CHỈ CÓ THỂ CƯNG CHIỀU

Việc Yến Trì xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Nhưng mà, anh lại không để ý tới sự kinh ngạc của những người này, mà lập tức nhìn về phía cô gái nhỏ xinh đẹp đến lạ thường đang yên lặng đứng một chỗ. Cô gái nhỏ quay đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong.

Yến Trì nhướng mày một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Du Du: “Còn không qua đây sao?”

Tô Du Du nao nao, sau khi phản ứng lại, liền chạy bước nhỏ đến bên cạnh Yến Trì.

So với đám bạn cùng trường không quen biết kia, đương nhiên là ở bên Yến Trì thì càng có cảm giác an toàn hơn rồi!

Đây là lần đầu đám người Hạ Ngữ Vi thấy Yến Trì chủ động gọi một người đến bên mình, trong lúc nhất thời đều đứng chôn chân tại chỗ.

Nhìn Yến Trì không định để ý tới bọn họ, mà muốn trực tiếp đưa Tô Du Du đi luôn, sắc mặt Hạ Ngữ Vi không khỏi biến đổi, trong ánh mắt nhanh chóng hiện ra một số cảm xúc tiêu cực.

Cô ta không nhịn được mà nhìn theo bóng dáng Yến Trì, mở miệng kêu lớn: “Yến Trì!”

Hai người đang đi phía trước đều dừng chân lại.

Yến Trì không kiên nhẫn mà quay đầu lại, mà Hạ Ngữ Vi thấy anh để ý đến mình, sắc mặt liền trở nên tốt hơn không ít. Theo bản năng, cô ta liền nở một nụ cười giả lả: “Bọn tớ còn chưa nói chuyện xong với bạn học Tô Du Du mà!”

Đôi mắt đen nhánh của Yến Trì nhìn cô ta, không bộc lộ bất kì cảm xúc gì.

Khóe miệng anh căng ra, cười lạnh: “Có mục đích gì sao?”

“Cái… cái gì?” Hạ Ngữ Vi sửng sốt.

“Tôi hỏi cậu làm vậy có mục đích gì sao?” Yến Trì không kiên nhẫn mà lặp lại câu hỏi một lần nữa.

“Có phải cậu đang hiểu lầm gì đó không?” Hạ Ngữ Vi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Chúng mình cứ từ từ nói chuyện, giải quyết hết hiểu lầm là được rồi.”

“Không cần, cậu đang nghĩ cái gì thì chỉ có mình cậu biết.” Sự kiên nhẫn của Yến Trì sắp cạn kiệt, nghĩ nghĩ, anh lại nói thêm một câu: “Tôi không cần biết cậu đã nghe thấy hay biết được cái gì ở đâu, nhưng, đừng có mà lớn gan dại dột nhằm vào cậu ấy.”

Nói xong, liền không thèm để ý Hạ Ngữ Vi đang muốn nói thêm cái gì đó, lập tức dẫn Tô Du Du đi lên phía trước.

Hốc mắt Hạ Ngữ Vi sau lứng liền đỏ ửng, người bên cạnh lập tức an ủi: “Ngữ Vi à, đừng buồn mà.”

“Đều là người kia sai, không liên quan đến cậu.” An ủi thì an ủi, nhưng chung quy là vẫn không dám hô thẳng tên của Yến Trì.

Hạ Ngữ Vi miễn cưỡng cười cười: “Ừ, không biết Yến Trì đang hiểu lầm điều gì nữa.”

Trên mặt là bộ dáng tủi thân, nhưng trong ánh mắt đang rũ xuống lại cất giấu sự phẫn nộ không ai phát hiện ra.

Chuyện học sinh chuyển trường mới đến của lớp 1, tất nhiên là không thể qua mắt được cô ta. Vốn dĩ, lúc nghỉ hè, cô ta đã đi lo lót, bôi trơn, dùng quan hệ để có thể chuyển lớp xong xuôi hết cả rồi, nhưng ai mà ngờ đến, chuyện đã chắc như đinh đóng cột này, lại còn có thể xuất hiện sự cố chứ!

Vì thế, cô ta liền cố ý đi điều tra về học sinh chuyển trường này, sau đó phát hiện, học bạ của Tô Du Du lại hoàn toàn trống rỗng. Chuyện này hay rồi đây.

Lúc nãy giả lả với Tô Du Du, thứ nhất là để vớt vát mặt mũi cho bản thân một chút. Hôm nay, Tô Mạn Mạn đã cố tình đến để cười nhạo chuyện của cô ta, Hạ Ngữ Vi vẫn chưa hề quên, nên lúc nãy đúng lúc mượn học sinh chuyển trường để thoải mái phát ti3t. Thứ hai là, cũng muốn làm mất mặt Tô Du Du, rốt cuộc một suất học ở lớp 1 đã là điều mà cô ta đã lăm le rất lâu rồi.

