CHẤT NỮ

Nghĩ tới đây, chàng hướng mắt ra mặt hồ ngoài cửa sổ, chỉ là trong lòng khó có thể bình lặng được như trước.

Từ khi Phượng Ly Ngô phát hiện, nàng có thể không chút lưu luyến vứt bỏ mình. Mỗi thời mỗi khắc trong lòng chàng đều có một loại phẫn nộ không thể vượt qua.

Khi chàng nhìn thấy hồ sơ nàng lưu lại, liên tục vài đêm không ngủ, chàng chỉ khêu đèn nhìn nét chữ xinh đẹp của nữ nhân tâm tư khó dò, tìm lý do biện hộ cho nàng.

Cuối cùng, khi chàng đọc đi đọc lại câu "trăm năm hoà hợp dài lâu", chàng cũng nghĩ tới một lý do có thể tha thứ cho nàng: Nàng giống nữ nhân khác ghen tỵ, không dung nạp được việc chàng cưới chính phi, liền rời xa khỏi chàng?

Lúc đầu, chàng cảm thấy nàng quá không hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết trong tim chàng luôn đặt trên người nàng? Nạp Dương thị, chính là đại kế an ổn cục diện chính trị, đâu liên quan gì tới nữ nhi tình trường?

Thế nhưng, ngay khi Dương gia thúc giục chàng cử hành đại hôn, Phượng Ly Ngô trong nội tâm mơ hồ cảm thấy, nếu thật sự cưới Dương thị, chỉ sợ nàng sẽ mãi mãi không trở về.

Thế là, hôn sự liền bị chàng dùng lý do quân vụ bận rộn, đẩy lùi ra phía sau.

Ở chân trời xa như vậy, bị người phụ tình, trở về cố thổ, hương thuỷ dưỡng người, chỉ sợ nàng càng thêm kiều diễm ướt át.

Chàng từng nhìn nàng nhảy múa khi mặc phục sức Ba Quốc, xinh đẹp bức người. Nếu thời gian lâu, không riêng gì một tên Nhung vương ngo ngoe muốn động, chàng cũng không dám chắc nàng không đảo loạn tâm hồn. Nàng luôn tiêu diêu tự tại trở lại mẫu quốc có gì mà không dám làm!

Nghĩ tới đây, chàng ngược lại muốn tạm thời gác nữ nhi tình trường sang một bên, mệnh thị vệ coi chừng nữ nhân kia, cũng không cần truyền tin tức Khương Tú Nhuận về kinh nữa, miễn chàng nghe được tâm phiền ý loạn.

Trong lòng của chàng, nữ nhân này không xứng đáng để chàng ngày đêm nhớ mong!

Phượng Ly Ngô càng nghĩ càng oán hận, cứ làm như người mà thời gian vừa qua hắn nghĩ tới không phải là Khương Tú Nhuận vậy.

Tới mùa xuân, thai nhi trong bụng cũng đã được bảy tháng, bụng dần lộ ra. Nhưng nàng ngày thường mặc y phục rộng rãi, tứ chi thon dài, cho nên nếu không nhìn kỹ gần như không nhận ra...

Những ngày này tạo thế, tên tuổi của Đại vương nữ Ba Quốc ngày càng lan rộng.

Chuyện nàng mang thai cũng không có nhiều kiêng kị, chuyện nam nữ ở Ba Quốc cũng cởi mở. Khi dân chúng nghe chuyện nàng ở Tề quốc cùng Thái tử Tề triều định tình, sau lại bị ép buộc tách rời, liền tự diễn dịch ra hàng ngàn đoạn giai thoại Ngưu lang chức nữ bị ép buộc rời đi.

Nghe nói thái tử mặc dù không thể giữ giai nhân ở bên người, nhưng vẫn hứa hẹn dùng binh lực hùng mạnh Đại Tề thủ hộ Ba Quốc. Lời hứa son sắt như vậy, có thể thấy ông trời còn thương con dân Ba Quốc.

Khương Tú Nhuận chưa kết hôn mà có con, trải qua truyền thuyết thánh nữ A Đại Thiện mang cốt nhục dũng sĩ, sau lại cùng dũng sĩ phải rời xa nhau ăn khớp. Hơn nữ tin đồn Đại Vương nữ là thánh nữ chuyển thế càng lúc càng chân thật hơn.

