CHỈ CẦN ĐƯỢC Ở PHÍA SAU ANH



Sáng hôm sau Ngô Bình nấu một nồi cháo thịt băm cả nhà ăn xong Tào Quang và Từ Anh cùng với nhóm người hôm qua đi rõ cửa từng nhà.

Từ Anh không biết nhà Kỳ Anh chỉ đành đi theo.

Đi hết nữa ngày đánh mấy chục tang thi cứu được vài chục người sống sót mà chưa gặp được cô, Từ Anh nghĩ có khi nào Kỳ Anh đã không còn ở đây.
Nghĩ ngơi ăn trưa xong mọi người tiếp tục đi đến những nhà còn lại.

May mắn cho Từ Anh nhà đầu tiên kêu lại là nhà Kỳ Anh
Đi đến trước cửa mỗi nhà Từ Anh đều dùng tinh thần lực để xem trong nhà có tang thi hay người sống sót
Nhà này cũng vậy, cậu đang thấy lạ là tại sao ở đây lại có một con tang thi và người sống sót cùng ở trong một nhà nên cậu bước lên tập trung tinh thần cảnh giác.
"Có ai trong nhà không..?" Quang ca gọi.
Nghe có người gọi Kỳ Anh vội vàng nhìn qua khe cửa thấy một nhóm người làm cô hoảng sợ.

" Có việc gì không..?"
Thấy cô Từ Anh lên tiếng nói
" Nhà cô có bao nhiêu người.."
" Chúng tôi ở cùng khu trung cư này.

Giờ đang đi xem có tang thi không..? Nếu nhà không có thì sáu giờ tập trung ở sân dưới trung cư.."

Nghe thấy thế Kỳ Anh vội vàng mở cửa.

" Cầu xin các người mau cứu ba mẹ tôi đi.." Cô khóc lớn
" Sao vậy..?" Từ Anh hỏi
" Mấy ngày trước ba mẹ tôi bắt đầu phát sốt.."
" Họ sợ sẽ thành tang thi nên đã vào phòng khoá chặt bên trong.."
" Trước đó họ đã dặn tôi không được ra ngoài cũng không được kêu cửa nhà người khác.."
" Họ sợ bên trong có tang thi.

Tôi..

tôi.."
Kỳ Anh lắp bắp nói từng câu một.
Nghe thế mọi người kéo Từ Anh và cô ra phía sau rồi cẩn thận bước tới căn phòng cô chỉ
" Mọi người chuẩn bị tôi phá cửa.." Tào Quang nghe có tiếng động bên trong nên nói
Tào Quang giơ chân đạp cửa mấy cái cánh cửa bật ra, mùi hôi tanh nồng nặc.

Bên trong một con tang thi lao ra mấy người nhanh chóng đáng chết rồi bước vào phòng thì thấy có mấy khúc xương trắng..
Thì ra Người chồng đã thành tang thi rồi cắn xé vợ mình.

Cũng may họ đã tự nhốt mình không thì cả nhà đã không một ai sống sót.
Tang thi đã chết mọi người lại đi đến những nhà còn lại.

Kỳ Anh mặc dù rất sợ nhưng cũng cố gắng lấy hai cái chăn thu thập cho cha mẹ.
Đến sáu giờ thấy mọi người tập trung dưới sân Tào Quang nói.

" Tôi là Tào Quang.."
" Hiện nay mạt thế đến, chúng ta không thể chờ người đến giúp, chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.."
" Giờ cả trung cư này tuy không còn tang thi nhưng cũng không an toàn nữa.."
" Nước sạch và thức ăn cũng không có.."
" Gia đình tôi sẽ đến căn cứ Tưởng Hạo do Bạch gia thành lập.."
" Các người ai muốn đi cùng thì sáng mai tập trung lại chúng ta đi chung.."
Tào Quang nói dứt lời có người lên tiếng
" Tại sao phải đi khỏi đây? Chúng ta chờ quân đội đến đi.."
" Nhà chúng tôi không chờ nữa.."

" Còn mọi người không muốn đi cô thể về.."
Tào Quang lắc đầu
" Tôi bây giờ theo mọi người được không..?Mọi người đi hết Kỳ Anh mới bước lên hỏi Tào Quang.
" Được vậy cô về thu thập những thứ cần thiết rồi sáng mai chúng ta đi.."
" Tôi không dám về một mình.."
" Để tôi đi với cô.." Từ Anh lên tiếng
"Được..

hai người thu thập đi rồi trở về nhà tôi, chúng ta nghĩ ngơi sáng mai sẽ đi thu gom vật tư rồi đến căn cứ.." Tào Quang đồng ý
Đến nơi Từ Anh nói
" Cô đi lấy một ít quần áo gọn gàng dễ vận động.

Tôi sẽ xem còn gì ăn được chúng ta mang đi hết.."
Kỳ Anh đồng ý.

Không đến nữa giờ cả hai thu thập được ba túi to thức ăn.

Và một túi quần áo của cô rồi nhanh chóng về nhà Tào Quang
" Quang ca.." Từ Anh gọi.
" Tới đây.." Mở cửa cho cả hai vào rồi giới thiệu Ngô Bình làm quen.
" Bình tỷ đây là đồ ở nhà em, sau này em theo mọi người nên cũng sẽ không giữ riêng.."
" Cảm ơn mọi người giúp đỡ.."
Kỳ Anh sau khi chào hỏi chủ động đưa vật tư cho Ngô Bình
Ngô Bình nhận rồi bốn người lại thu gom đồ trong nhà để sáng mai lên đường.


" Chúng ta ngày mai phải tìm xe.

Xe tôi quá nhỏ không chở hết đồ.." Tào Quang nhìn rồi nói
" Không cần đâu.

Em có xe thùng (xe bán tải) sẽ chở hết chỗ này.

Mọi người đừng lo.." Từ Anh lắc đầu
" Tốt quá.." Tào Quang thở phào
Cả nhà ăn uống rồi nghĩ ngơi
Đêm nay Kỳ Anh vào phòng ngủ với Ngô Bình.

Bên ngoài Tào Quang với Từ Anh thì đang xem bảng đồ thành phố A.
" Ngày mai chúng ta sẽ đi thẳng đến căn cứ.

Rồi thu vật tư trên đường luôn.."
" Đến căn cứ nếu không đủ thì sẽ tính tiếp.."
Nghe vậy Từ Anh đồng ý.


Bình luận

Truyện đang đọc