CHỈ CÓ THỂ CƯNG CHIỀU

Trên đường đi thay quần áo cùng Tô Du Du, Yến Đường ấp úng một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng.

Cô bé quyết định phải thăm dò từ chỗ Tô Du Du trước.

Hiện tại, hầu hết mọi người đều tập trung chỗ sân điền kinh bên kia, những chỗ khác trong trường hầu như không có người đi lại. Yến Đường nhìn dáo dác xung quanh, rất tốt, chỉ có hai người bọn họ.

Vì thế, cô bé liền kéo kéo quần áo của Tô Du Du.

Tô Du Du quay đầu, hơi khó hiểu mà nhìn khuôn mặt nhỏ rối rắm của Yến Đường: “Làm sao vậy?”

“Chuyện là, em hỏi chị một số chuyện nhé?” Yến Đường mở miệng.

“Được thôi.” Tô Du Du cười.

“Chị, chị, thích anh trai em sao?” Yến Đường nhắm mắt lại, hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Sau đó, lại nhịn không được mà tò mò phản ứng của Tô Du Du, nên liền mắt nhắm mắt mở quan sát Tô Du Du.

Chỉ thấy Tô Du Du nghi hoặc mà chớp chớp mắt: “Vì sao em lại đột nhiên hỏi chị chuyện này?”

“Chị cứ trả lời em trước đi!” Yến Đường bất chấp tất cả. Dù sao cũng hỏi rồi, đương nhiên là phải nghe được câu trả lời chứ!

Trầm ngâm một tiếng, Tô Du Du hơi ngượng ngùng mà gật đầu: “Thích chứ.”

Hô hấp Yến Đường cứng lại.

Rồi xong, rồi xong, cô bé đoán trúng sự thật rồi!

Nhưng mà, cô bé lại nghe thấy Tô Du Du nói tiếp: “Chị cũng rất thích em nha!”

“Đúng vậy, còn thích cả dì Tôn--- ” Tô Du Du xòe tay, bắt đầu liệt kê.

Đầu óc Yến Đường bị pha bẻ lái bất ngờ của Tô Du Du đột kích nên cũng quắn quéo lại luôn. Sau khi hiểu cô đang nói chuyện gì, cô bé liền trở nên táo bạo.

“Không phải thích kiểu này!”

Tô Du Du mờ mịt mà chớp chớp mắt: “Hả? Thích cũng phân ra rất nhiều loại sao?”

“Đương nhiên rồi! Như là: thích bạn khác giới, thích đồ vật gì đó, thích những người thân thiết như là cha mẹ, bạn bè…”

Yến Đường bắt đầu phổ cập khoa học cho Tô Du Du.

Hai người một hỏi một đáp, đề tài bắt đầu lệch đi rất xa.

Cũng may, sau đó, Yến Đường cuối cùng cũng nhớ rõ câu hỏi đầu tiên của mình là gì, lại kéo cuộc trò chuyện về chủ đề ban đầu: “Cho nên, thích có rất nhiều loại, lúc nãy em hỏi chị, chính là kiểu thích đối với người khác phái.”

“Chị hiểu chưa?” Yến Đường cảm thấy bản thân sắp bị liệt cơ miệng đến nơi rồi.

Tô Du Du gật đầu rồi lại lắc đầu, biểu cảm mờ mịt.

Trong nhận thức của cô, hình như trước nay đều chưa hề tồn tại khái niệm thích cụ thể từng loại như vậy. Cùng là thích mà sao lại không giống nhau nhỉ? Trước kia hay bây giờ đều chưa từng tự hỏi bản thân về vấn đề này.

Cho nên, vừa nãy, khi Yến Đường đột nhiên nói như vậy, cô vừa hiểu, lại vừa không hiểu.

Nhìn thấy bộ dáng mệt tâm của Yến Đường, vẻ mặt Tô Du Du xin lỗi mà duỗi tay, vuốt nhẹ mái tóc vừa bị cào rối tung lên của cô bé: “Chị xin lỗi nha, có phải chị rất ngốc hay không?”