Khi Thân hậu phát giác đại vương nữ có dã tâm chen chân vào triều chính, thì mọi chuyện đã không thể kiểm soát nổi nữa.

Từ sau khi Khương Tú Nhuận về nước, mấy lần Thân hậu tuyên triệu, muốn bắt Khương Tú Nhuận vào cung, đều bị nàng tìm cớ tứ lạng bạt thiên cân từ chối.

Hiện tại mới biết, nàng ta mang mang thai trở về, khó trách khắp nơi cẩn thận. Nếu như biết sớm một chút, bà ta đã phái thị vệ tới áp giải Khương Tú Nhuận vào cung. Dù sao một nữ nhân mang thai, đi đường chỉ cần hơi bất ổn một chút cũng có thể một thi hai mệnh.

Nhưng bây giờ thai nhi của Khương Tú Nhuận đã lớn, mới công khai chuyện này, càng có cớ thai nhi bất ổn, dâng tấu xin Khương quốc quân miễn cho nàng khỏi phải vào cung.

Thân hậu cho gọi, Khương Tú Nhuận trực tiếp dùng việc Khương quốc quân chuẩn tấu cho nàng dưỡng thai trong phủ đuổi người về.

Thân hậu nộ khí khó bình, vương nữ Khương Tú Dao ngồi bên cạnh cũng tức giận theo.

Đồng dạng cả hai đều là vương nữ, nàng lại còn mẫu hậu sủng ái, vốn thân phận phải tôn quý hơn Khương Tú Nhuận. Thế nhưng cùng đi Đại Tề trở về, đều là nữ nhân chưa lập gia đình mà có con, tại sao đãi ngộ lại khác hẳn nhau?

Nàng phải cùng bài vị Thân Văn Tư bái đường thành thân, nhi tử của mình mới được nhận tổ quy tông. Thế nhưng Khương Tú Nhuận còn không nói rõ phụ thân của thai nhi trong bụng là ai, nhưng vẫn được nuôi dưỡng như hoa trong nhà, cơm áo vô lo.

Hai tháng trước, thiện đường ở ngoại thành mở, các quý phu nhân Ngưỡng thành đều đi, thế nhưng không một ai có y phục đẹp bằng Khương Tú Nhuận. Mặc dù cô ta chỉ mặc váy dài màu trắng, nhưng vải thì tại Ba quốc không thể mua được. Nghe các quý phu nhân nói, trên vải có pha ngân tuyến, phải dùng ba thành mới đổi được một súc vải đó, khiến hoa tuyết trên váy dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện.

Hôm đó Khương Tú Nhuận mặc dù không trang điểm, chỉ điểm chút son môi, nhưng dung mạo lại thoát tục khuynh thành. Thêm một thân y phục lấp lánh, trông như tiên nữ hạ phàm, khiến dân chúng hai bên nhao nhao quỳ xuống, hô to cô ta là thánh nữ A Đại Thiện.

Nghĩ lại thôi đã khiến Khương Tú Dao hận nghiến răng nghiến lợi. Không cam lòng nên hôm nay mới chạy tới chỗ mẫu hậu châm ngòi.

Thân hậu nghe nhiều tâm cũng phiền, hôm nay vừa lúc nghe nói hai sủng pho của Khương quốc quân đều mang thai, bà ta liền đem cỗ tà khí phát tác lên người nữ nhi:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà so sánh với cô ta sao! Cô ta mang thai với ai ta không nói, nhưng văn võ bá quan cả triều đều biết, tám chín phần là của vị Thái tử Đại Tề kia. Còn ngươi thì sao?

Thân hậu vừa nói vừa véo cánh tay Khương Tú Dao:

- Trước khi đi sứ Đại Tề lại cùng biểu ca ngươi hồ nháo còn sinh ra một đứa con hoang! Tầm nhìn nông cạn. Nếu như ngươi tại trạm dịch không náo ra chuyện thị phi kia, thì vị trí trắc phi của Thái tử không phải chính là của ngươi sao? Bây giờ cô ta mẫu bằng tử quý, lấy Thái tử Đại Tề ra làm cáo mượn oai hùm. Ngay cả phụ vương ngươi còn trúng chiêu, giờ tới phàn nàn với ta thì có ích gì? Dù sao cũng là do ngươi kém cỏi.

