CHÍ HÔN

Edit: Dollan

Thẩm Lâm Hoan nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh, còn nhìn rất nghiêm túc, dường như đang cố phân biệt xem điều anh nói có thật hay không.

“Anh không cần an ủi em. Tuy em thật sự rất khó chịu…” Anh không cần nói dối, Giọng Thẩm Lâm Hoan khàn khàn.

Lục Nghiêu dùng trán đập vào cái đầu cứng như rễ cây du* của cô, “Anh không lừa em, là sự thật.”

(*Gốc 榆木疙瘩: thành ngữ Trung Quốc, chỉ người cố chấp, cứng đầu, bảo thủ.)

“Anh nói anh từng yêu đương…” Thẩm Lâm Hoan lúc này mới nhận ra, cô nhớ những lời này rất rõ ràng, ngay cả giọng điệu của anh lúc ấy, nhỏ nhẹ mờ ám, cô nhớ rõ không sai một ly.

Lúc đó anh nói phải thẳng thắn thú nhận lịch sử tình cảm với nhau.

“Chẳng phải tại anh sợ em nghe nói từ trước tới nay anh chỉ thích một mình em nên mới không dám thẳng thắn nói thật sao?” Lục Nghiêu nói lý, “Hơn nữa cũng đâu phải nói lung tung, anh thích em lâu như vậy, cũng đã bày tỏ, bốn bỏ năm lên cũng xem như mối tình đầu rồi. “

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Có thể tính như vậy à?

“Huống hồ em cũng không hỏi anh.” Sau khi tự ngẫm lại, anh cảm thấy cô thật quá đáng, “Em chẳng hỏi gì cả, anh vừa đến em đã khóc, không phải em muốn phán cho anh tội chết ngay lập tức chứ?”

Cô bị anh đánh lạc hướng, nhưng nghe giọng điệu của anh cũng không có vẻ giả, vì vậy cô vô thức vặn vẹo hai tay ôm eo anh, “Anh… nói thật sao?”

Lục Nghiêu bị phản ứng của cô làm cho buồn cười, giơ tay thề: “Anh lừa em làm gì!”

Vừa rồi cô đi vệ sinh, anh ở bên ngoài suy nghĩ, thật ra anh không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, nhiều lúc anh cũng cảm thấy mình làm không tốt.

Anh luôn muốn nhận được nhiều tình cảm từ cô, sợ cô không màng đến sự hi sinh của anh.

Nhưng không quan tâm thì sao!

Dù gì cô cũng đã là vợ của anh.

Anh đối xử với cô tốt hơn nhưng cũng không quá phận.

Nếu cô thực sự không thể giao phó trái tim mình, anh sẽ đồng ý chịu thiệt thòi.

Tình yêu nào có bình đẳng.



Gần đến giờ ăn tối, hai người không thể nấn ná quá lâu, Lục Nghiêu vừa dỗ vừa kéo cô ra ngoài.

Thẩm Lâm Hoan thực sự buồn bực, không hiểu vì sao bản thân lại tức giận đến vậy, cô luôn có thể kiềm chế tính tình của mình, nhưng vừa nãy đột nhiên phát cáu, không nằm trong dự đoán.

Hoặc có thể đã dự đoán nhưng cô không muốn nghĩ đến.

Cô có thể tránh xung đột rất tốt, trong tiềm thức luôn cảm thấy rằng nếu cô không chú ý thì có thể coi như không xảy ra.

Cô còn nhớ đêm Lục Nghiêu và Sở Nghiên rời đi, cô một mình ở ngoài ban công hứng gió lạnh, trong miệng ngậm một lát chanh, vị đắng từ trong miệng tràn ra, thật ra lúc đó cô rất để ý.

Nhưng cô không dám quan tâm.

Cô tự nhủ rằng cô không thể tha thứ việc đàn ông có quan hệ với người phụ nữ khác trong hôn nhân, nhưng thực tế, điều cô quan tâm nhất là Lục Nghiêu quan hệ với người phụ nữ khác trong hôn nhân.

Cô luôn cảm thấy mình hiểu Lục Nghiêu rất rõ, hiểu tính cách và con người của anh, cũng như hầu hết những điều thích và không thích của anh, nhưng đột nhiên cô cảm thấy cô chỉ tự cho rằng mình hiểu anh. Cô sợ sự lựa chọn của mình là sai lầm.

Vì thế cô tự lừa gạt bản thân, cô không quan tâm. Lý trí nói cho cô biết, không, không thể, cô luôn là người sống thiên về lý trí hơn là tình cảm.

Cũng đã làm rất tốt.

Vì vậy khi nãy mất kiểm soát, quả thực khó tin.

Nghe anh nói lại một lần nữa, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc lên đỉnh, rồi lại lắc lư xuống. Cô hoàn toàn bối rối và không thể hiểu được cảm xúc của mình.