Nhưng mà, vì sao Yến Trì lại xuất hiện?!

Hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Chẳng lẽ đứa con gái ngày hôm qua trong lời đồn chính là Tô Du Du sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Ngữ Vi càng ngày càng khó coi.

*

Bên kia, trong đầu Tô Du Du vẫn luôn lặp đi lặp lại cái tên Hạ Ngữ Vi vừa mới kêu.

Lúc nãy Hạ Ngữ Vi gọi anh là gì nhỉ?

Yến Trì? Yến Trì!

Hình như, cuối cùng cô cũng biết tên thiếu niên bên cạnh là gì rồi! Nhưng mà, sao cái tên này nghe có vẻ quen quen nhỉ?

So với bạch liên hoa trong miêu tả của Tô Mạn Mạn, Tô Du Du lại cảm thấy Yến Trì biết đánh nhau kia sẽ càng kh ủng bố hơn một chút.

Nhưng mà, hiện tại, Tô Du Du không biết nên liên hệ thiếu niên trước mắt đã từng giúp cô rất nhiều lần và người hung dữ trong tưởng tượng lại với nhau.

Cô gái nhỏ tự cho rằng ánh mắt của mình đã đủ lén lút, nhưng đối với Yến Trì mà nói, thì thật sự là đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa rồi.

Vì thế, anh dừng chân lại, rũ mắt nhìn cô: “Cậu lén lút nhìn tớ làm gì?”

Tô Du Du cũng dừng lại, nâng mắt lên, gương mặt hơi ửng đỏ, ngón tay chọc chọc vào nhau, cẩn thận nói: “Ừ thì… cậu là Yến Trì sao?”

“Ừm? Cậu không biết sao?” Yến Trì lười nhác trả lời, anh còn tưởng chuyện gì lớn cơ.

“Ừm, cậu hơi khác so với lời đồn đại nhỉ?” Tô Du Du lấy hết can đảm để tiếp tục nói.

Lời đồn đại? Biểu cảm của Yến Trì đơ ra, anh đột nhiên nhớ tới việc, ngày thường Trình Hoành Vũ luôn tận tâm tận lực, dốc hết mồ hôi và nước mắt để bôi nhọ, làm xấu hình ảnh của anh trong mắt mọi người.

Vốn dĩ cảm thấy không sao cả, nhưng hiện tại, khi bị ánh mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ nhìn vào, liền đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Cho nên, bây giờ là cô đang bị dọa sợ sao? Bị anh dọa sợ?

Mắt anh hơi nheo lại, đi về phía trước một bước, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tô Du Du: “Làm sao? Cậu sợ tớ à?”

Đây là lần đầu tiên Tô Du Du bị người khác nhìn thẳng như vậy, thoạt nhìn cậu ấy có hơi hung dữ. Đầu tiên là Tô Du Du hoảng hốt, sau khi phản ứng lại thì thành thật lắc lắc đầu, rồi nghiêm túc nói: “Không đâu, cậu là người tốt mà.”

Biểu cảm cực kì chân thành.

Yến Trì: “…”

Người tốt? Hóa ra anh còn có thể được người khác nhận xét rằng anhlà người tốt sao?

Đột nhiên, Yến Trì cảm thấy hơi uể oải.

Tô Du Du liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, bắt đầu nghĩ xem mình có nói cái gì sai không.

“Rinh rinh rinh ---”

Tiếng chuông vào học vang lên.

“Ừm, phải vào lớp rồi.” Tô Du Du nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.

Yến Trì liếc mắt nhìn cô một cái, vẫy vẫy tay, xoay người đi hướng ngược lại với lớp học.

Khi trở lại lớp học, Tô Du Du phát hiện ánh mắt các bạn trong lớp nhìn cô, hình như có hơi kì quái.

Cô hơi mờ mịt mà ngồi về chỗ của mình.

Bạn nữ ngồi phía trước quay đầu nhìn cô: “Tô Du Du, cậu không sao chứ? Có bị bắt nạt không?”

Nói xong, cậu ấy liền dùng đầu bút chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau Tô Du Du.

Nghe xong lời cậu ấy nói, Tô Du Du càng mơ hồ, cô lắc lắc đầu, đang chuẩn bị nói cái gì đó. Nhưng mà, giáo viên đã ôm giáo án đi đến, nên cô cũng chỉ đành từ bỏ.

Nhưng cô cảm thấy, hình như các bạn trong lớp có hiểu lầm rất lớn về Yến Trì thì phải?

*

Hôm nay, cuối cùng Yến Đường cũng không bị giữ lại làm bài tập nữa.

