CHỈ CẦN LÀ ANH

Dương Dạ Anh lái xe về đến công ty, nhưng trong lòng lại phi thường khó chịu, càng nghĩ cậu càng không thể hiểu được tên kia rõ ràng là hôn cậu trước, vậy mà lại làm như không có gì, thậm chí còn xem cậu như không khí mà lơ đi

Dạ Anh tức giận đến cả người run rẩy, cậu dường như mất đi bình tĩnh mà xô ngã mọi thứ trên bàn làm việc xuống dưới đất, sau đó lại gục xuống, hai tay ôm mặt mà lẩm bẩm

- Luôn là như vậy, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, chẳng ai thích đến gần mình, những người tiếp xúc với mình một hai lần rồi lại sẽ chán ghét mình, lần này khó khắn lắm mới dám nói chuyện với một người, nhưng tại sao lại thành ra như vậy, tại sao con người ấy cũng không thể tiếp tục nói chuyện với mình. Tại sao, tại hả?????

Dạ Anh luôn là vậy, cậu thiếu thốn tình yêu thương từ gia đình, một thân một mình tự gây dựng công ty, chẳng ai dám đến gần cậu, cậu lại tự ti về thân thể song tính của mình nên tự tạo lớp bọc bảo vệ, nhưng mấy ai hiểu, cậu cũng muốn có người quan tâm cậu, có người nói chuyện với cậu đâu chứ, Thừa Hại giống như một sợi dây thừng cứu rỗi lấy đời cậu từ vực thẳm, nhưng rồi bây giờ sợi dây thừng ấy cũng đứt mất rồi, cậu lại quay về một Dương Dạ Anh ngày xưa

Dạ Anh đau khổ suy nghĩ, sau đó phút chốc lại tự cổ vũ chính mình mãnh mẽ lên. Nhấn nút gọi Linh Nhiên vào sắp xếp lại văn phòng, 2 tiếng sau Dạ Anh lại tiếp tục làm việc

---------****------

Ban đêm, thành phố đã lên đèn, Dương Dạ Ang trong lòng vẫn còn buồn rầu và phiền não, mang một tâm trạng bất ổn mà về đến nhà

Bước vào nhà, cả bầu trời tối cùng lạnh lẽo bao trùm lấy căn biệt thự, Dương Dạ Anh thở dài, với tay lên công tắt mà bật đèn, sau đó thay giày đi vào nhà

Cậu mệt mỏi thay đồ đi tắm rửa, lúc chà rửa đến bộ phận sinh dục kì quái của mình, cậu không khỏi đỏ mặt gồm chán ghét

Nhờ có dòng nước rửa trôi đi mồ hôi khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng không ít, mặc quần áo vào và đi xuống bếp, tâm trạng đã xấu đến mức tồi tệ khiến cậu uống hết hai chai rượu nguyên chất lâu năm năm

Cơn men bắt đầu lấn át lí trí của cậu, cả người cậu ngà ngà say, bỗng nhiên cậu nhớ đến lần đầu tiên Thừa Hạo cứu cậu, cùng với những lần xoa đầu cậu khiến cậu đỏ mặt, và cảm giác Thừa Hạo hôn cậu rồi còn dám làm ngơ cậu, khiến cậu khó chịu đến không thôi

Cậu đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, sau đó lại chạy xe từ trong gara lao ra ngoài, hướng một đường về nhà của Thừa Hạo mà đi

Đến nơi Thừa Hạo sống, Dạ Anh theo trí nhớ của mình mà tìm đến nhà tên kia, đứng trước cửa nhà của hắn mà gõ cửa

Thừa Hạo vì chiều nay gặp được Dạ Anh nhưng lại không được nói chuyện khiến anh cả đêm nay hầu như không thể nhắm mắt ngủ được, cầm chiếc điện thoại mà cậu đã mua cho mình, Thừa Hạo buồn bực mà nhìn số duy nhất lưu trong điện thoại, lại thì thầm

- Dương Dạ Anh!!!!

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Thừa Hạo suy nghĩ đã đêm khuya thế này ròi còn ai tìm mình, nhưng tiếng đập cửa càng ngày càng dữ dội hơn, bắc đắc dĩ Thừa Hạo đứng lên mở cửa, nào ngờ người mà anh vừa nhớ đến lại đang xuất hiện trước mặt anh, cả người toát ra mùi rượu, đôi má hửng đỏ vì chất còn, giọng nói khàn khàn mà nói

- Khúc Thừa Hạo!!

- Làm sao vậy!!

- Anh là tên khốn nạn!!!Hức

- Tôi đã làm gì sai?? Này đừng có khóc chứ, ai bắt nạt cậu, uất ức gì tại sao lại khóc

- Anh!! Chiều nay anh dám lơ tôi, anh nhớ nha, anh dám không quan tâm tới tôi. Khó khăn lắm tôi mới nói chuyện với người lạ, anh lại không thèm để ý đến tôi. Tôi giận!!!! Hức hức

- Tôi nào không quan tâm tới cậu

- Anh còn dám hôn tôi xong lại còn không chịu trách nhiệm, hức!!!! Nụ hôn đầu đời đó!! Có phải hôn xong anh cảm thấy tôi ghê tởm lắm đúng không!!!!

Vừa nói hết câu này, cậu liền ngà ngà ngả vào người anh mà thiếp đi, anh nhìn con người khả ái trong lòng mà thở dài, bế cậu vào trong nhà, đặt cậu xuống giường mình, sau đó cởi giày, chỉnh lại góc chăn cho cậu dễ ngủ, lau mặt cho cậu, anh nhẹ nhàng dùng tay niết niết môi cậu mà thì thầm

- Tôi nào không quan tâm em, rõ ràng là em muốn không nhìn thấy tôi mà

Bình luận

Truyện đang đọc