CHÁU ĐÍCH TÔN (ĐÍCH TRƯỞNG TÔN)

Lâm Duyệt nghĩ việc Trương thị đến đây chắc chắn là có chỗ để hắn lợi dụng, thế là bèn sửa soạn vào cung gặp Tề Nhiễm.

Khi hắn đến nơi thì Tề Nhiễm đang chuẩn bị đi gặp Hoàng đế, Tề Nhiễm thấy vẻ mặt Lâm Duyệt nặng nề thì dừng bước hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Duyệt nhìn y, nói: “Vi thần có việc muốn bẩm báo, Thái tử điện hạ có thể cho nguồi hầu lui xuống, để vi thần nói riêng vài câu được không.”

Cát Tường nghe Lâm Duyệt nói những lời nghe thì cung kính nhưng thật lòng chẳng mấy cung kính này mà khóe miệng giật giật, nhưng hắn cũng biết Tề Nhiễm vô cùng tin tưởng Lâm Duyệt, chắc chắn sẽ đồng ý thỉnh cầu của Lâm Duyệt.

Dù vậy, Cát Tường vẫn nhắc nhở một câu: “Thái tử điện hạ, Hoàng thượng còn đang chờ.”

Tề Nhiễm đáp: “Các ngươi chuẩn bị trước, Cô sẽ lập tức đến ngay.”

Nhóm người Cát Tường đi rồi, Tề Nhiễm mới nhìn sang Lâm Duyệt, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Lâm Duyệt vừa rồi còn nhân lúc Cát Tường không chú ý mà chớp chớp mắt với y, nhìn vẻ mặt hắn là Tề Nhiễm biết ngay bản thân Lâm Duyệt không có vấn đề gì.

Lâm Duyệt cũng biết Tề Nhiễm đang vội, hắn liền kể hết lại việc Trương thị đến tìm hắn đòi giúp đỡ Lâm Như Ý.

Hắn nói: “Nếu nhà họ Lâm đã có lòng, hay là cứ nói cho Hoàng thượng biết.”

Tề Nhiễm nghĩ nghĩ rồi đáp: “Được.” Rồi y lại liếc Lâm Duyệt một cái, nói: “Ta đi gặp phụ hoàng trước, nếu Duyệt thấy buồn chán thì có thể đi dạo xung quanh.”

Lâm Duyệt cảm thấy rõ ràng là Tề Nhiễm nói năng quá hàm súc, muốn giữ hắn lại mà không nói thẳng, còn tìm cớ.

Lâm Duyệt nghiêm chỉnh đáp: “Ta đã hiểu, sẽ chờ Thái tử điện hạ quay lại.”

Tề Nhiễm thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn mà nghèn nghẹn trong lòng, sau đó quay đầu đi thẳng.

Khi Tề Nhiễm đến gặp Hoàng đế thì ngài đang tươi cười tán gẫu với Tề Tĩnh, xem ra là rất hài lòng với Tề Tĩnh. Sắc mặt Tề Tĩnh thì có vẻ lơ đãng như đang nóng lòng nghĩ đến việc gì khác. Tề Tĩnh thấy Tề Nhiễm đến thì bèn dừng nói, chỉnh lại nét mặt rồi đứng lên vái chào Tề Nhiễm, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng có việc cần bàn với Thái tử điện hạ, nhi thần xin lui trước.”

Hoàng đế đáp: “Cũng được, con về trước đi, Trẫm bàn chuyện với Thái tử.”

Tề Tĩnh cung kính vái chào, sau đó quay người đi chậm rì rì. Chờ gã đi rồi, Hoàng đế mới khó hiểu hỏi: “Tề Tĩnh làm sao vậy? Nói chuyện cứ ấp úng.”

Tề Nhiễm rũ mắt đáp: “Cửu đệ ngây thơ, nếu đã lộ ra vẻ mặt khó xử đó, thì chắc hẳn là liên quan đến người thân cận. Cửu đệ và Quý phi nương nương cũng đã lâu ngày không gặp rồi, chắc là cửu đệ muốn đi thăm Quý phi, nhưng không muốn để phụ hoàng khó xử.”