Vì thế, hai người liền cùng đi đến nhà ăn khu cơ sở để ăn trưa.

Đứng trong một đám nhóc cấp hai, trông Tô Du Du có vẻ như là hạc giữa bầy gà*. Cô ăn bữa cơm này đến thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

*Hạc giữa bầy gà (hạc lập kê quần): nghĩa bóng là người nổi bật xuất chúng so với những người xung quanh.

Nhưng mà, không thể phủ nhận, năng lực thích ứng của con người rất mạnh.

Hai ngày ở trường học, cô cũng đã dần quen với cảm giác bị người khác nhìn, tuy là vẫn còn cảm thấy hơi không thoải mái. Nếu cô không cần phải chủ động chào hỏi, nói chuyện giao lưu với những người xa lạ, thì có thể nói, cô có thể hoàn toàn quen thuộc và thích nghi với môi trường ở trường học.

Nhà ăn khu phổ thông bên kia.

Trình Hoành Vũ đang vặn vẹo ngồi, nhìn Yến Trì một mình bê khay đồ ăn đi tới, nhướng mày: “Ôi trời, sao hôm nay lại không dẫn theo em gái nhỏ xinh đẹp hôm qua tới đây nữa vậy?”

Yến Trì lạnh lùng liếc cậu ta một cái, xoay người ngồi xuống một cái bàn ăn khác.

Trình Hoành Vũ thấy thế, cũng lập tức đứng dậy bê khay đồ ăn của mình lên, không biết xấu hổ mà chuẩn bị qua đó. Lý Thịnh và Đỗ Cao Dương cũng theo sát phía sau.

Lý Thịnh xúc một thìa cơm vào miệng, vừa ăn vừa nói chữ được chữ không: “Em bảo này, anh Vũ, anh đừng lắm miệng như vậy nữa được không?! Cái miệng hại cái thân, mỗi khi anh phát ngôn linh tinh là một lần em sợ giùm anh đấy.”

Trình Hoành Vũ nhìn Lý Thịnh như nhìn kẻ ngốc, cậu ta cho rằng ai cũng dài cái thân mà ngắn cái đầu như cậu ta sao? Cậu đã sớm thăm dò được điểm mấu chốt của Yến Trì rồi, tuy rằng hay nhảy nhót ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhưng trước nay cũng chưa từng bị xử tử lần nào nha!

Trình Hoành Vũ tự cho là mình rất có đầu óc, ngồi xuống bên cạnh Yến Trì.

“Tớ nói này, biểu hiện ngày thường của cậu có khác gì bọn tớ đâu, sao cứ muốn ở lớp 1 vậy? Gia nhập địa bàn của lũ học sinh kém như bọn tớ, chẳng lẽ không sung sướng hơn sao?”

Yến Trì vươn tay đẩy cái đầu đang thò lại gần mình của Trình Hoành Vũ sang một bên.

“Bởi vì cậu quá phiền.”

Lý Thịnh đang ăn cơm liền bật cười haha: “Anh Vũ, cái này người ta gọi là tự chuốc nhục vào thân.”

Vừa nói vừa cười sặc sụa.

Yến Trì ghét bỏ mà dịch khay đồ ăn sang chỗ khác.

Đỗ Cao Dương bên cạnh không chịu nổi nữa, liền nhấc tay đập vào cái quả cầu lông vàng kia, nói: “Cậu có thấy kinh không thế?!”

Đang nói, thì có một người bê khay đồ ăn đến trước bàn họ.

“Tớ có thể ngồi chỗ này được không?” Trên mặt Hạ Ngữ Vi treo nụ cười thương hiệu, hỏi.

Lý Thịnh liền cảm thấy kì lạ, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao cứ có cảm giác gái bâu quanh anh Trì cứ ngày một nhiều thêm ý nhỉ? Nhưng mà, trải qua chuyện ngày hôm qua, hiện tại cậu ta không dám tùy tiện nạt nộ ai nữa, chỉ dám trợn trừng mắt nhìn bọn họ.

Trình Hoành Vũ lại càng không phải nói, đang ôm cánh tay ngồi hóng drama miễn phí.

Hạ Ngữ Vi thấy không ai để ý đến mình, cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Cô ta trực tiếp để khay đồ ăn lên bàn, rồi chuẩn bị ngồi xuống.

Cô ta biết Yến Trì không thích ngồi ăn cơm chung với những người khác, nên lúc trước vẫn luôn không quấy rầy anh. Nhưng mà, sau khi nghe được chuyện xảy ra ngày hôm qua, rốt cuộc, cô ta liền không chịu được nữa.

Hôm nay, cô ta cố ý đến đây, để nhìn xem đứa con gái hôm qua có ở đây nữa không.

