CHỈ MUỐN THƯƠNG ANH, CHIỀU ANH, NUÔI ANH

Buổi đêm Nhuế Ngạn nằm mơ, trong mơ cô thấy chú Tiểu Trác bị trói vào cột, miệng không ngừng lẩm bẩm, xung quanh còn có rất nhiều kinh văn ánh màu vàng kim xoay quanh anh.

Nhuế Ngạn ôm hai cái tai đầy lông giãy giụa trên mặt đất, đầu đau như muốn nứt.

Cuối cùng Nhuế Ngạn thật sự không chịu nổi, nhào lên dùng miệng chặn miệng Trác Lương.

Khi hôn xuống, cái đuôi khỉ giơ lên như Định Hải Thần Châm (1).

Xúc cảm lại rất tuyệt.

Chú Tiểu Trác trông khôi ngô tuấn tú, bờ môi lành lạnh, đầu lưỡi cũng lạnh giống như mới ăn kem, mềm mại, trơn trơn…

Nhuế Ngạn bị giấc mơ kỳ lạ này dọa cho bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại, đầu tóc rối tung ngồi ngẩn trên giường, tay còn đặt trên cánh môi không hề động đậy.

Vậy là Tôn Ngộ Không hôn Đường Tăng rồi?

Cảm giác trong mơ quá chân thật, thế nên suốt mất ngày sau đó, mỗi lần Nhuế Ngạn nhìn thấy Trác Lương đều thoáng xấu hổ.

Người ta coi mày như cháu ruột, mày lại YY người ta trong mơ.

Nhuế Ngạn, mặt mũi của mày đâu?

Nhuế Ngạn trốn tránh Trác Lương, tất nhiên Trác Lương cũng phát giác, nhất là khi đôi mắt hai người chạm vào nhau, Nhuế Ngạn trốn tránh càng rõ ràng.

Sự thay đổi này bắt đầu xuất hiện từ buổi tối anh dạy dỗ cô, Trác Lương nghĩ lại, có phải bản thân hơi quá đáng nên làm cô sợ hay không?

Sau khi suy tư nửa ngày, Trác Lương cảm thấy với tư cách là một người chú, anh không hề sai.

Cô nhóc còn nhỏ, quả thật không nên yêu đương quá sớm.

Cậu nhóc kia có gì tốt, vóc dáng không cao, lại gầy, nhu nhược yếu ớt, nếu đánh nhau chắc chắn sẽ là người bị đánh.

Đúng thế, cậu nhóc kia không xứng với Nhuế Ngạn.

Trác Lương nghĩ như vậy, cảm thấy cách làm tối hôm đó của mình rất chính xác, Nhuế Ngạn cũng đã hứa với anh, cô sẽ không yêu đương.

Nhuế Ngạn không biết Trác Lương suy nghĩ điều gì, mấy ngày nay cô còn đang nhức đầu trước sự nhiệt tình bất ngờ của Ứng Bình.

Mỗi sớm gọi điện thoại kêu cô dậy, buổi sáng mua bữa sáng giúp cô, đi học giúp cô chiếm chỗ ngồi, cách vài phút lại gửi một tin nhắn WeChat, hỏi han ân cần, nhắc nhở mặc quần áo mang ô.

WeChat của Ứng Bình ngược lại đã nhắc nhở Nhuế Ngạn, trời lạnh, cô nên mua thêm quần áo ấm cho chú Tiểu Trác.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Nhuế Ngạn đọc tin nhắn nhắc nhở thẻ ngân hàng đã hết tiền, cảm thấy bản thân phải bắt đầu kiếm tiền rồi.

Nhuế Ngạn nhờ Ngải Tiểu Á tìm giúp mình một vài mối.

“Chẳng phải cậu không thích làm MC đám cưới ư?” Ngải Tiểu Á ăn bữa sáng Ứng Bình mua cho Nhuế Ngạn, hỏi cô.

“Tớ thiếu tiền.” Nhuế Ngạn lời ít mà ý nhiều.

“Cuối cùng cậu cũng quyết định nỗ lực kiếm tiền để vả mặt Lục gia hả?” Ngải Tiểu Á không ăn gì nữa, đôi mắt sáng long lanh nhìn Nhuế Ngạn.

“Cậu nghĩ gì thế.” Nhuế Ngạn vỗ nhẹ lên đầu Ngải Tiểu Á, “Bây giờ tớ là Tôn Ngộ Không, phải tìm ăn cho sư phụ.”

Lời đùa bất ngờ này làm Ngải Tiểu Á trừng mắt, có lẽ Nhuế Ngạn bị Ứng Bình tra tấn đến hỏng đầu óc rồi, lời đùa này không buồn cười chút bào.