Vì vậy mới lộ ra vẻ mặt đó, Hoàng đế đang vui, lại đang xem trọng Tề Tĩnh hơn trước, chắc chắn sẽ lên tiếng hỏi xem có chuyện gì, đến khi đó Tề Tĩnh sẽ vừa tỏ ra đau buồn vừa ấp úng nói, khiến Hoàng đế thấy tội nghiệp, biết đâu chừng sẽ cho hai mẹ con gặp nhau.

Nếu Tề Tĩnh nói ra điều này, thì dù Hoàng đế có không vui nhưng vẫn sẽ cảm thấy Tề Tĩnh có hiếu, nhưng nếu là Tề Nhiễm nói ra thì trong lòng Hoàng đế sẽ chỉ không vui mà thôi, sẽ cho rằng Tề Tĩnh muốn dùng công lao đổi tình cảm.

Tề Nhiễm làm như không thấy nét mặt của Hoàng đế, y nhẹ giọng nói: “Nhi thần không có mẫu hậu, thất đệ cũng không còn mẫu phi, cửu đệ nhớ nhung Quý phi nương nương cũng là bình thường.”

“Cái gì mà Quý phi nương nương.” Hoàng đế sầm mặt nói: “Bây giờ ả ta chỉ là An thị trong lãnh cung.” Tề Nhiễm ngước lên nhìn Hoàng đế, há miệng định nói, nhưng Hoàng đế phẩy tay ngắt lời: “Đừng nhắc những việc không vui đó, Trẫm gọi con đến là muốn nói với con chuyện Hiền phi nhận Lâm Như Ý làm con nuôi. Nhà họ Lâm có những cô gái khác, nhưng con có biết vì sao Trẫm lại xem trọng Lâm Như Ý không?”

Tề Nhiễm lắc đầu.

Hoàng đế hừ một tiếng, nói: “Gần đây Lâm Đàm kia cư xử chẳng đúng mực gì cả, Lâm Như Ý lại suýt nữa thì thành Thái tử phi của con, vì vậy tốt nhất là nên để nàng ta đi xa một chút, tránh sau này xảy ra chuyện khác. Vừa rồi Tề Tĩnh đề nghị với Trẫm, trước tiên cứ cho nhà họ Lâm chút mặt mũi đã, chờ Lâm Như Ý gả đi với thân phận công chúa rồi thì thu lại ơn huệ, con thấy thế nào?”

Tề Nhiễm nghe vậy thì lộ vẻ rối rắm, Hoàng đế thấy thế liền hỏi: “Con lại làm sao?”

Tề Nhiễm vội đáp: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không dám giấu giếm, vừa rồi Lâm Duyệt vào cung xin gặp, nói nhà họ Lâm rất không hài lòng với việc Lâm Như Ý trở thành công chúa, mẫu thân hắn là Trương thị còn đến tìm hắn giúp đỡ việc này. Tuy hắn đã ở riêng với nhà họ Lâm, nhưng dù sao cũng là con cháu trong nhà, đành phải mạo hiểm chọc giận phụ hoàng mà đến nói với nhi thần. Muốn nhờ nhi thần cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh.”

Hoàng đế nghe xong liền nổi giận, ngài mắng: “Đúng là quá sức vô lý. Tuy nói chuyện này là do Hiền phi mở lời, nhưng chỉ cần có mặt thì đếu biết đây là ý của Trẫm, Lâm Đàm này quả nhiên là già quá lú lẫn rồi, dám nghĩ đến việc từ chối, thật không biết sống chết.”

Tề Nhiễm nói: “Bẩm phụ hoàng, nhà họ Lâm chẳng qua là thương con cháu thôi.”

Hoàng đế lạnh giọng: “Con cháu của lão là ruột thịt, con của Trẫm chẳng lẽ không phải? Vốn Trẫm còn định ban chút ơn huệ cho nhà họ Lâm, bây giờ thì chắc không cần nữa.”

Tề Nhiễm vội khuyên: “Bẩm phụ hoàng, ngài bớt giận đã. Tuy nhà họ Lâm cư xử không đúng mực, nhưng dù sao cũng chỉ là nhất thời nóng vội mới làm bừa, cũng là lẽ thường tình thôi. Nhi thần thấy không thể không ban thưởng cho nhà họ Lâm, nhưng đổi người nhận thưởng là được rồi.”

