Edit: Dollan
Trước đây, Thẩm Lâm Hoan sẽ không bao giờ thừa nhận điều gì đó quan trọng với mình.
Cho tới bây giờ cũng không.
Thích là điều đáng xấu hổ, đồng nghĩa với việc người khác có thể lôi ra gây khó dễ với cô.
Trình Chi Lâm đã quen với thủ đoạn này, Thẩm Lâm Hoan vẫn nhớ món quà sinh nhật đầu tiên của Chu Phù, đó là một món đồ trang trí nhỏ, cô đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trên bàn, thỉnh thoảng lại chạm vào.
Có lần, Trình Chi Lâm đuổi cô vào phòng và mắng cô 20 phút vì cô đã bỏ qua một buổi học piano, cuối cùng, bà ném mạnh đồ trang trí xuống đất, nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt khinh miệt như những người nắm quyền, trừng phạt cô mà như thể ban ân, “Đây là một bài học cho mày, mày nghĩ tao là vì ai? Mày học cho tao chắc? Không phải là vì mày sao, không để mày đau một chút thì mày sẽ không nhớ.”
Đối mặt với mảnh vỡ trên mặt đất, cô không thể khóc, chỉ nhặt từng chút một, bỏ vào hộp, giấu vào chỗ sâu nhất của tủ, không bao giờ lấy ra nữa.
Dần dần, cô học được cách ngoan ngoãn, sống buông thả và để cảm xúc của mình trôi đi.
Như vậy là thỏa đáng nhất, người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ thật của cô, cũng không đoán cô thích gì hay ghét gì.
Như vậy sẽ không bị người khác bắt chẹt.
Cuộc sống như thế, trên thương trường càng như thế.
Rồi dần dần, thói quen trở thành một bản năng.
Nhưng bây giờ Thẩm Lâm Hoan đã đi ngược lại với bản năng của mình, cô phát hiện mình thích Lục Nghiêu hơn những gì cô tưởng tượng. Thích đến mức không muốn thấy anh buồn.
Không khó để nói điều này.
Mà Lục Nghiêu không phải Trình Chi Lâm, anh sẽ không đè nén sở thích của cô, gièm pha tình yêu của cô, chế nhạo ý thích của cô. Anh là người thân thiết nhất, nhưng không phải người sẽ làm tổn thương cô.
Anh là người có thể tin tưởng.
Lục Nghiêu ôm chặt lấy cô.
“Thẩm Lâm Hoan, em thật tốt.”
Thật sự rất tốt.
–
Thẩm Lâm Hoan cả đêm mơ mơ màng màng, giấc mộng tuy vụn vặt lộn xộn, nhưng không phải ác mộng.
Cô nhớ hình như mình lại mơ thấy con cá lớn, con cá lớn đè đầu cưỡi cổ cô trôi dạt vô định trên biển, mặt biển yên ả, nhìn thoáng qua không thấy đầu, không biết sẽ trôi về đâu, nhưng dường như không quan trọng.
Cô hiếm khi có được khoảng thời gian thoải mái như này, như trút được gánh nặng.
Thẩm Lâm Hoan tỉnh lại, Lục Nghiêu đã dậy rồi, cô trả lời điện thoại trước, có thông tin từ phòng thí nghiệm có một số thành quả mới, tháng sau bọn họ sẽ lấy kết quả tham gia triển lãm trao đổi khoa học kỹ thuật.
Thẩm Lâm Hoan trả lời, nói khi nào rảnh mình sẽ qua.
Cô rửa mặt xong mới đi xuống lầu, hỏi người giúp việc, “Lục Nghiêu đâu?”
Người giúp việc cười cười, nâng cằm về phía phòng bếp, “Tiên sinh đang làm bữa sáng cho phu nhân đấy!”
Đại thiếu gia mười đầu ngón tay không dính nước xuân, e là còn không phân biệt được đồ dùng nhà bếp!
Thẩm Lâm Hoan nghi hoặc, pha hai ly cà phê, cầm một ly trong lòng bàn tay, đi vào phòng bếp xem anh đang làm gì.
Lục Nghiêu xắn tay áo, đúng lúc bưng đĩa thức ăn ra, chỉ chỉ bàn ăn: “Ăn sáng nào.”
Bữa sáng là sandwich, Thẩm Lâm Hoan bưng cà phê cho anh rồi ngồi xuống đối diện với anh.
“Anh nghĩ gì mà lại làm bữa sáng?” Thẩm Lâm Hoan kéo phần của mình qua, do dự liếc nhìn.
Các nguyên liệu đơn giản như vậy, hẳn là không có hương vị thái quá. Thẩm Lâm Hoan đoán.
