CHẠY NỮA TAO CẮT CHÂN MÀY!



Tôi cứ đứng trân ra nhìn cái vật thể kì lạ kia, một lúc sau mới có thể thoát ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình, đá nhẹ nhẹ chân vài cái mà vẫn thấy vật thể kia không một chút động đậy, có một cảm giác gì đó len lỏi trong trái tim tôi, đau lòng, quen thuộc, có phải tôi đã đánh mất một thứ gì đó quen thuộc rồi hay không.

Toan bỏ đi, nhưng lại cảm thấy có chút tội lỗi, tôi cắn chặt răng, bất đắc dĩ thở dài một cái, cái tên này dù gì thì cũng đã cứu cô một mạng, hôm nay đành lấy thân báo đáp vậy- Này, anh kia, dậy đi, ai lại ngủ ngoài này như vậy (chắc bà chị ngủ ở chỗ khác)Im lặng- Này, kể cả anh coi thường tôi thì cũng phải nhìn tôi một cái chứIm lặng- Mình đúng là điên mới định giúp loại người này, nhà giàu thì ở nhà ngủ đi, dùng máy lạnh không phải tốt hơn sao.


Mặc dù nói vậy, nhưng chân thì lại phản chủ, lấy tay đỡ cái vật thể kia dậy, người anh ta… sao lại nóng vậy chứ, tôi lấy tay áp lên trán, nóng quá, thở dài một cái đầy bất lực, sao số tui lại khổ vậy trời, toàn gặp chuyện không đâu, sau một hồi tư tưởng đấu tranh quyết liệt, và đương nhiên chính nghĩa luôn thẳng, tôi lại phải vác cái vật thể ấy trên vai, mặc dù không biết nên đưa anh ta đi đâu, đi được một lúc thì chân tôi vấp ngay phải cục đá (xui tận mạng), thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến, tình trạng hiện tại rất ư là lãng mạn, tôi nằm đề trên người anh ta, môi tôi suýt nữa chạm vào môi người ấy, may mắn là có một lớp khẩu trang ngăn cách, cái tình trạng ấy diễn ra đến dây thứ 49 thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang, tôi đập lên đầu mình một cái, thầm cảm ơn cái điện thoại, may mắn anh ta không tỉnh dậy, nếu không chắc tôi chớt vì ngại mất, điện thoại vẫn reo từng hồi, nhắm mặt lục lọi trên người đang nằm bất động kia, cuối cùng thì cũng phát hiện ra chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, màn hình hiện sáng hai chữ “Lâm Nhất”, bởi vì đã được tụi bạn “tốt” bổ túc kiến thức, tôi cũng biết qua dàn troai đẹp của trường này, và đương nhiên, No3 của trường nổi tiếng với hình tượng playboy, sát gái hạng nặng, tôi gác máy.

Chưa kịp nói gì thì bên kia đã vang lên tiếng nói rất chi là hùng hồn của Lâm Nhất- Tử Mạn, cái thằng chó chết nhà mày, vác xác về đây cho tao, mày đi đâu vậy hả.

Tôi cố gắng đưa chiếc điện thoại ra xa, tránh việc bị thủng màng nhĩ- Khụ, alo- Á đìu, cô là ai, mày ngon lắm con, dám đi chơi với gái mà đéo rủ tao, về mày chết với tao- Cái người cậu vừa bảo đang bất tỉnh nhân sự ở khu vườn sau trường, đến đây đi.

Chưa để đầu dây bên kia kịp lên tiếng, tôi đã ngắt máy cái rụpTít tít tít títVò đầu bứt tai một lúc, rồi lại nhìn cái tên kia, lặng lẽ thở dài “Tử Mạn, suy cho cùng chỉ là giống tên thôi sao”, bóng dáng của một ai đó từ phía xa chạy lại, trên khuôn mặt có chút hốt hoảng- Tử Mạn đâu?- Anh bình tĩnh đi, cậu ta bị sốt rồi, nhưng chắc là không sao đâu.


Tôi nhìn anh ta, vẻ mặt có chút khổ sở “Tôi biết hai người là vợ chồng với nhau, nhưng có thể đừng ném cơm tró vào con cẩu độc thân này được không?”- Xem như lần này tôi nhờ cậu, cậu có thể chăm sóc cậu ấy hôm nay được không, tôi có việc gia đình nên không thể giúp được- Ơ, tôi… Chưa kịp nói gì, tôi đã bị Lâm Nhất tống thẳng vào xe, vâng, tôi đương nhiên biết rằng, mình thật sự là đang bị bắt cóc con mẹ nó rồi- Anh đang làm cái quái gì vậy hả, thả tôi xuống.

Tôi cố gắng mở cửa xe, nhưng cái vẫn đứng yên, một chút trầy xước cũng không có- Tôi chưa bao giờ thấy ai như cô đâu, người ta ước còn chẳng được mà- Vậy anh đem người ta đến mà chăm sóc, tôi không rảnh- Cô…- Cô cô cái lờ nhà anh, mở cửa.

Tôi tức giận hét toáng lên, khiến cho người bên cạnh khẽ nhíu mày, cảm thấy một bên vai có sức nặng dồn tới, tôi mới liếc nhìn, ôi trời, đầu anh ta đang tựa trên vai tôi đấy, cái này mà để cho đám fans biết được, chắc tôi bị xé xác ra luôn mấtTách tách, tiếng máy chụp ảnh vang lên, tôi trợn mắt nhìn cái tên kia đang chụp từng bức ảnh được gọi là quá mức “thân mật” của hai đứa với khuôn mặt gian hết sức- Cô thử không đồng ý xem, nếu tôi đưa cái ảnh nên lên mạng với dòng chữ ‘cô gái không biết xấu hổ chuộc thuốc ngủ người ta’ thì chắc là hót lắm đây.


Lâm Nhất vừa cười vừa nói, tay hươ hươ cái máy ảnh, tôi cảm thấy anh ta cũng giỏi thật, vừa lái xe lại vừa có thể chơi tôi một vố đau như vậy, đúng là tâm phục khẩu phục- Anh…- Sao, cô có đồng ý hay không đây.

Sau một lúc cãi tay đôi đấu võ mồm với anh ta, tôi đương nhiên dành phần thua (tự hào ghê)- Được rồiTại ký túc xáNhìn cái vật thể kì lạ đang nằm trên chiếc giường kia, tôi khộng nhịn được mà cốc lên trán mình một cái đau điếng, mới vài phút trước thôi, tôi đã ngu ngốc ngớ ngẩn đến mức đánh mất luôn cả sự tự do của mềnh, liếc mắt nhìn cái người đang nằm ngủ trên giường kia, chỉ muốn đập cho một phát, nhưng rồi cuối cùng lại phải từ bỏ cái ý định đó đi vì CÁI TÊN TỬ MẠN GIẢ NÀY BỊ SỐT NẶNG HƠN RỒI


Bình luận

Truyện đang đọc