Sau đó, là làm một phép thử, nếu ngày hôm qua Yến Trì để người khác ngồi bên cạnh mình, thì có đồng nghĩa với việc anh cũng không chê bai hay xua đuổi cô ta không?

“Không được.”

Tại lúc Hạ Ngữ Vi đang khom lưng chuẩn bị đặt mông xuống ghế, thì âm thanh lạnh lùng của Yến Trì đã truyền tới, làm thân thể cô ta lập tức cứng đờ.

“Tớ chỉ muốn giải thích chuyện sáng nay với cậu một chút thôi.” Hạ Ngữ Vi cắn môi nói, giọng điệu oan ức, nghẹn ngào.

Lý Thịnh bên cạnh thấy Yến Trì đã mở miệng từ chối, nhưng đối phương như là nghe không hiểu tiếng người, lại còn bày ra bộ dạng bị áp bức, lập tức liền nổi cơn thịnh nộ.

Cậu ta muốn tìm lại bản thân đã mất của ngày hôm qua!

“Này, cậu không hiểu tiếng người à? Không nghe thấy anh Trì bảo không được sao?” Lý Thịnh đứng lên, uy hiếp nhìn Hạ Ngữ Vi.

Lý Thịnh to con vẫn rất có tác dụng hù dọa người khác, bị cậu ta nhìn như vậy, người bình thường chắc chắn là sẽ bị dọa sợ, và Hạ Ngữ Vi cũng chưa phải là người quá bất thường.

Cô ta tủi thân mà nhìn về phía Yến Trì đang ngồi, trong lòng thầm mong đợi anh sẽ có câu gì đó.

Nhưng mà, lại không hề có…

“Cậu nghĩ là ông đây không đánh con gái à?” Tiếng uy hiếp, đe dọa của Lý Thịnh một lần nữa truyền đến bên tai.

Hạ Ngữ Vi dậm dậm chân, bê khay đồ ăn lên rồi căm giận rời đi.

“Lý Thịnh, đừng hung dữ như vậy chứ!” Trình Hoành Vũ huýt huýt sáo.

“Chậc, tớ chỉ dọa cậu ta chút thôi.” Lý Thịnh nhướng mày, lại nhìn về phía Yến Trì. “Anh Trì, vừa rồi em làm tốt không?”

Yến Trì không thèm để ý đến cậu ta.

….….

Sau khi Hạ Ngữ Vi rời đi, cả người đều run rẩy, nhưng trên mặt lại cứ cố chấp bày ra biểu cảm như chẳng sao cả, giống như vừa nãy chưa hề xảy ra chuyện gì.

Cô ta hít một hơi thật sâu, cũng may là lúc nãy không có mấy ai để ý, cô ta tuyệt đối không thể để người khác chế giễu mình được.

Đột nhiên, bả vai cô ta bị người khác đụng phải một chút.

Khay đồ ăn trong tay rơi xuống, lạch cạch một tiếng rồi rơi mạnh xuống đất, dầu mỡ trên đồ ăn dính đầy vào giày và ống quần Hạ Ngữ Vi.

“Sao cậu đi mà không nhìn đường thế?” Âm thanh làm người ta chán ghét của Tô Mạn Mạn vang lên bên tai Hạ Ngữ Vi.

Cô ta nhịn xuống ngọn lửa giận dữ sắp phun trào, hốc mắt lập tức liền hơi hồng hồng.

“Tô Mạn Mạn, tớ biết cậu vẫn luôn chướng mắt tớ, nhưng mà cậu cũng không thể lấy đó làm cớ rồi cố ý đụng tớ, làm lãng phí lương thực chứ?” Vẻ mặt Hạ Ngữ Vi đầy uất ức mà nhìn về phía Tô Mạn Mạn và mấy đứa con gái phía sau.

Tô Mạn Mạn cực kìa không ưa và ngứa mắt bộ dáng này của Hạ Ngữ Vi, cũng lập tức phẫn nộ: “Cậu giả vờ cái gì?! Rõ ràng là bản thân không nhìn đường rồi đâm phải tôi mà còn chối bay chối biến à!”

“Đúng vậy, bọn tôi đều nhìn thấy thế.” Mấy đứa đứng sau phụ họa.

“Cậu, các cậu…” Hạ Ngữ Vi dùng tay xoa xoa mắt, không nói thêm cái gì nữa rồi chạy ra ngoài.

Những người khác trong nhà ăn đều không nhìn nổi cảnh này nữa.

“Đúng là ghê gớm thật, thật là quá xảo quyệt mà.”

Tô Mạn Mạn chỉ có thể nhìn bóng dáng Hạ Ngữ Vi, tức giận tới mức xì khói.

Bình luận

Truyện đang đọc