Lục Nghiêu nhìn cô một cái, “Không phải anh làm sai nên mới bày tỏ một chút sao.” Anh cười, kín đáo nhìn cô, mọi chuyện đêm qua cứ như một giấc mơ, lúc ấy não anh phình to, trong đầu chỉ có sự nặng nề.
Đến bây giờ anh mới có cơ hội nghiền ngẫm những chi tiết đó, người như Thẩm Lâm Hoan, nếu bạn cạy một chút, cô ấy sẽ nhả ra một chút, nếu bạn cạy thêm chút nữa, cô ấy sẽ nhả ra thêm chút nữa. Bạn không bao giờ biết được cô ấy đã che giấu bao nhiêu điều dưới lớp mặt nạ thờ ơ kia.
“Ồ.” Thẩm Lâm Hoan cắn một miếng để tỏ vẻ khích lệ.
Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô, chờ mong hỏi: “Như thế nào?”
Thẩm Lâm Hoan cẩn thận nếm thử, “… Ừ.”
“Ừ là ý gì?” Lục Nghiêu cắn một miếng.
Lục Nghiêu: “…” Anh dừng một chút, “Hay là để dì giúp việc đến làm đi.”
Thẩm Lâm Hoan không biết thế nào, đột nhiên nở nụ cười, “Đừng lãng phí.”
Chủ nhật không cần đi làm, Lạc Lạc còn đang ngủ, trẻ con hay dậy muộn, dì sẽ cho cô bé ăn sau.
Tuyết rơi càng dày, nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời trắng xóa.
Thẩm Lâm Hoan ăn sáng không ngon, nhưng tâm trạng rất tốt. Cô không thể giải thích được tại sao mình lại có tâm trạng tốt, có lẽ là do bộ dáng Lục Nghiêu nấu nướng quá nghiêm túc, kết quả lại quá đáng thương. Hoặc có thể cảnh tuyết hôm nay thật đẹp. Hay là… chỉ vì cô đang ngồi đây, còn Lục Nghiêu đang ngồi đối diện với cô.
Tâm trạng tốt có thể không cần lí do.
“Chuyện Lạc Lạc, anh khuyên em không nên nói với Chu Phù.” Lúc này Lục Nghiêu mới nhớ đến, nhắc nhở cô.
Thẩm Lâm Hoan suy tư nói: “Bởi vì liên hôn giữa Chu gia và Tần gia?”
Lục Nghiêu gật đầu, “Theo anh biết, Tần gia muốn thúc giục hôn lễ càng sớm càng tốt.”
Tần gia hiểu tận gốc rễ Chu gia, khả năng cao là Tần gia đã biết Chu Phù sinh con, nhân phẩm và năng lực của Tần Duật rất tốt, trong hoàn cảnh như vậy, Tần gia nhất định phải kết hôn.
Xem ra, nếu Chu Phù từ chối càng có vẻ vô lí.
Cha mẹ Chu đối xử với Chu Phù rất tốt, đồng thời Chu Phù cũng rất yêu thương cha mẹ và anh trai của cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ vô cùng đau lòng khi lựa chọn.
Lúc này, mọi sự can thiệp của bất kỳ ai cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của cô ấy.
Đây không phải là câu hỏi đúng sai, không có đúng sai, nếu Chu Phù không yêu Vân Triều thì không sao cả, nếu còn yêu thì dù lựa chọn bên nào cũng sẽ có hối tiếc.
Còn đối với đứa trẻ, thiệt hại đã xảy ra rồi và không thể tránh khỏi.
Vì vậy tốt nhất cứ để Chu Phù bình tĩnh suy xét.
“Không có khả năng Chu Phù không đoán được Lạc Lạc là con gái của mình, cho nên từ trước đến nay không hỏi một câu, chỉ có thể là cô ấy không muốn hỏi cũng không muốn nghe.” Lục Nghiêu nhíu mày, tựa như lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng anh đã hiểu tại sao Vân Triều lại công khai nhận con.
Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, “Lạc Lạc rất thông minh, em đoán con bé thích em như vậy là vì biết em quen mẹ của con bé.”
Vì Lạc Lạc vẫn còn nhỏ nên đôi khi Vân Triều nói chuyện không tránh mặt cô bé. Từ quan sát của Thẩm Lâm Hoan, Lạc Lạc không phải hoàn toàn không biết gì về người mẹ mà cô bé chưa từng thấy.
Lạc Lạc trưởng thành hơi sớm.
“Ừm.” Lục Nghiêu gật đầu, “Chẳng trách.”
Lúc này sự chua xót đã qua đi, Lục Nghiêu thấy Lạc Lạc và Vân Triều đều thuận mắt.
