CHẤT NỮ

Phượng Ly Ngô sắc mặt  âm trầm.

Danh sách sính lễ keo kiệt này là do kẻ nào định ra? Tề triều dù có nghèo cũng không thể nghèo tới mức này. Huống chi chàng cưới Khương Tú Nhuận, hiển nhiên phải dùng hết quốc lực chuẩn bị. Kẻ nào không có mắt dám dùng loại  sính lễ này vậy.  

Ngay sau khi  lễ quan đọc xong, lúc tiếp nhận sính lễ,  Ổn nương mới chậm rãi nói:

- Nếu là quý nữ Tề triều, hiển nhiên chỉ cần phủ nội vụ chuẩn bị là  được. Thế nhưng, người mà Thánh Võ đế muốn cưới cũng chính là nữ vương Ba quốc chúng ta. Quốc vương hai nước kết mỗi  lương  duyên Tần Tấn, quả thực xưa nay chưa từng có tiền lệ như vậy. Bởi vậy lễ qua Ba quốc có ý là, nữ vương Nhã Luân là quốc quân Ba quốc, hiện tại mặc dù tạm thời an cư ở Lạc  An, nhưng cũng không thể coi là gả cho Tề triều. Cho nên, Ba quốc cũng giống như Tề triều đưa ra đồ cưới, hai bên đối đãi công  bằng, thì mối quan hệ  mới vững bền được.

Nói  xong, Ổn nương ra hiệu cho lễ quan Ba quốc bước ra khỏi hàng, cao giọng đọc.

Đồ vật trong danh sách, nơi sản  xuất, quy cách, chất lượng đều được ghi chú rõ ràng, cho dù là  minh châu hay gấm vóc đều thuộc hàng thượng đẳng.

Huống chi bên trong còn có nhiều loại quý hiếm chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Chư vị ngồi đây đều sống ở trong phú quý, không  cần nhìn đồ, chỉ nghe cũng đã biết hàng. Càng nghe càng cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ Ba quốc dốc hết quốc lực để tới kết thân với Tề đế?

Danh sách đồ cưới phải  so ra còn nhiều hơn đồ cống nạp  trong vòng ba năm của Ba quốc cộng lại!

Khương Tú Nhuận nghe xong cũng kinh hãi. Nàng mặc dù trước kia đã biết tẩu tử có chuẩn bị của hồi môn cho nàng. 

Bởi thế khi Ổn nương bảo sẽ đem đồ mà tẩu ấy mấy năm nay tích lũy cho nàng cùng gả tới, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Dù sao bản thân nàng mang thân phận quốc quân, mang theo của hồi môn tới đây, cũng có thể ngẩng cao đầu.

Thế nhưng nàng thật không có ngờ tới, tài lực mà Ổn nương mấy năm tích lũy quả thực kinh người. Danh sách dài đọc mãi chưa hết, đúng thật chẳng khác  nào hung hăng tát mạnh vào mặt Thánh Võ đế.

Nàng âm  thầm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Phượng Ly Ngô, khuôn mặt anh tuấn quả nhiên đen như mực.

Mà chếch ở phía dưới, chỗ hai người Tào cơ và Điền cơ, nhịn không được nhìn nhau, mỉm cười.

Hôn lễ ý hả, chính là việc đưa quan hệ hai nhà về cùng một  chỗ. Dân gian bất luận phú quý hay nghèo hèn, có bao nhiêu nhân duyên bởi vì sính lễ cao thấp không hài lòng vì nhau mà tan rã trong không vui?

Thiên tử Đại Tề, có thể giống như tiểu từ nhà địa chủ  bình thường sao? Cho ngươi thể diện ngươi không cần, nhưng nếu không cho ngươi thể diện,  ngươi có khó chịu cũng vẫn phải chịu.

Thế nhưng vị nữ  vương Ba quốc nữ vương quả thật dám làm! Thế mà coi Tề đế như một gia đình bình thường lấy vợ, ngươi đưa ra một cặp trân châu bình  thường, ngươi lập tức đưa lại một đôi dạ minh châu Nam Dương tuyển chọn kỹ càng, ngươi đưa ra áo lông  cáo Đại Tề, ngươi lập tức bày ra áo khoác bằng lông bạch hồ ba năm tuổi của Ngụy quốc...

Đây không phải đánh thẳng vào mặt Thánh Võ đế sao?

