỉ còn lại ánh đèn le lói ở lối đi vô nhà chiếu vào.

Đan Tâm đứng lên định vào trong xem xét thì Đồng Thiên Vũ đi ra trên tay anh cầm theo một tập tài liệu gì đó, trong lòng cô liền dấy lên hồi hộp.
Đồng Thiên Vũ đứng trước mặt Đan Tâm nhìn cô thâm tình cất lời:

“Đan Tâm cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh, bao dung anh.

Hai năm trước anh không biết trân trọng nên đã để lỡ mất nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.

Chúng ta còn cả quãng đời còn lại, anh không hứa nhưng anh sẽ làm bởi lời hứa nói ra cũng như cơn gió mà bay đi, chi bằng hãy hành động.

Cuộc đời này của anh may mắn được ơn trên chiếu cố để em ở cạnh anh giúp anh thoát khỏi những giông tố ngoài kia, an nhàn vững bước.

Mọi chuyện em làm cho anh khiến anh rất cảm động cùng áy náy.

Cảm động là vì em yêu anh một lòng một dạ, áy náy là vì bản thân mình đã từng phụ em.

Đan Tâm hôm nay anh muốn nói với em là anh sẽ chăm sóc cho em suốt quãng đời còn lại của mình, yêu em, bảo vệ em.

Anh biết vết thương anh gây ra cho em hai năm trước đây vẫn còn đọng lại đâu đó trong trái tim em nhưng anh sẽ cố gắng để lắp đi nó.

Đan Tâm, em có bằng lòng cùng anh lần nữa đi hết con đường về sau của chúng ta hay không cho dù có chông gai vẫn cùng nhau vượt qua đi đến hạnh phúc cuối cùng.

Anh yêu em, nếu bằng lòng thì kí vào bản hợp đồng này nhé! Đây là mọi quyền hành của em để quản lí anh, nếu một ngày anh làm em tức giận thì căn cứ vào đó mà phạt anh.”
Dứt lời Đồng Thiên Vũ khuỵ một chân xuống đúng theo kiểu cầu hôn.


Tay anh giơ ra phía trước cùng bản hợp đồng, trên đó còn có một cái hộp vuông nhỏ.

Không gian trầm lắng nhưng lãng mạn bởi sắc đỏ của hoa hồng và có thể nghe được tiếng hít thở hồi hộp của Đồng Thiên Vũ, anh đang nhìn Đan Tâm với ánh mắt cực kì chờ mong.
Ánh đèn đã bật lên khu vườn lại ấm áp trong đêm với sắc màu vàng của đèn.

Trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Đan Tâm đã rơi từng giọt nước mắt theo từng câu nói của Đồng Thiên Vũ.

Người đàn ông này thật sự làm cô rất bất ngờ đến nỗi xúc động thế này đây, cô cũng không nghĩ anh lại cầu hôn mình lần nữa như vậy.

Nhẹ gạt đi những giọt lệ đang rơi, khoé môi cong lên nụ cười hạnh phúc, cô gật đầu nhận lấy bản hợp đồng cùng chiếc hộp nhỏ.

Đồng Thiên Vũ vui sướng đến độ cũng muốn khóc đến nơi rồi, sao dạo này anh yếu đuối thế nhỉ…
Nhanh chóng lấy hộp nhẫn mở ra không chờ Đan Tâm kịp phản ứng mà đeo luôn vào ngón áp út rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Đan Tâm nhìn ngắm chiếc nhẫn mà trái tim đập hẫng một nhịp.

Đây là nhẫn cưới của cô và Đồng Thiên Vũ mà, chẳng phải anh đã ném đi lúc hai người cãi nhau trước kia hay sao…Cô thật sự đã tìm nhưng không thể thấy được, sao anh lại có nó rồi….Mắt hạnh lại dời đến ngón áp út của anh, trên đó cũng đeo một cái nhẫn y như cô vậy…Đúng là nhẫn cưới thật rồi này!!!!
Thấy Đan Tâm tự dưng bất động nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vừa được đeo, Đồng Thiên Vũ khẽ cười vén lọn tóc xoăn đỏ của cô ra sau tai, nói:
“Làm sao vậy vợ? Tự nhiên bất động thế hả?”
“Thiên Vũ, anh tìm được nhẫn của em từ lúc nào vậy?”

Ra là cái này, Đồng Thiên Vũ cười cười cắn lên môi đỏ làm anh yêu thích, rất thành thật mà trả lời câu hỏi của vợ:
“Lúc em chuyển đi một thời gian sau đó anh nhận ra mình đã yêu em mất rồi nên cho người đến dọn dẹp lại, đổi mới đi vài thứ biết đâu khi anh bày tỏ làm em trở về bên cạnh cùng anh về lại nhà thì sẽ không đau buồn nữa.