“Cậu thật sự không có cảm giác gì với Ứng Bình à?”

Mấy ngày nay sáng nào Ứng Bình cũng đưa bữa sáng, nếu Nhuế Ngạn từ chối, anh ta sẽ đặt bữa sáng lên bàn Nhuế Ngạn rồi đi, dù sao Nhuế Ngạn cũng không thể đuổi theo trả lại đồ cho người ta chứ?

Cho nên tất cả những thứ đó đều vào bụng Ngải Tiểu Á.

Đa số tin nhắn WeChat Ứng Bình gửi Nhuế Ngạn đều không trả lời, cùng lắm sẽ thoái thác là “Không cần”, “Không phiền đến cậu”, “Đừng”……

Mỗi tin nhắn WeChat trả lời đều mở đầu bằng từ “Không”.

Nhuế Ngạn cảm thấy chính mình hẳn đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, nhưng Ứng Bình lại làm như không hề hay biết.

Ứng Bình cũng không thổ lộ, chỉ đối tốt với cô, không mong đáp lại, khiến cô chẳng tìm thấy cơ hội từ chối.

“Nhuế Ngạn, tớ nói cho cậu biết, bỏ qua rồi chưa chắc sẽ tìm lại được đâu.” Ngải Tiểu Á liếc cô một cái, “Ứng Bình trung thực chân thành, mặt mũi tuấn tú, lại cẩn thận săn sóc, tính tình cũng tốt, cậu không thích bạn trai thế này thì định kiếm loại nào?”

Đúng vậy? Như thế cũng không cần thì muốn loại nào?

Không hiểu sao, Nhuế Ngạn chợt nhớ tới đầu lưỡi mềm mại kia, trong lòng giật thót.

“Tớ không có cảm giác, thật sự không có.” Nhuế Ngạn nhìn cô  ấy, bình thản đưa ra một tin tức kinh người, “Tớ vừa gửi 200 tệ vào Alipay cho Ứng Bình rồi.”

“Vì sao thế?” Ngải Tiểu Á ăn nốt miếng cuối cùng.

“Trả tiền ăn sáng.” Nhuế Ngạn thở dài, đây là biện pháp cô nghĩ mất mấy ngày mới ra, vừa không làm Ứng Bình mất mặt, lại đạt được mục đích.

Quả nhiên, sau khi cô chuyển khoản, suốt một ngày Ứng Bình không gửi tin nhắn WeChat cho cô nữa.

Ngải Tiểu Á liếc nhìn cô, ho sặc sụa, cuối cùng trừng mắt giơ ngón cái với cô: “Nhuế Tiểu Ngạn, cậu trâu bò thật đấy, bảo sao người theo đuổi cậu đều không kiên trì được lâu.”

“Người theo đuổi cậu kiên trì lắm chắc?” Nhuế Ngạn lập tức hỏi lại.

Ngải Tiểu Á suýt nữa đập cho cô một nhát chết tươi, mỗi lần cô đều dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy làm người khác tức chết.

*****

Ngày nào “Binh lính nào không muốn xử lý thiếu gia phúc hắc thì sẽ không phải là binh lính tốt” cũng rất sôi nổi, hôm nào cũng gửi lời quan tâm hỏi thăm lão Trác, hàng ngày Nhuế Ngạn đều ngoi lên, gửi một câu: Lão Trác rất khoẻ ạ.

Sau đó mọi người sẽ rất vui vẻ, bắt đầu sôi nổi trò chuyện, có đôi khi sẽ nói xấu lão Trác, có khi nói xấu Lục Liễm, Nhuế Ngạn mới biết được, thiếu gia phúc hắc trong lời họ không phải chỉ có một mình Trác Lương, mà còn bao gồm cậu nhỏ của cô – Lục Liễm.

Nhưng cho dù mọi người nói gì, mắng chửi tàn nhẫn cỡ nào, từ lời đối thoại của họ, trong giọng nói, Nhuế Ngạn đều có thể nhìn ra những người này thật sự quan tâm Trác Lương.

– Lão Trác lảm nhảm ư? Hồi xưa chú bị lão ấy giáo dục suốt một giờ đấy.

Cuối cùng Nhuế Ngạn cũng không nhịn được kể chuyện này ra, cô thực sự tò mò, bình thường Trác Lương cũng không phải người thích nói chuyện, tại sao đột nhiên lại nói lắm thế?

Chẳng lẽ trước đó đã bị kìm ném quá lâu?

Nhuế Ngạn vừa hỏi xong, giao diện trò chuyện liên tục báo tin nhắn mới.