Yến Đường thở dài một hơi, trên mặt xuất hiện sự suy tư sâu xa không phù hợp với lứa tuổi.

Không, là cô bé ngốc mới đúng!

Hiện tại, rõ ràng Tô Du Du vẫn còn là một tờ giấy trắng mà! Có khi, chị ấy còn ngây thơ hơn bọn học sinh tiểu học ngày nay ý chứ!

Ngay từ đầu cô bé đã nghĩ sai rồi.

Vấn đề căn bản là không nằm ở chỗ Tô Du Du.

Thoạt nhìn, người không bình thường nhất chính là Yến Trì!

Tuy tuổi Tô Du Du lớn hơn cô bé, nhưng trong lòng Yến Đường đã âm thầm coi cô thành bạn bè cùng trang lứa, thậm chí còn có ảo giác bản thân chính là chị gái chăm sóc cho cô em ngây thơ không biết gì nữa cơ!

Cho nên, cô bé phải bảo vệ Tô Du Du thật tốt!

Yến Đường nâng cánh tay lên, vỗ vỗ bả vai Tô Du Du: “Không sao đâu, chị thay quần áo nhanh lên, lúc nãy em hỏi chơi vậy thôi.”

Tô Du Du lưu luyến đi từng bước vào toilet thay quần áo.

Buổi tối.

Sau khi Tô Du Du tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm, thì liền ngồi xuống trước bàn học.

Trên bàn có để huy chương vàng hôm nay đạt được, Tô Du Du dùng ngón tay mân mê, sau đó mở ngăn kéo ra, chuẩn bị cất đi.

Nhưng mà, trong ngăn kéo đã sớm có một tấm huy chương vàng khác, là cái hôm qua Yến Trì đã ném cho cô.

Tô Du Du đặt hai cái huy chương song song với nhau.

Nghĩ tới cái gì đó, liền lấy di động ra chụp một tấm ảnh, click vào avatar của Yến Trì, sau đó gửi đi.

[Tớ cũng có huy chương vàng nè!]

Yến Trì nằm trên giường, nghe thấy âm thanh thông báo, liền cầm di động lên, sau khi nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên, rất nhanh đã thu hồi lại, trở về trạng thái ban đầu.

[Cũng bình thường.]

***

Ba ngày đại hội thể thao rất nhanh đã kết thúc.

Các bạn lớp 1 đều rất vui vẻ, vì lần này, lớp bọn họ không hề đứng cuối!

Một mình Yến Trì đoạt được hai huy chương vàng, Tô Du Du cũng giành được một huy chương vàng, hơn nữa, còn không ít các huy chương nhỏ vụn vặn linh tinh, tổng điểm xếp hạng cũng không tệ lắm.

Lưu Xuân Mai vui vẻ không khép được miệng, khen ngợi nhiệt liệt các bạn trong lớp, còn đặc biệt tán dương Yến Trì và Tô Du Du.

Tô Du Du cảm thấy hơi xấu hổ, cô nghĩ, bản thân có thể giành được huy chương thì hơn nửa là công lao của Yến Trì, vì thế liền nhìn anh cười cảm kích.

Giữa trưa, Tô Du Du vẫn đi ăn cơm với Yến Đường như thường lệ.

Hai ngày nay, Yến Đường vẫn luôn cảm thấy rất phiền.

Hơn nữa, bởi vì Yến Trì đột nhiên tham gia đại hội thể thao, nên đã trở thành đề tài thảo luận rất hot trong trường.

Rốt cuộc, ngoài cái danh hung dữ ở bên ngoài, thì ở trường học, Yến Trì luôn là nhân vật thoắt ẩn thoắt hiện, ấn tượng của đa số học sinh cũng chỉ có ba chữ--- không thể chọc.

Nhưng bây giờ thì khác, sau đại hội thể thao, không ít cô gái nhỏ đã chết mê chết mệt vì anh, thậm chí còn xuất hiện một số fans cuồng nhiệt, ngày nào cũng tỏ tình trên diễn đàn, mỗi ngày một khác, cực kì phong phú và đa dạng…

Yến Đường cạn lời mà tiếp tục lướt qua một bài đăng.