Trong khi ăn, con cháu ngồi quây quần bên nhau.

Chu Thi Ninh và Chu Tịnh đã rời đi, cuối cùng ông cụ Chu cũng không thể ngồi yên, mặt đỏ tía tai xin lỗi rồi về sớm.

Không ai nói nhiều về nhà họ Chu, bởi vì bọn họ sợ Thập Nhất xui xẻo, anh đúng là chết vì sĩ diện, đầu tiên anh muốn về nước sớm vì Thẩm Lâm Hoan mà giấu giếm, anh sợ Thẩm Lâm Hoan khó làm được, thứ hai, nhà họ Lục sợ nhà họ Thẩm nghe được lời đồn thổi rồi đi rêu rao, thứ ba, Lục Nghiêu muốn cứu vãn thể diện, anh lớn thế rồi mà còn không theo đuổi được người mình thích.

Thật ra anh là người làm việc luôn nắm chắc, cũng cảm thấy nắm chắc việc theo đuổi Thẩm Lâm Hoan, nhưng không ngờ Thẩm Lâm Hoan từ chối thẳng thừng như vậy, một chút đường sống cũng không chừa cho anh.

Tuy lúc ấy anh đã muốn hốt người về nhà, nhưng ban đầu anh đã làm không ít việc ngu ngốc, nói ra lại sợ người khác chê cười.

Nhưng anh vẫn tuyên bố ra ngoài, ngoài việc làm sáng tỏ chuyện bê bối, nhiều hơn là muốn bảo vệ Thẩm Lâm Hoan! Gần đây bên ngoài có một số lời đồn, nghe không được dễ chịu cho lắm.

Thập Nhị ngồi bên cạnh Thẩm Lâm Hoan, kể cho cô nghe một cách sống động về chuyện Lục Nghiêu giận dỗi với gia đình khi đó.

Khi cô ấy không thể nhớ lại, những người bên cạnh còn giúp cô ấy nhớ lại, sau đó mọi người liên tục cười phá lên.

Thập Nhị nói với Thẩm Lâm Hoan, “Chị dâu Thập Nhất, chị không biết chứ, lúc đầu anh ấy ngồi ở chỗ kia kìa.” Thập Nhị chỉ vào vị trí chủ bàn chính, “Thím Tư của em đã đề cử rất nhiều cô gái cho anh ấy lựa chọn, anh ấy chưa nghe đã nghiêm nghị nói ‘Con thấy Thẩm Lâm Hoan cũng không tệ’.”

Thập Nhị làm lại vẻ mặt của Lục Nghiêu lúc đó, rõ ràng cực kì thẹn thùng, nhưng lại giả vờ thành người thấu tình đạt lý, vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm lạnh lùng, khóe môi mím thành một đường thẳng, tay cầm đũa nhưng trong lòng lo lắng, tựa như sợ gia đình không đồng ý, còn nói thêm một câu, “Thẩm gia không thành vấn đề.”

Thẩm gia đâu là vấn đề, chỉ là khó giải quyết hơn một chút, nhưng Lục Nghiêu không còn là người chỉ có thể dựa vào gia tộc như hồi đó nữa, mọi người trong tập đoàn không thể làm gì anh, Thẩm gia sao có thể giữ chân anh được.

Triệu Khanh Chi chỉ sửng sốt một lát, sau đó hỏi xác nhận: “Con quyết tâm à?”

Lúc ấy Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều vẫn còn ở bên nhau, họ chưa chia tay, mặc dù Vân gia và Thẩm gia vẫn chưa đính hôn nhưng nhìn chung, chuyện vui đang đến.

Mà lúc này Lục Nghiêu nói muốn làm thông gia với Thẩm gia, có nghĩa là Thẩm Lâm Hoan đồng thời qua lại với Vân Triều và Lục Nghiêu, trong trường hợp này, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nhân phẩm của Thẩm Lâm Hoan có vấn đề.

Nhưng nếu Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều có quan hệ tốt, lúc này Lục Nghiêu chặn ngang, Lục Nghiêu sẽ giống như một con dao đoạt tình, không từ thủ đoạn.

Bất kể là trường hợp nào cũng không ổn.

Triệu Khanh Chi nhíu mày lo lắng.

Lục Nghiêu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cứ để tin tức truyền ra ngoài. Nếu Thẩm gia không muốn thì bỏ đi.”

Lúc đó, Thập Nhị thầm liếc nhìn anh Thập Nhất vài lần, nhưng không dám nói, vài cảnh ngôn tình máu chó diễn ra trong đầu.

—— Lời tỏ tình bị từ chối, người đàn ông mạnh mẽ trở về sau nhiều năm, ép cô phải từ bỏ người yêu và ở bên mình.

——Tên đàn ông giàu có vì yêu sinh hận, hoành đao đoạt ái.

(Hoành đao đoạt ái- 横刀夺爱– cầm ngang đao đoạt ái tình– đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác.)