Lúc làm lại vườn để trồng hoa, anh vô tình nhìn thấy nhẫn cưới của em ở gốc cây cuối góc vườn.

Em biết không tâm trạng anh khi tìm lại được chiếc nhẫn đã vui mừng không thể tả, cũng vì nó mà anh biết mình cần em và phải trân trọng em như thế nào.

Anh đã lấy nhẫn của anh và em đi đến tiệm trang sức kêu họ làm lại cho sáng bóng, anh không mua nhẫn mới vì anh biết em rất quý cặp nhẫn này.”
Đan Tâm ôm chầm lấy Đồng Thiên Vũ xúc động bật khóc, anh ôm lại cô vỗ về.

Giữ lại cặp nhẫn này cũng có lý do của anh…Nhớ đến dáng vẻ Đan Tâm trân trọng gìn giữ cặp nhẫn cưới cho dù anh ghét bỏ không đeo, cô vẫn cất giữ cẩn thận lòng của anh lại xót xa.

Là anh đã không nhận ra sớm để cô chịu khổ vì vậy khi tìm thấy nhẫn cưới của Đan Tâm, anh đã vội lục hết các ngăn tủ trong phòng ngủ để tìm nhẫn của anh.

May mắn cô cất trong hộp bỏ vào hộc tủ bàn trang điểm, hai chiếc nhẫn đã thành đôi giống như anh và cô.

Tìm được rồi anh đã gửi đến tiệm trang sức để làm sáng bóng, cất giữ cẩn thận để chờ đến ngày đeo nó vào tay cô.

Khi kết hôn chỉ đeo đại cho xong nên không cảm nhận được gì cả, còn lúc nãy anh đeo cho cô mà cảm thấy hồi hộp, mong chờ.

Bây giờ bọn họ mới đúng là vợ chồng thật sự cùng nắm tay nhau vượt qua mọi bão tố của cuộc đời.
Buông Đan Tâm ra ngón tay nhẹ lau đi nước mắt vươn trên mặt cô, Đồng Thiên Vũ lấy bản hợp đồng từ tay cô rồi nói:
“Đồng ý rồi thì kí vào đây đi, quyền lợi của vợ đó!”
Đan Tâm ngừng khóc, hít nhẹ một hơi để bình tĩnh lại, cô lấy bản hợp đồng đọc nội dung sau đó ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt mình nhịn không được cười thành tiếng khẽ hỏi:

“Anh nghĩ ra mấy hình phạt này không thấy thiệt thòi cho mình à?”
Đồng Thiên Vũ ôm eo cô kéo sát vào mình, ôn nhu nói:
“Thiệt gì chứ anh chỉ sợ giận anh vợ buồn rồi bỏ anh đi thôi.

Mấy hình phạt này là anh nghĩ ra đó, cũng không có gì mà.

Vợ thấy vui là được rồi, mau kí đi.”
Thấy anh hối thúc mong chờ mình kí như vậy Đan Tâm thật sự lắc đầu chỉ biết mỉm cười.

Cái người này sao mà trẻ con vậy chứ, còn chuẩn bị hợp đồng phạm lỗi để cô xử anh nữa.

Thật là đáng yêu!
Lấy cây viết kẹp trên giấy rồi kí tên, Đan Tâm nói:
“Trong này có một cái là nếu vợ giận quá mà anh không làm vợ nguôi giận được thì tự giác ra ngoài sofa ngủ…Thiên Vũ, anh ghi như vậy nhưng có chắc là làm được không? Buổi tối đang ngủ mà có con sói mò vào phòng là em không tiếc đạp xuống giường đâu nhé!”
Người nào đó ra vẻ không biết gì hết gãi gãi đầu, nhướn mày đáp:
“Ủa có hả sao anh không nhớ nhỉ?? Nhưng mà vợ ơi nếu có thì mong em chiếu cố đổi hình phạt nha, không có em anh không ngủ được.”
“Phải xem biểu hiện của anh lúc phạm tội đã rồi mới tính tiếp.”
Đan Tâm nháy mắt tinh nghịch rạng rỡ, Đồng Thiên Vũ thật là yêu chết bộ dáng này của cô.

Nhanh chóng kéo lấy vợ yêu giam trong ngực mình, môi mỏng tìm lấy đôi môi đỏ mọng mà trao nụ hôn nồng nàn.

Bầu trời đêm nay trong lành điểm ngôi sao sáng lấp lánh, trong khu vườn với sắc đỏ của hoa hồng, sắc vàng của ánh đèn cùng sắc xanh của cỏ, ở đây còn có hai người đang tình tứ hôn nhau cười đùa vui vẻ trên xích đu, gương mặt cả hai đều hiện lên sự hạnh phúc.Một khung cảnh lãng mạn rất đỗi ngọt ngào….


Bình luận

Truyện đang đọc