Sau đó, cô bé hoảng sợ phát hiện có một bài đăng, bên trong có cả ảnh chụp chung của ba người họ vào hôm đại hội thể thao.

Ảnh chụp vốn được đăng lên báo trường, sau đó lại bị chủ tus chụp lại đăng lên diễn đàn.

Phía dưới bài viết được bình luận rất nhiều, có người u mê nhan sắc, cũng có người suy đoán hai cô gái trong hình là ai…

Đáng sợ nhất là còn có cả người to gan lớn mật suy đoán quan hệ của Yến Trì và Tô Du Du.

Tuy những ngày đi học bình thường, Tô Du Du chỉ ru rú trong lớp, giữa trưa và tan học đều đi kè kè bên cô bé, nhưng ở đại hội thể thao, mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và Yến Trì, người sáng suốt liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Hơn nữa, lúc ấy, người nhìn thấy Yến Trì buộc dây giày cho Tô Du Du không chỉ có một mình cô bé.

Yến Đường càng nhìn càng đau đầu.

Cô bé thật sự cảm thấy hơi lo lắng.

Ai mà không biết hiện tại trường học đang nghiêm cấm yêu sớm chứ!

Nguyên nhân gây ra là một đôi người yêu ở khối 12, giấu giếm trường học và gia đình lén yêu đương, sau đó người nam ngoại tình muốn chia tay, người nữ không đồng ý, hơn nữa áp lực từ việc học quá lớn, thành ra luẩn quẩn trong lòng mà náo loạn muốn tự sát ở nhà.

Chuyện này vừa bị phanh phui, liền bị trường học để ý, cho nên, bây giờ là giờ phút nghiêm ngặt nhất.

Vì vậy, dù chuyện của Tô Du Du và Yến Trì không phải là sự thật, thì cũng có thể bị gọi đến văn phòng tra khảo.

Càng đừng nói là có một số đứa con gái khác đang nhăm nhe như hổ rình mồi!

Yến Đường càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, quyết định chủ động ra tay, bóp ch3t mối nguy từ khi còn trong trứng nước.

Cô bé siết chặt nắm tay nhỏ của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sứ mệnh thiêng liêng đang đè nặng trên đôi vai. Là bạn tốt nhất của Tô Du Du, chắc chắn cô bé sẽ không để cô bị tổn thương một sợi tóc nào!

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì cô bé cũng nghĩ ra được một biện pháp.

*

Bên kia, bọn Lý Thịnh cũng đang lướt diễn đàn.

Lý Thịnh nhìn đủ loại bài viết gắn thẻ Yến Trì, chậc một tiếng.

“Anh Trì, những người này có biết cách khen người khác không vậy! Quay có một đoạn thế này, xem không hiểu thì thôi, còn không lộ ra được khí phách của anh nữa chứ!”

Vừa mới nói xong, đầu cậu ta đã bị Đỗ Cao Dương đánh cho một phát: “Bình thường bảo cậu đọc nhiều sách một chút thì cậu không chịu nghe, bây giờ tớ thấy mất mặt hộ cậu luôn.”

“Đù mé, cậu cho rằng tớ thật sự sẽ không đánh cậu sao?!” Lý Thịnh rống giận.

Vừa mới dứt lời, cậu ta lại bị một cái gối đầu ném vào người, Lý Thịnh phẫn nộ xoay người.

“Ồn muốn chết.” Yến Trì nằm trên sofa, trên mặt dùng một quyển sách che lại, không kiên nhẫn mà nói.

Lý Thịnh đành phải phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Đỗ Cao Dương một cái, đối phương đang làm cái mặt trêu ngươi, lại càng chọc tức cậu ta, chỉ còn cách tiếp tục lướt diễn đàn để giải tỏa.

Một lát sau, Lý Thịnh đột nhiên nhảy dựng lên, kích động nói: “Anh Trì, có người dám bịa đặt chuyện của anh này! Thật quá đáng!”