Tính cách Phượng Ly Ngô thế nào  không phải mọi người không rõ? Hận nhất là kẻ khác coi thường mình. Những kẻ trước kia ở lẫnh cung coi thường hắn, có kẻ nào có kết cục tốt đâu.

Hiện tại Khương Tú Nhuận tự cho bản thân sinh được một nhi tử, cậy sủng mà kiêu, đúng là không biết kiêng dè. Đúng là nực cười, nữ vương Ba quốc chẳng là cái thá gì cả. Chỉ cần Thánh Võ đế muốn, chỉ cần thời gian một chén trà đã  có thể san bằng Ba quốc thành bình địa, vậy mà dám ở  trước mặt ngài ấy đấu địa chủ?

Xem ra, Đế Hậu chưa đại hôn mà đã có bất hòa rồi.

Màn nạp  lễ sau khi nghi thức hoàn thành, liền yên lặng giải tán.

Ổn nương chẳng cảm thấy làm sao cả. Nàng chỉ là một thương nhân, làm sao nghĩ được việc làm của mình là làm  nhục quốc thể Tề quốc. Nàng chỉ nghĩ đơn giản, muội muội  muốn xuất giá, không phải bản thân nghèo không lấy ra  nổi, cho  nên tất nhiên phải góp vào.

Hơn nữa đồ cưới cũng là đưa vào Tề cung. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Phượng Ly Ngô có gì mà bắt bẻ?

Sau khi danh mục  quà tặng được đọc xong, mọi người ngồi dưới đều trộm dò xét tâm  tình Thánh Võ đế, chờ ngài long nhan đại nộ, trừng trị nữ phú hào Ba quốc này.

Thế nhưng Phượng Ly Ngô chỉ trầm mặc  một hồi, sau đó phất tay ra hiệu cho thái giám bên người qua nhận nạp lễ của Ổn nương, biểu thị nghi thức tiếp nhận.

Ổn nương cũng giống vậy tiếp nhận sính lễ của Đại Tề. Khi đại lễ bắt đầu sẽ cùng gộp lại, tuyệt không để nữ vương nhà mình mất mặt.

Nạp về vừa kết thúc, mọi người đều theo nhóm rời đi.

Ổn nương tới giờ mới cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, âm thầm hỏi Khương Tú Nhuận có phải bản thân mình làm sai cái gì không?

Khương Tú Nhuận tất nhiên không muốn phụ lòng tẩu tử, chỉ cười nhẹ:

- Không phải nạp lễ rất thuận lợi sao? Chẳng có gì không tốt cả, chỉ là khiến tẩu tốn kém như vậy, trong lòng ta rất áy náy.

Ổn nương nghe Khương Tú Nhuận nói vậy, trong lòng vẫn không yên, muốn nói thêm lại thôi.

Khương Tú Nhuận và tẩu tử vừa tách ra, nàng cũng không vội trở về điện của mình, mà muốn đi gặp Phượng Ly  Ngô, dập lửa giận và xấu hổ của chàng.

Thái giám  bên cạnh Phượng Ly Ngô quen cửa quen nẻo cung nghênh Hoàng hậu tương lai vào trong tẩm cung chờ ở đó, dù sao trước khi đại hôn hai người cũng thường xuyên qua lại, nên không phải kiêng kị.

Khương Tú Nhuận ở đó đợi một hồi lâu, mãi vẫn không thấy bóng dáng Phượng Ly Ngô, hỏi một chút mới biết, chàng đi tới cung Thái hậu thỉnh an.

Khương Tú Nhuận không cần đi ra khỏi tẩm cung cũng biết rằng, lần thỉnh an này của  Thánh Võ đế mang theo mưa to gió lớn.

Chỉ là không biết, sau giông bão ở cung Thái hậu về, dư ba chưa dứt, có tiếp tục phong ba hay không đây.

Nghĩ đến nay, nàng đột nhiên có chút không muốn chờ nữa.

Nếu như Ba quốc với Đại Tề chỉ cách nhau có một con sông, như vậy nàng thật sự muốn trong đêm trốn về nước. Ở Lạc An có phồn hoa đẹp đẽ, thế nhưng đây vẫn không  phải nhà nàng.

Khương Tú Nhuận đã quyết định việc gì rất ít khi hối hận. Thế nhưng lúc này trái tim nàng đang treo trên cao không buông xuống được. Khoảnh khắc chờ đợi Phượng Ly Ngô trở về, trong lòng không đè nén nổi hối hận.

Thế nhưng nàng đâu có làm sai điều gì? Giờ đã nửa đêm cũng không được ngủ. Nếu trời xanh cho nàng cơ hội trùng sinh lần nữa, nàng chắc chắn sẽ tránh xa  không cùng Tân đế Đại Tề có bất cứ liên hệ gì.

Như vậy suy nghĩ lung tung, cơn buồn ngủ ập tới, Khương Tú Nhuận nằm trên long sàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Có lẽ trước khi ngủ nàng suy nghĩ quá nhiều thứ, cho nên chìm vào giấc mộng, trong cơn mộng mị kiếp trước  kiếp này đan xen vào nhau.

Lúc là cảnh khi nàng lần đầu bước chân vào cung điện Đại Tề diện thánh, Thái tử Phượng Ly Ngô ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, nàng nhìn chàng muốn nở nụ cười, thế nhưng cả người căng cứng, muốn cười cũng không cười nổi.

Lúc lại là cảnh đêm mưa gió, bóng đen chui vào Hoán y cục, đè lên trên người nàng. Đôi bàn tay bóp chặt  eo nàng, không chịu buông ra.

Khương Tú Nhuận đương nhiên biết người đến muốn làm gì. Mộng cảnh chân thật, liền phát tiết tất cả oán hận kiếp trước kiếp này bộc phát ra. Thế nên nàng dùng lực toàn thân, phẫn nộ hét lên:

- Cút ngay! Dù chết ta cũng không muốn ngươi chạm vào người nữa!

Sau khi nàng hét lên cũng bừng tỉnh thoát khỏi giấc mộng, nàng mở choàng mắt, nhìn thấy nam nhân mũi cao mắt sâu, đang nhìn nàng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc...

Sắc mặt chàng tái xanh nói:

- Không cút, có chết cũng phải chết trên người nàng.

Hóa ra khi Phượng Ly Ngô trở về, trông thấy Khương Tú Nhuận mặc cung trang nằm  đó, lễ phục chưa thay cứ vậy ngủ thiếp đi.

Nàng từ khi mang thai liền thích ngủ, chỉ cần có thời gian rảnh là bắt đầu mơ màng.

Phượng Ly Ngô sợ nàng ngủ không được thoải mái, liền nhẹ nhàng đi qua, cởi nút thắt trên y phục nàng.

Không có nghĩ rằng còn chưa kịp cởi ra, liền bị Khương Tú Nhuận đạp một cái, suýt nữa ngã khỏi long sàng.

Nếu là khi ngủ nàng tay chân không kiểm soát được cũng dễ hiểu, đằng này trong miệng còn la hét mấy lời đại nghịch bất đạo.

Nữ vương Ba quốc tính tình càng lúc càng lớn, vậy mà dám đuổi chàng "cút đi".

Rõ ràng đây là cung điện của chàng, giường cũng của chàng, nữ nhân trên giường cũng của chàng, ngay cả hài nhi trong bụng nàng cũng của chàng nốt, vậy mà nàng còn đuổi chàng đi?Phượng Ly Ngô như bị đạp vào trái tim vậy, vừa đau vừa xót.

Mặc dù lễ nạp lễ, quả thực khiến nàng tức giận, nhưng không thể vì thế mà cắt đứt quan hệ với chàng được. Cái tật xấu này của nàng, bao giờ mới  thay đổi được đây.

Phượng Ly Ngô tự cảm thấy đuối lý, cho nên cũng không nổi giận. Ngang ngạnh đáp lại nàng mấy từ, sau đó  tiếp tục đứng dậy ngồi lên giường, đưa tay kéo Khương Tú Nhuận lại, tiếp tục giúp nàng cởi lễ phục.

Trong lòng Khương Tú Nhuận cũng biết mình vừa đắc tội hoàng đế Đại Tề, chớp mắt đã tỉnh táo lại, liền nói:

- Vừa rồi là ta gặp ác mộng tưởng chàng là kẻ xấu.

Trong nhất thời, Phượng Ly Ngô cũng không tiếp lời, chỉ chuyên tâm giúp nàng cởi xiêm  y. Khi bên trong chỉ còn thanh y, mới đỡ nàng nằm xuống, nhẹ nhàng hỏi:

- Có muốn uống chút canh rau quả không, mấy ngày nay dạ dày nàng khó chịu, nên dùng chút đồ nóng sẽ tốt hơn.

Nói xong liền phất tay gọi cung nữ bưng canh tới, chàng múc một muỗng thử nhiệt đó, sau đó đút cho nàng.

Vừa ngủ dậy, miệng cũng khô, sau khi uống ngụm canh chua ngọt, tâm tình mới cảm giác tốt hơn.

Thế nhưng sau khi ăn vài thìa, nàng liền nhớ tới mục đích tới đây đợi chàng. Cho nên muốn thăm dò  ý tứ Phượng Ly Ngô về chuyện đồ  cưới Ổn nương chuẩn bị đồ cưới. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cái danh mục đồ sính lễ kia, là  do ta nhất thời  tùy hứng, làm nũng đòi tẩu tử chuẩn  bị. Lúc đó chỉ muốn nhờ Ổn nương lấy ra chút tài sản, không có suy nghĩ chu đáo, đến  khi đọc danh sách sính lễ, ta mới biết không ổn, xin Bệ hạ... 

Nàng nói tới đây thì Phượng Ly Ngô liền tiếp  lời:

- Vừa rồi khi từ cung Thái hậu về đây, trẫm có đi ngự thư phòng gặp Ổn nương.

Khương Tú Nhuận há miệng, không biết tẩu tẩu lại làm chuyện anh dũng gì rồi.

Phượng Ly Ngô lại đút cho nàng hai thìa canh, sau đó nói:

- Tẩu tử nàng bồi tội với trẫm, chỉ nói danh mục sính lễ do ý của mình nàng ấy, không có chút can hệ nào với nàng cả.

Nghe vậy miếng đào trong miệng nàng còn chưa kịp nhai kĩ đã vội nuốt ực xuống.

Phượng Ly Ngô nhìn thẳng nàng,đột nhiên trong lòng dấy nên một cỗ khó chịu, nhìn vào mắt nàng nói:

- Đi theo ta, có phải nàng luôn phải nhận oan ức về  mình không? Có gì không vui, nàng sao không  nói với ta?

Khương Tú Nhuận không ngờ rằng Phượng Ly Ngô cũng không tức giận, ngược lại suy nghĩ cho nàng, nàng liền vội nói:

- Nào có oan ức gì...

Phượng Ly Ngô đưa tay chạm lên môi nàng:

- Là ta làm không tốt, đã sớm biết mẫu hậu ta là người thế nào, lẽ ra ta không nên để bà chuẩn  bị danh sách đồ cưới cho nàng. Ta cứ nghĩ dựa vào tổ chế, để nàng xem qua danh mục cần gì sẽ tự thêm vào. Chỉ là nạp lễ đã xong, tấm lòng của tẩu tử nàng nên nàng cũng không cần cự tuyệt. Còn về phần sính lễ của nàng, trẫm sẽ tự mình bù vào, đảm bảo cho nàng đủ thể diện.

Khương Tú Nhuận thấy Phượng Ly Ngô thoải mái tiếp nhận chuyện sính lễ, nàng tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục cuốn lấy mấy việc lằng  nhằng liên quan tới tiền bạc này.

Phượng Ly Ngô nói muốn đền bù cho nàng, đơn giản là thêm chút vàng bạc châu báu vào sính lễ là xong, chàng muốn thêm thì mặc kệ chàng đi! Chỉ cần chàng không hẹp hòi, ghi thù Ổn nương là tốt rồi.

Chỉ là Khương Tú Nhuận vẫn đánh giá cao lòng  dạ Phượng Ly Ngô rồi.

Chàng chẳng những nhớ kĩ, hơn nữa còn canh cánh chuyện này trong lòng.

Trước ngày đại hôn một đêm,  ngoài ngàn dặm đột nhiên truyền đến văn thư khẩn của Ba quốc. Khương Chi bên trên ghi rõ, thành chủ thành An Tức, ngưỡng mộ hiền đức của nữ vương Nhã Luân, tự nguyện thống lĩnh binh tướng lương thảo, thành thị, nguyện quy hàng Ba quốc, trở thành một quận của Ba quốc. 

Khương Tú Nhuận cầm Quốc thư quy hàng, nghẹn họng trân trối,  cảm giác như đang nằm mơ.

Phượng Ly Ngô ngược lại bình tĩnh, uống một hớp trà, nhìn về phía Khương Tú Nhuận nước chảy mây trôi nói: 

- Nàng đi hỏi tẩu tử phú hào của nàng một chút,  xem trên danh sách của hồi môn nàng ấy chuẩn bị có mục nào là binh tướng thành trì không?

Bình luận

Truyện đang đọc