…… blablabla.

Triệu Khanh Chi đột nhiên hiểu được suy nghĩ của con trai, nếu cuộc hôn nhân giữa Thẩm gia và Vân gia không thể phá vỡ được thì sẽ không có thay đổi gì nữa, nhưng nếu có thay đổi thì đó là ý trời. Tuy không quá đạo đức, Lục Nghiêu rõ ràng đã suy nghĩ thấu đáo.

Không ngờ, Thẩm gia đã đá bay Vân gia rất nhanh, khi họ còn chưa tiếp xúc sâu với Lục gia đã trực tiếp tuyên bố rằng Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều đã chia tay vì không hợp nhau.

Còn về phần Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều đã chủ động chia tay hay Thẩm gia ép họ phải chia tay thì không rõ.

Sau khi nói xong, Thập Nhị lại trở nên tò mò, lén hỏi Thẩm Lâm Hoan, “Chị dâu Thập Nhất…”

Thẩm Lâm Hoan ghé tai lắng nghe, nhưng Thập Nhị không nói nên lời nên chỉ cười cười, “Con tôm này ngon lắm, chị ăn thử đi.”

“À, được.”



Về đến nhà cũng đã gần tối, suýt nữa ở lại ăn cơm tối xong mới về.

Lục Nghiêu nói anh còn có chuyện nên không ở nhà.

Triệu Khanh Chi cầm rất nhiều đồ đặt lên xe, một ít đồ ăn, còn có quà cho Thẩm Lâm Hoan trong chuyến đi Pháp lần trước.

Thẩm Lâm Hoan đứng bên cạnh xe, thận trọng nói: “Cảm ơn mẹ.”

Triệu Khanh Chi nở nụ cười, “Con khách sáo với mẹ làm gì, hôm nay con chịu ấm ức rồi.”

Dứt lời, đập Lục Nghiêu một cái, “Tự xử lý gọn gàng đi, đừng làm phiền vợ con.”

Lục Nghiêu nhướng mày gật đầu, “Vâng.”

Khi lên xe, chiếc xe dần hòa vào dòng xe cộ, lúc này buổi tối đang là giờ cao điểm.

Lục Nghiêu dặn tài xế đi đường vòng.

Đi ngang qua trường cũ của mình, Thẩm Lâm Hoan liếc nhìn qua cửa sổ xe, một tòa nhà hình cầu rất dễ thấy, bức tường kính phản chiếu ánh sáng chiều tà rực rỡ.

Lục Nghiêu nghiêng người nhìn ra ngoài theo ánh mắt của cô, “Em nhìn gì thế?”

Thẩm Lâm Hoan cười nhẹ, chỉ chỉ, “Nhìn tòa nhà kia.”

“Ừm, sau đó thì sao?” Lục Nghiêu nhân tiện nắm tay cô.

Thẩm Lâm Hoan chỉ cười lắc đầu, “Thì, nhìn đẹp lắm.”

Trực giác của Lục Nghiêu không đơn giản đến vậy, vì thế anh tiếp tục tra hỏi cô cho đến khi về đến nhà.

Sau khi đưa ra vô số phỏng đoán, “Em muốn về thăm trường?”

“Có ý nghĩa đặc biệt?”

“Có liên quan đến anh sao?”

Thẩm Lâm Hoan hối hận vì đã nói với anh, tránh anh rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lục Nghiêu lại cương quyết chen vào, nhưng anh không hỏi nữa, chỉ nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị và nghiền ngẫm.

Hiếm khi cô vui như vậy.

Cô xả nước vào bồn tắm, Lục Nghiêu cũng nhảy vào, nghịch ngợm nắm tay cô trong dòng nước ấm, “Em thật sự không nói cho anh biết?”

Cuối cùng, Thẩm Lâm Hoan không nhịn được mà nói ở bên tai anh: “Em đã quyên góp xây dựng, đó là số tiền đầu tiên em tiết kiệm được.”

“Ồ?” Lục Nghiêu nói, “Em giỏi lắm!”

Thứ quan trọng nhất của trường tư là tiền, thành viên quản trị của trường học đều là những công ty lớn, hàng năm tu sửa trường học hoàn thiện đến mức không thể hoàn thiện hơn nhằm tạo danh tiếng cho công ty, cách hai xăm sẽ sửa sang một lần, nói không dễ nghe nhưng nếu người ngoài muốn quyên góp, trường học chưa chắc đã muốn nhận.

Thẩm Lâm Hoan bĩu môi, chuyện này cô chưa từng nói với ai, Chu Phù cũng không biết, thậm chí cô cũng không giải thích được tại sao mình lại ngoan cố đòi quyên góp cho tòa nhà khi biết trường muốn xây lại giảng đường: “Là khán phòng. Có một năm anh bị thương trên sân khấu.”

Bình luận

Truyện đang đọc