–
Vân Triều đến đón Lạc Lạc vào buổi trưa, lúc đó Lạc Lạc đang làm người tuyết với Thẩm Lâm Hoan, cô bé rất miễn cưỡng đi theo ba mình, ôm cô ba mình hỏi Thẩm Lâm Hoan, “Hoan Hoan, cuối tuần sau con có thể tìm dì không ạ?”
Lục Nghiêu ôm vai Thẩm Lâm Hoan, dịu dàng cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Vân Triều nhướng mày liếc Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cũng nhìn lại anh ta, giống như hồi ở trong khuôn viên trường Tân Đại, sự phiền muộn khi thấy Thẩm Lâm Hoan sóng vai đi cùng Vân Triều cuối cùng cũng tan biến.
Ôi, người đàn ông tội nghiệp không có vợ.
Anh ta thật đáng thương.
Người đi rồi, Lục Nghiêu nhìn Thẩm Lâm Hoan nói: “Lúc em mang cơm cho anh ta ở khuôn viên Tân Đại, anh nhìn thấy hết rồi.”
Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, “À, mẹ anh ấy nhờ em nên em mới tới gửi, dạ dày anh ấy không tốt, vì bận bịu nên thường xuyên bỏ bữa. Hơn nữa cũng chỉ có lần đó thôi.”
Dứt lời, cô chợt nhớ tới ngày thứ hai sau khi cưới, cô vào bếp làm bữa sáng, anh tựa vào cửa bếp hỏi cô chuyện học nấu ăn với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh một cái, “Anh hỏi em học nấu ăn từ khi nào. Anh thật sự cho rằng em học vì Vân Triều sao?”
Lúc ấy cô đã nghi ngờ.
Lục Nghiêu quay mặt đi, vẻ mặt không được tự nhiên, “Ừ.”
Anh gần như tự mình chết chìm trong bồn giấm.
Anh vẫn nhớ như in trạng thái của mình khi mới kết hôn, “Lúc đó, anh nghĩ mình đã cướp em đi.”
Biểu cảm của Thẩm Lâm Hoan phức tạp.
“Anh nghĩ anh là một kẻ độc ác đã phá vỡ cuộc hôn nhân tốt đẹp của em. Em phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục và kết hôn với anh dưới áp lực của cha mẹ.”
Thật ra anh sợ cô hận mình nên đành tỏ ra phô trương, lên mặt với cô.
Muốn bồi dưỡng tình cảm với cô toàn phải mượn cớ để cô bù đắp cho sự từ chối trước đây.
Lục Nghiêu đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Lâm Hoan, đặt ở mặt mình, mặt mày rũ xuống, “Em đánh anh đi!”
Thẩm Lâm Hoan sờ sờ mặt anh, mềm mại, ở bên ngoài lâu nên hơi lạnh, vẻ mặt cũng lạnh lùng, trên thực tế khi anh lạnh lùng nghiêm mặt khiến người ta vô cùng sợ hãi, khí thế bức người, nhưng bây giờ Thẩm Lâm Hoan không nghĩ anh đáng sợ chút nào.
Thậm chí cô còn cho rằng anh thật trẻ con.
Thẩm Lâm Hoan nhéo nhéo mặt anh, thở dài nói: “Anh không làm biên kịch thật đáng tiếc.”
“Em đối xử với anh không nóng không lạnh, không phải anh quá lo lắng sao?” Lục Nghiêu nắm lấy tay cô, “Em còn từ chối anh nhiều lần như vậy! Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Thẩm Lâm Hoan sửng sốt.
Lục Nghiêu lại hỏi cô: “Vậy tại sao lúc đó em lại từ chối anh? Vì cha mẹ à?” Anh chưa bao giờ dám hỏi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu.
“Cảm thấy mình không hợp?”
Thẩm Lâm Hoan vẫn lắc đầu.
Lục Nghiêu càng thêm tò mò, “Vậy tại sao?”
Thẩm Lâm Hoan có vẻ khó nói, hồi lâu sau mới trả lời: “Lúc ấy em phải gây dựng sự nghiệp, cũng không quan tâm đến anh.”
Lục Nghiêu: “…?”
Thẩm Lâm Hoan có chút không dám mở miệng, bởi vì khi đó, tình yêu của cô đối với Lục Nghiêu giống như một loại gửi gắm, giữ ở trong lòng, có thể vì anh mà làm nhiều việc, nhưng không bao gồm yêu anh mà bất chấp mọi khó khăn.
Cô cảm thấy điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Cô không thể tự mình giải quyết những vấn đề của mình, chưa nói đến việc yên tâm tận hưởng tình yêu, cô cũng không chắc mình có thể gánh lấy những rắc rối và phiền lòng của tình yêu.
Vì vậy, cô chỉ đơn giản là từ chối anh thôi.
—