Nhuế Ngạn nhìn đến hoa cả mắt, lội một hồi mới đến tin nhắn thứ nhất:

– Cháu gái nhỏ à, cháu phạm phải tội gì rồi đúng không?

– Cháu gái nhỏ à, có phải cháu đắc tội lão ấy hay không?

– Cháu gái nhỏ à, cháu đã làm sai việc gì thế?

– Cháu gái nhỏ à, chú tốt bụng nhắc nhở từ tận đáy lòng, lúc lão Trác khó chịu, cháu phải cách xa lão ra, cẩn thận bị tổn thương đấy.

……

Tất cả tin nhắn trên WeChat đều là nói Nhuế Ngạn đã mắc lỗi.

????

Có ý gì?

Nhuế Ngạn ngơ ngác.

Mọi người bắt đầu kể chuyện của mình trong nhóm WeChat.

– Nhớ năm đó, chú bị lão Trác nhốt trong phòng tối tiếp thu giáo dục chính trị, nó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời chú, đến giờ nhớ lại còn run bần bật.

– Chú chú chú, còn có chú, lão Trác dạy dỗ chú suốt hai tiếng đồng hồ, chỉ vì chú không tắt đèn khi lên giường…

– Có hai tiếng mà cũng phải nói?

– Đừng ngắt lời, tôi còn chưa kể xong đâu

Người này dứt khoát gửi ghi âm đến: Lão Trác dạy dỗ chú suốt hai tiếng, nhưng điều biến thái chính là lão ấy ghi âm những lời đã nói trong hai tiếng, sau đó phát lại cho chú nghe, bắt chú đeo tai nghe đi ngủ… Thời gian đó mỗi lần chú nghe thấy tiếng lão Trác là lại sợ hãi…

Trong giọng người kia còn hơi run rẩy, như muốn biểu đạt sự oán hận với hồi ức đáng sợ này.

– Đệch mợ, chú cũng phải nghe ghi âm hả? Tôi đây cũng bị bắt nghe này, nghe ba ngày, tận đến lúc tôi không quậy nữa mới thôi.

– Cái đệt, anh em cùng cảnh ngộ đây rồi, tôi cũng phải nghe ghi âm.

– Cả tôi nữa……

– Tôi, tôi, tôi…

– Tôi cũng từng nghe…

……

– Đứng nói mọi người cùng nghe một đoạn ghi âm đấy nhé?

……

Cả nhóm chat yên tĩnh hơn một phút, sau đó “Lính cứu hoả rất giỏi bắt mèo” gửi tin nhắn: Tóm lại một câu, việc lão Trác muốn làm, không đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cháu gái nhỏ, cháu nhận sai đi cho êm ấm.

Nhóm chat lại trở nên ồn ào.

– Đúng vậy, cháu gái nhỏ à, cháu cứ nhận sai là được, đúng rồi, cháu gái, cháu đã làm sai chuyện gì?

– Đúng vậy, cháu gái nhỏ, cháu đã làm sai chuyện gì?

– Một giờ, lão Trác thật nhân từ, có thể là bởi cháu gái nhỏ còn biết nghe lời.

– Dù sao cháu gái còn là một cô bé, lão Trác có biến thái cũng sẽ không quá tàn nhẫn, mọi người đừng làm bại lộ bản tính của lão Trác.

– Cháu gái nhỏ à, cháu còn ở đây không?

– Lão Trác sẽ không quan tâm con bé có phải trẻ con hay không đâu, chú đã thấy lão Trác thỏa hiệp bao giờ chưa? Mới chỉ mất một giờ nhất định là do cháu gái nhỏ đã nhận sai, lão Trác đạt được mục đích nên mới ngậm miệng.

– Đúng, nếu nói thêm gì nữa, chắc chắn sẽ phải nghe ghi âm.

– Cháu gái nhỏ ơi, cháu còn ở đây không?

– Xong rồi, mình dọa con bé sợ rồi.

– Cháu gái nhỏ, hứa với bọn chú, bảo vệ tốt bản thân, rời xa lão Trác…

……

Nhuế Ngạn đọc những lời đó, vẻ mặt lạnh nhạt.

Rốt cuộc quốc gia này đang nuôi một đống người gì vậy?

Hết chương 18

Lời editor: Mèn ơi, cười nổ phổi với mấy chú bộ đội này luôn, sự đáng yêu của các chú khiến tớ ume không lối về và quyết định đào hố này trong khi còn vô vàn hố chưa lấp ấy 

(1): Định Hải Thần Châm (Tên đầy đủ là Định Hải Thần Châm Kim Cô Bổng Như Ý Gậy) là gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không

Bình luận

Truyện đang đọc