Cơn giận của Hoàng đế nguôi đi một chút, ngài nhìn Tề Nhiễm, hỏi: “Ý con nói là để Lâm Duyệt nhận thưởng của Trẫm sao?”

Lâm Duyệt là người bên cạnh Tề Nhiễm, trong mắt Hoàng thượng, Tề Nhiễm muốn xin một chút lợi ích cho hắn là hợp tình hợp lý.

Nhưng Tề Nhiễm lắc đầu đáp: “Lâm Duyệt không có công lao gì, lần trước phụ hoàng lên tiếng cho hắn ra ở riêng đã là ơn huệ lớn rồi, làm gì có lý nhận thêm phần thưởng. Nhi thần cho rằng, hay là cho phép một người trong số con cháu nhà họ Lâm vào học tại Quốc Tử Giám, ngày sau có thể cống hiến cho triều đình.”

Hoàng đế nghe vậy thì động lòng, ngài còn tưởng Tề Nhiễm định dùng cơ hội này để lôi kéo họ Lâm về phía mình. Nhưng không ngờ y lại không có ý định đó, thậm chí có thể nói là đang chặn đường làm quan của những người khác trong nhà họ Lâm. Nếu vào học trong Quốc Tử Giám thì cũng phải mất vài năm nữa mới vào triều được, từ điểm này mà xét thì Tề Nhiễm không có ý đồ riêng rồi.

Hoàng đế thầm cảm thán, cho rằng mình lại hiểu lầm Tề Nhiễm. Ngài nói: “Trẫm nhớ Lâm Như Ý còn một ca ca nữa, vậy cứ làm theo ý con đi, cho hắn một ơn huệ, giữ mặt mũi cho họ Lâm, những người khác trong nhà họ Lâm thì đừng mơ tưởng nữa.”

Tề Nhiễm nói rất công bằng: “Phụ hoàng anh minh.”

Hoàng đế gật đầu, sau đó nói: “Việc này giao cho con làm, Trẫm lười quan tâm đến những chuyện khônng đâu vào đâu của nhà họ Lâm.” Dứt lời, Hoàng đế lại cười nói: “Vừa rồi Tề Tĩnh còn nói nhà họ Lâm may ra còn có Lâm Duyệt, mà con lại rất tin tưởng hắn. Trẫm cứ nghĩ con sẽ cầu xin gì đó cho hắn chứ. Không ngờ con lại vô tư như thế.”

Tề Nhiễm giật thót, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, đáp: “Bẩm phụ hoàng, Lâm Duyệt là quan viên mà ngài ban cho vào Chiêm Sĩ Phủ, nhi thần tất nhiên phải xem trọng hắn vài phần. Người mà phụ hoàng ban cho thì hiển nhiên là đáng để nhi thần tin tưởng. Nếu Lâm Duyệt có công lao thì nào cần nhi thần mở lời, phụ hoàng tự sẽ ban thưởng hắn, nếu hắn chỉ qua loa cho hết ngày mà nhi thần còn đi xin thưởng, vậy có khác nào nhi thần trở thành phường ngu dốt, không có một chút anh minh nào như phụ hoàng. Nhi thần hiểu những đạo lý này, nhất định sẽ không để phụ hoàng phải thất vọng, cũng sẽ làm gương tốt cho cửu đệ.”

Hoàng đế nghe Tề Nhiễm nịnh thì tâm tình càng tốt hơn, ngài nói: “Con nói rất đúng, vừa rồi Tề Tĩnh còn đề nghị đến khi Lâm Như Ý gả đi thì để Lâm Duyệt tự mình đưa nàng ta đến Nam Chiếu. Lâm Duyệt là người đắc lực bên cạnh con, lại là huynh trưởng ruột thịt của Lâm Như Ý, hiện giờ trong nhà họ Lâm cũng chỉ có mình hắn có chức vị, để hắn đi cũng hợp lý, xem như là cho Việt Tú chút mặt mũi.”

Bình luận

Truyện đang đọc