Khương Tú Dao không nghĩ tới mẫu hậu chẳng những không giúp đỡ mình, thế mà còn không chút nào che lấp trào phúng một phen, nước mắt chảy ròng ròng:

- Mẫu hậu, người nếu như mặc kệ, cứ để cho cô ta phách lối như vậy, là muốn chuyện thánh nữ hiển linh Ba quốc làm mưa làm gió sao!

Thân hậu sao có thể khoanh tay mặc kệ như Khương Tú Dao nói? Khi bà ta phát giác dã tâm của Khương Tú Nhuận, đã tuyên Khương Chi vào cung. Dùng sự quan tâm của mẫu thân, hỏi han ân cần, còn thưởng cho nữ nhi mới sinh của Khương Chi một đôi vòng vàng.

Sau đó bà lại nhẹ giọng khuyên bảo Khương Chi. Nói hắn mới là đại vương tử Ba quốc, tương lai chính là người thừa kế Vị trí quốc quân. Thế nhưng hắn lại mặc kệ cho muội muội hồ nháo, chỉ sợ thanh danh ca ca bị muội muội lấn át, chẳng phải sẽ khiến cho chư hầu cười chê?

Bà ta vốn cho là, những lời này vì muốn tốt cho Khương Chi, hắn sẽ nghe vào lòng. Dù sao tình thân huynh muội có thâm hậu tới đâu, cũng sao có thể sánh kịp với vương quyền?

Khương Chi tuy yêu thương muội muội, nhưng nếu phát hiện muội muội có dã tâm, cũng tất sẽ có chỗ đề phòng.

Mà bà ta hiểu rất rõ Khương Chi, đây chính là cái một thanh niên cổ hũ trọng lễ hiếu nghĩa.

Năm đó sau khi tiên vương sau qua đời, Khương Tú Nhuận cắn môi không chịu gọi bà mẫu hậu, bị Khương quốc quân phạt đói hai ngày, mà ca ca còn ngậm nước mắt giáo huấn muội muội không phải, không nên làm kế mẫu tức giận.

Ngay cả trước khi tới Lạc An, Khương Chi vẫn một mực cung kính đối xử với bà như mẫu thân ruột vậy!

Thế nhưng không ngờ tới, sau chuyến hành trình Lạc An về, không riêng gì Khương Tú Nhuận đôi cánh cứng cáp. Mà tính tình Khương Chi cũng đại biến. Sau khi nghe bà nói xong liền nhíu mày, lãnh đạm nói:

- Tài học từ trước tới nay không phân biệt già trẻ nam nữ. Tú Nhuận tài học trên xa ta, ngay cả Thái tử Đại Tề cũng rất nể trọng. Chẳng lẽ vì muốn ca ca nổi bật mà muội ấy phải che giấu tài năng sao? Ba quốc ta không phải chưa từng có nữ vương. Nếu như phụ vương cảm thấy Tú Nhuận đủ tài năng kham vi trọng trách, ta thân làm ca ca tất sẽ nhượng hiền, sao phải đi giáo huấn muội ấy chứ?

Nói xong những lời này, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi. Khiến Thân hậu tức giận cả ngày không nuốt trôi cơm, mắng chửi nam nhân Khương gia không một tên nào hữu dụng, để cho một nữ tử lên nắm quyền.

Nhưng Khương Chi mặc kệ, thì bà ta cũng phải nghĩ biện pháp khác. Lúc trước khi đề nghị liên hôn với Nhung quốc, bà ta đã phái Thân Hoa đưa tặng Nhung vương bức chân dung Khương Tú Nhuận.

Nhung vương vốn là kẻ ham mê sắc đẹp, khi nhìn thấy bức tranh liền không kiềm chế nổi. Khi nghe tin hôn sự không thành, Nhung vương giận tím mặt.

