CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Thích khách, có lẽ không nên gọi gã là thích khách, có lẽ gã cũng có một cái tên, nhưng ở đây chẳng có ai để ý đến, vì thế gã chỉ có thể là một kẻ không tên, hai chữ thích khách này cũng đã trở thành tên của gã.

Khi thích khách được đưa lên, mùi máu tanh nồng lập tức lan khắp cả phòng. Trong đại điện vốn đang đốt huân hương rất thơm, thứ nhang thơm của Hoàng đế dùng đương nhiên là loại tốt nhất, ngửi vào cũng rất dễ chịu, thấm vào tận trong phổi, giúp xoa dịu tinh thần con người. Nhưng khi thích khách xuất hiện, Hoàng đế chỉ cau mày một chút rồi sai nội giám mang huân hương đi. Sau đó, thậm chí ngài còn cho mở hết cửa sổ, để gió lạnh như băng thổi vào đại điện, chút hơi ấm trong phòng lập tức bị thổi tan, chỉ còn lại cái lạnh.

Gió lạnh khiến người ta phải run rẩy, nhưng đồng thời cũng giúp tinh thần tỉnh táo hơn hẳn.

Thích khách bị thị vệ thô lỗ ném xuống đất, gã bị tra tấn cả một đêm, mười móng tay cũng không còn nữa, nhưng nhìn quần áo bên ngoài thì không nhận ra gã đang bị thương. Tề Nhiễm nhìn tên thích khách đang thoi thóp, thầm nghĩ bây giờ có lẽ chỉ còn lại gương mặt là nguyên vẹn, còn trên người gã hẳn không còn chỗ da thịt nào lành lặn.

Dù gã có là thích khách, thì khi đến gặp Hoàng đế cũng cần phải được ăn mặc sạch sẽ, quần áo phải chỉnh tề đúng mực, đầu tóc phải gọn gàng. Nhìn từ xa có vẻ như là một người rất bình thường, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, các kiểu tra tấn trong cung vẫn luôn rất phong phú, nhìn mà hoa mắt. Hoàng đế muốn biết cái gì thì nhất định sẽ biết được cái đó.

Tề Nhiễm đã từng phải chịu đựng những thứ này, y biết cảm giác đau đớn không muốn sống đó. Nhưng với tên thích khách này, Tề Nhiễm hoàn toàn không cảm thấy đồng cảm chút nào, thậm chí y còn có ý muốn mang gã ra cho ngũ mã phân thây.

Hoàng đế có lẽ cho rằng thích khách không đủ tỉnh táo, nói năng không đủ dứt khoát, hoặc có lẽ chỉ cảm thấy thích khách này nhìn có vẻ không đủ thê thảm. Ngài quay sang gật đầu với nội giám bên cạnh, nội giám lập tức mang ra một chậu nước lạnh từ sau bình phong, dội thẳng lên người thích khách.

Tên thích khách run lên một cái, hai mắt vốn đang nhắm chặt cũng mở ra, trong đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo và thản nhiên, khi thấy rõ mình đang ở đâu, tất cả cảm xúc lại dịu xuống.

Hoàng đế nhìn tên thích khách còn trẻ tuổi kia, nói: “Nói ra kẻ chủ mưu sau lưng ngươi, Trẫm có thể cho ngươi một cái chết nhanh chóng.”

Hoàng đế nói không sai, có những khi sống còn không bằng chết, đôi khi cái chết là một cách thể hiện lòng nhân từ. Thích khách này hiểu rõ, mà tất cả những người trong đại điện này cũng hiểu rõ.

Thích khách nhìn lên Hoàng đế, thật lâu sau mới khản giọng, tựa như chấp nhận số mệnh của mình, đáp: “Tội dân đồng ý nói ra những gì mình biết, hy vọng Hoàng thượng nói được làm được.”

Gã thở dốc, giọng nói khàn khàn như bị thứ gì mài mòn, “Là Thanh Vương.”

Tề Anh vì câu này mà mặt mày đỏ bừng lên, hắn định nói câu gì đó để phản bác, nhưng Hoàng đế không để hắn nói. Hoàng đế nhìn thích khách, bình thản hỏi: “Ngươi nói là Thanh Vương thì phải là Thanh Vương sao? Ban đầu không phải ngươi cắn chặt Cửu hoàng tử đó sao? Vì sao bây giờ lại thay đổi? Trẫm muốn nghe lời thật, muốn có chứng cứ. Nếu ngươi nói nửa câu dối trá, Trẫm có thể băm ngươi thành ngàn mảnh.”

Thích khách không trả lời câu nói của Hoàng đế, sắc mặt gã tối tăm, như chỉ cầu mong được chết. Gã nhìn Tề Anh, gian nan chống đỡ cơ thể của mình, dập đầu với Tề Anh, nói: “Chủ nhân, ta không cần gì khác, chỉ mong được chết. Ta hổ thẹn trước sự bồi dưỡng của ngài, ta tưởng rằng mình có thể vượt qua những hình phạt này, nhưng thật ra là không thể. Ngài là con trai của Hoàng thượng, dù có làm sai, Hoàng thượng cũng không thật sự trách tội ngài. Ta chết rồi, ngài cứ nhận sai là được, tự cổ chí kim, phụ tử làm gì có thù oán với nhau chứ.”

Tề Anh nghe vậy thì bùng nổ, mặt hắn đỏ bừng vì giận, suýt nữa thì nhảy dựng lên, hắn trừng mắt nhìn thích khách mà gào: “Ai là chủ nhân của ngươi? Bây giờ ngươi còn dám nói bừa?”

Thích khách nhìn Tề Anh bằng ánh mắt bi thương, gã nhắm mắt lại, sau đó chuyển sang nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế bình thản hỏi: “Nói, rốt cuộc là ai?”

Thích khách vái Hoàng đế một cái, lại nói: “Là Thanh Vương.”

Hoàng đế hỏi: “Vì sao?”

Tề Anh ở bên cạnh xen vào: “Ngươi nói ta muốn ám sát Tam ca, vậy ngươi nói xem vì sao ta lại làm thế?”

Thích khách do dự thật lâu, sau cùng mới nhỏ giọng nói với Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, Thanh Vương không hề cố ý sai tội dân ám sát Thái tử. Chỉ vì Thanh Vương còn vướng mắc chuyện Mai phi mất đi, lòng nhớ mẫu thân, nhất thời phạm sai lầm.”

Tề Anh nghe thích khách nói vậy thì trực giác cảm thấy không xong rồi. Nhưng hắn bị Hoàng đế phất tay ngăn cản, Hoàng đế nhìn thích khách, hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Mai phi mất là vì bệnh, vì sao Thanh Vương lại nghĩ quẩn?”

Thích khách sửng sốt, sau đó mím môi, tỏ vẻ không muốn nói. Hoàng đế lại hỏi: “nếu không nói, vậy thì hôm nay lại để ngươi nếm thử lại tất cả hình phạt đêm qua, thế nào?”

Thích khách run lên một chút, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, gã nói: “Bẩm Hoàng thượng, sau khi Mai phi nương nương mất đi, Thanh Vương vẫn luôn âm thầm hoài nghi Mai phi nương nương không mất vì bệnh, mà là bị người khác hại chết. Thanh Vương tìm thấy chứng cứ trong lãnh cung nơi Mai phi nương nương chết đi…… nghi ngờ là Thái tử điện hạ hại Mai phi nương nương, mà Hoàng thượng thiên vị Thái tử, nên âm thầm chấp nhận việc này. Thanh Vương rất kính trọng Hoàng thượng, nhưng ngày đêm nhớ mong Mai phi nương nương, nhất thời nghĩ quẩn mới muốn cho Thái tử một bài học, không có ý khác. Thanh Vương vì quá đau buồn trước cái chết của Mai phi nương nương, bị thù hận che mờ mắt, chứ không hề có ý làm ra việc đại nghịch như thế này.”

Thích khách nói xong, đại điện rơi vào im lặng. Đôi mắt bình lặng như nước của Hoàng đế nhìn sang Tề Anh, mà đáy mắt Tề Anh lại thoáng qua vẻ hoảng loạn. Tề Anh vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Mai phi, đúng là hắn đã tìm ra cái gọi là chứng cứ trong lãnh cung, hình ảnh Mai phi vùng vẫy trước khi chết vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Hắn thậm chí nằm mơ thấy ác mộng hàng đêm, mỗi lần đều thấy Mai phi đang chất vấn mình vì sao không báo thù. Hắn hận Tề Nhiễm, cũng hận Hoàng đế thiên vị Tề Nhiễm. Vì vậy, hắn hạ quyết tâm sẽ tranh giành ngôi vị kia, nhưng hắn tưởng rằng chỉ có mình hắn biết những chuyện này, không ngờ là tên thích khách kia lại biết rõ như vậy.

Có một khoảnh khắc, Tề Anh hoang mang nhận ra hình như mình đã rơi vào trong một âm mưu to lớn từ rất sớm. Việc mà hắn vẫn luôn hoài nghi, thậm chí còn cho rằng cực kỳ bí mật nay lại trở thành chứng cứ để những người khác hãm hại mình.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng bao nhiêu năm, ánh mắt tất nhiên là sắc bén, sự biến hóa trên gương mặt Tề Anh đều lọt hết vào mắt ngài. Chỉ cần nhìn qua là đã biết trong lòng Tề Anh quả thực có oán hận. Ngài cười lạnh, nói: “Thanh Vương cho rằng Thái tử giết Mai phi, hay là cho rằng Trẫm giết Mai phi? Hay là Trẫm và Thái tử đều là kẻ thù?”

Tề Anh biết mình không thể thừa nhận việc này, bèn nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không dám.”

Hoàng đế hừ lạnh: “Không dám, ngươi còn gì không dám làm? Người đâu, dẫn tất cả thị vệ trong lãnh cung đến đây.”

Hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ, không ai dám đi trêu chọc, thị vệ của lãnh cung nhanh chóng được gọi đến, nhóm thị vệ nhiều năm không thấy mặt rồng hoàn toàn không biết vì sao Hoàng đế đột ngột cho gọi mình, bọn họ run rẩy cả người, chỉ sợ đến rồi thì không về được nữa.

Hoàng đế hỏi lại lãnh cung có xảy ra việc gì đặc biệt hay không, nhất là trong căn phòng mà Mai phi chết đi. Rất nhiều thị vệ đều ngơ ngác lắc đầu, chỉ duy có một người thị vệ ban đầu lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, căn phòng mà Mai phi nương nương từng chết vì bệnh vốn được phong tỏa rồi, nhưng trong đó dường như có dấu vết bị mở ra, chắc hẳn là một vài con mèo hoang đã chạy vào. Vì chuyện này nhỏ nên cũng không báo lên.”

Hoàng đế chỉ muốn biết kết quả, nghe vậy rồi cũng cho nhóm thị vệ đang sợ đến run lẩy bẩy rời đi. Sau khi thị vệ đi rồi, Hoàng đế nhìn Tề Anh hỏi: “Ngươi nói thật cho Trẫm biết, ngươi có từng vào căn phòng đó không?”

Tề Anh biết lúc này Hoàng đế đã cực kỳ bất mãn vì mình, việc hắn có ám sát Tề Nhiễm hay không đã không còn quan trọng nữa, vấn đề là trong mắt Hoàng đế, hắn âm thầm ôm thù hận với ngài.

Đây là điều cấm kỵ đối với Hoàng đế, dù sau cùng điều tra ra kẻ sai sử thích khách không phải hắn, thì hắn cũng không còn hy vọng gì với ngai vàng kia nữa, thậm chí nếu không may còn có thể gánh họa sát thân. Không thể không nói, Tề Tĩnh tạo ra cái bẫy này thật sự hợp lý.

Tề Anh cũng biết dù mình nói gì thì Hoàng đế cũng sẽ không tin, nhưng hắn vẫn không thể gánh tội sai sử thích khách được. Những việc khác đều dễ nói, nhưng chỉ cần Hoàng đế tin lời thích khách, cho rằng hắn ôm hận với Tề Nhiễm mà lập kế hoạch ám sát, vậy thì hắn sẽ thật sự trở thành một kẻ có tội trong mắt Hoàng đế. Vì Hoàng đế sẽ cho rằng nếu hắn có thể ám sát Tề Nhiễm, thì cũng có thể ám sát Hoàng đế, rồi mưu phản, đây là tội chết.

Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, sau cùng Tề Anh cân nhắc một phen, quyết định dập đầu, nói nửa thật nửa giả: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần quả thực đã từng đến lãnh cung vào ban đêm, cũng thật sự đi là vì cái chết của mẫu phi. Nhưng mà nhi thần tuyệt đối không dám ôm hận nửa phần với phụ hoàng và Thái tử, tuy rằng khi đó nhi thần vô tình nghe thấy lời của An quý phi và cửu đệ, cũng đến lãnh cung điều tra, nhưng thật sự không hề quá để tâm, xin phụ hoàng xét rõ.”

“An quý phi, Tề Tĩnh?” Hoàng đế gần như giận đến phì cười, hỏi lại: “Thế nào đây, việc này còn liên quan đến hai người họ?”

Tề Anh lập tức thuật lại những gì mình nghe An quý phi và Tề Tĩnh nói, cũng kể lại những gì mình phát hiện trong lãnh cung. Khi Mai phi chết đã vùng vẫy, vết móng tay hỏ bé để lại bên dưới chân bàn.

Hoàng đế nghe xong hừ lạnh: “Người đâu, gọi Cửu hoàng tử.”

Tề Tĩnh nhanh chóng đi theo nội giám vào, gã đại khái cũng không nghĩ đến việc Hoàng đế sẽ gọi mình, quần áo trên người không quá chỉnh tề, thậm chí khóe miệng vẫn còn dính hạt cơm.

Tề Tĩnh quỳ xuống rồi, Hoàng đế mới thuật lại lời Tề Anh nói, sau đó hỏi Tề Tĩnh: “Thanh Vương nói đã từng nghe ngươi và tội nhân An thị bàn luận về cái chết của Mai phi, nói là do ý của Trẫm và Thái tử.”

Tề Tĩnh kinh hoảng đáp: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không biết. Điều này nghe thật là hoang đường, nhi thần sao có thể nói bừa như vậy? Nói cách khác, nhi thần dù có muốn nói, cũng không thể nào bàn luận công khai trước mặt người khác được, rồi lại còn vừa hay bị thất ca nghe được? Chẳng lẽ nhi thần không sợ phụ hoàng truy cứu hay sao?”

Tề Tĩnh vừa nói xong thì cả đại điện rơi vào tĩnh lặng. Lúc này, Tề Nhiễm vốn vẫn đang lạnh lùng nhìn sự việc tiến triển bỗng nhiên lên tiếng, y ịu giọng đề nghị với Hoàng đế: “Bẩm phụ hoàng, thất đệ vừa nói nơi Mai nương nương mất còn để lại chứng cứ, nếu đã vậy thì sao không cho người đi kiểm chứng lại.”

Hoàng đế gật đầu, phất tay cho nội giám lập tức đi xem.

Sau khi nội giám đi rồi, Tề Nhiễm lại nhỏ nhẹ hỏi: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần có lời muốn tự hỏi tên thích khách này, xin phụ hoàng cho phép.”

“Chuẩn.” Hoàng đế không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Tề Nhiễm chậm rãi đi đến trước mặt thích khách, y không lên tiếng, mà chỉ đột nhiên nhấc chân giẫm lên bàn tay vốn đã máu thịt nát tươm của thích khách.



PS: chương này tác giả viết có bug nhỏ, vì chương trước đã đề cập đến Tề Tĩnh và Tề Anh đang cùng có mặt, sang chương này lại biến thành Hoàng đế cho gọi Tề Tĩnh. Nhưng Mặc không có mua VIP Tấn Giang để check lại nên tạm thời không chỉnh sửa mà vẫn dịch nguyên theo raw đang có.

Bình luận

Truyện đang đọc