Yến Trì ném cuốn sách đang che mặt mình, chuẩn bị đá văng Lý Thịnh ra ngoài, anh bị cậu ta làm ồn đến mức suýt bị suy nhược thần kinh luôn rồi.

Nhưng mà, lại nghe thấy Lý Thịnh nói tiếp: “Từ từ, bạn nữ trên ảnh này không phải là người chúng ta đã gặp ở nhà ăn sao? Anh Trì, anh rất thân với cậu ấy sao? Còn chụp ảnh chung nữa!”

Động tác Yến Trì dừng lại, rút di động trong tay Lý Thịnh ra.

Nhanh chóng quét mắt nhìn một chút, biểu cảm hơi khó chịu.

Tuy luôn biết là trường học mình có diễn đàn, nhưng trước nay Yến Trì đều chưa từng vào thử. Hiện tại vừa thấy qua, liền không khỏi nhíu mày.

Anh ném điện thoại trả lại cho Lý Thịnh, rút laptop phía dưới bàn ra.

Ngón tay anh nhanh chóng lướt trên bàn phím, đánh đánh gõ gõ, sau đó bộp một tiếng rồi khép máy tính lại.

Lý Thịnh hơi khó hiểu: “Anh Trì, anh làm gì vậy?”

Đỗ Cao Dương không nhìn nổi thằng ngốc Lý Thịnh nữa, đành phải bảo: “Cậu nhìn lại di động mình xem!”

Lý Thịnh làm theo mà mở di động mình ra, giao diện diễn đàn trống rỗng. Cậu ra thoát ra vào lại, liền phát hiện lướt xuống bên dưới lại không hề có bài viết nào liên quan đến Yến Trì!

Cùng thời khắc đó, những học sinh ở nơi khác của Nhất Trung Nam Thành đang lướt diễn đàn cũng kêu r3n ngợp trời.

Công sức cực khổ bình luận, hóng hớt ở các bài viết bây giờ cũng thành công cốc luôn rồi!

Càng tuyệt hơn là, họ muốn đăng những bài viết khác về Yến Trì nhưng lại không đăng được! Mà bài đăng không liên quan đến Yến Trì, nhưng bình luận phía dưới có nhắc tới tên anh, thì cũng không cánh mà bay nốt…

Diễn đàn lại khôi phục sự im ắng vốn có, Yến Trì vừa lòng.

**

Tô Du Du đang từ từ đi trên đường trở về lớp học.

Nghĩ đến những lời Yến Đường vừa nói với mình, trong lòng Tô Du Du cảm thấy hơi nặng nề.

Yến Đường nói là, bởi vì có một số nguyên nhân bất khả kháng, nên tốt nhất là cô cần bảo trì khoảng cách nhất định với Yến Trì ở trong trường học, nếu không chắc chắn sẽ bị tổn thương.

Tô Du Du không rõ, nhưng cô biết Yến Đường sẽ không hại mình, nhưng mà trong lòng vẫn hơi rầu rĩ.

Lá cây khô vàng rơi lả tả, bay xuống bên chân Tô Du Du. Cô ngồi xuống, nhặt lên, khi đứng dậy thì phát hiện hai người đứng cách đó không xa.

Trong đó, một người là Yến Trì, hình như anh đang bị bạn nữ bên cạnh bám lấy.

Tô Du Du nhìn anh một cái, lại nghĩ tới lời nói của Yến Đường, do dự một chút, vẫn quay đầu chạy về lớp học.



Yến Trì cũng thấy Tô Du Du.

Bây giờ anh thấy hơi phiền, đang đi trên đường bỗng nhiên bị chặn lại, đã là chuyện rất lâu chưa xảy ra rồi.

Khi chuẩn bị lạnh lùng từ chối cô gái này, thì anh liền thấy Tô Du Du đang đi bộ từ con đường nhỏ tới.

Từ góc độ của anh, cũng chỉ thấy cô nhìn anh một cái, hai mắt ửng đỏ đầy tủi thân, không những không chạy tới chào hỏi anh như trước kia, mà còn xoay người bỏ chạy!

Yến Trì cảm thấy chuyện này quá bất thường!

Bình luận

Truyện đang đọc