Thân hậu quyết định nếu như Khương quốc quân coi đại nữ nhi là bảo bối, thì bà ta cũng không thể xuất thủ. Thế nhưng Nhung vương chủ động tới đâu cướp dâu, còn Khương Tú Nhuận trong lúc cướp dâu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vậy bà ta liền chẳng có liên can gì hết.

Cho dù Thái tử Đại Tề tuy cưới chính thê nhưng vẫn giận chó đánh mèo, cũng có Nhung vương thế tội, mọi chuyện không thể trách Ba quốc được... Nghĩ vậy, thâm tâm Thân Hậu mới dần an tĩnh lại.

Đến cuối mùa hè, chư quốc biên thuỳ Tây Bắc đều có chư vương tụ hội. Khi đó Khương Tú Nhuận có lẽ đã sinh xong, với tính cách cô ta chắc chắn sẽ tham gia hội minh. Lúc đó chỉ cần thêm vài động tác là sẽ hoá giải được đại hoạ trong lòng bà ta.

Nhất thời, trong Ba quốc mọi chuyện đều sóng yên gió lặng.

Khương Tú Nhuận mặc dù thâm cư không ra ngoài, trong phủ an thai, cũng không có chuyện gì phiền nhiễu nàng.

Chỉ có Thiển nhi sau khi nàng mấy lần quấy rầy khuyên bảo rồi trách móc, bất đắc dĩ mới tới đại doanh tinh nhuệ Ba quốc là Võ Uy quân báo danh.

Nghe nói nàng lúc đầu nhập quân doanh, bởi vì là nữ tử, tướng mạo xấu xí nên bị kiêu binh Võ Uy quân đùa cợt.

Tới giờ cơm trưa, có vài kẻ còn dám hắt nước lên người nàng, mưu toan áo mỏng sẽ làm lộ đường nét cơ thể, khiến cho nàng mất mặt.

Nhưng Thiển nhi đâu có giống như bọn họ nghĩ, nàng cũng chẳng xấu hổ giận dữ khi cơ thể bị lộ ra.

Xấu nữ tuy dung mạo không đẹp, nhưng dáng người lại không chê nổi. Có ngực có mông, dưới tiếng cười vang của một đám nam nhân, nàng hào phóng cởi bớt ngoại bào, bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng cố định ngực, giống như chiếc yếm bằng vải bông, bó sát người, ngay cả dây buộc trên cổ đều không có.

Mà xấu nữ toàn thân ướt đẫm, nhưng trơn trượt như bùn, giữa một đám kiêu binh di chuyển tới lui, đá háng bóp trứng nện mặt đạp ngực, khiến cả đám kêu rên không ngừng.

Khiến đám tinh binh không ngờ tới chính là, xấu nữ bên người đại vương nữ này còn lấy một địch mười, trên trường thao luyện đánh cho đám tinh binh Ba quốc tè ra quần, mặt mũi bầm dập.

Cuối cùng Thiển nhi chân to tám thước lần lượt đo mặt bọn họ, khiến cho họ kêu cha khóc mẹ, sau đó mới thả cho bọn họ đi.

Từ đó về sau, Bạch Thiển nhất chiến thành danh, trong Uy Vũ quân có vô số con nuôi, đám quân binh chỉ có thể đứng từ xa cung kính gọi một tiếng lão nương.

Thế nhưng khi Bạch Thiển hứng thú bừng bừng từ binh doanh thao luyện trở về kể chuyện với Khương Tú Nhuận, Khương Tú Nhuận lại tiếc nuối lắc đầu.

Đến cùng là nàng làm trễ nải Thiển nhi! Tinh binh Ba quốc cũng không chịu nổi một cước của nàng, sao có thể khiến Thiển nhi nâng cao được lịch luyện?

Cũng không biết một kiếp này, Thiển nhi thiếu sự rèn luyện trong doanh trại của Phượng Ly Ngô, có thể hay không thay đổi tài năng hành quân của nang?

Đang nghĩ tới xuất thần, đột nhiên hài nhi trong bụng đạp mẫu thân một cước, tựa hồ phàn nàn mẫu thân quá lạnh nhạt mình, không đọc Kinh Thi giống những ngày qua cho mình nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc