CHỈ VÌ MÌNH EM

Cô bắt đầu thu dọn hai con thiên nga cùng với những cánh hồng trong phòng để gọn vào một cái hộp. Cô tháo hết những thứ trang trí trong phòng xuống, thay luôn cả vỏ chăn gối bằng màu xám. Những ngọn nến cũng vút tắt, cả căn phòng màu đỏ rực rỡ, lãng mạn giờ đây được thay bằng một máu xám đặc trưng của Vương Sở Hàn. Thì ra, cô nhớ rằng Vương Sở Hàn không thích phòng lòe loẹt, không thích phòng mình có màu khác ngoài màu xám.

Thu dọn xong, cô nhìn căn phòng một lượt rồi mỉm cười hài lòng, cơn đau bụng dữ dội truyền tới khiến cô khuỵu ngã trên sàn đất, cô ôm bụng mình khó khăn đứng dậy, ngồi lên ghế sofa rót một ly nước nóng rồi nhẹ nhàng lăn trên bụng mình.

………….

Bên này, tiệc đám cưới cũng đã kết thúc, lúc nó kết thúc thì đồng hồ cũng đã điểm mười một rưỡi. Quan khách cùng mọi người cũng tản về hết.

“ Trạch Vũ, Tuấn Hào đưa hai vị lão gia quay về.” Vương Sở Hàn đỡ bác cả cùng cha của mình lên xe, rồi nhìn sang hai người Tuấn Hào Trạch Vũ.

“ Em với Ninh về trước đây.” Lục Tử Hàng cùng Vương Gia Ninh cũng rời đi.

“ Vương đại thiếu tân hôn vui vẻ. Tôi xin phép cùng phu nhân của tôi đi trước.” Mộ Cảnh Thiên cũng từ biệt.

“ Tân hôn vui vẻ. Em cùng Diệp cũng đi trước đây.” Lục Tử Dương cùng Hứa Diệp cũng rời đi.

“ Đi về cẩn thận.”

“ Lão đại, lên xe.” Quân lái xe tới dừng xe trước mắt Vương Sở Hàn.

Anh ngồi trên xe, dựa lưng vào ghế tay bóp nhẹ mi tâm.

“ Cậu không đi theo Sở Minh sao?” Anh nhàn nhạt cất lời.

“ Ngày mai em mới qua đó.” Quân vừa lái xe vừa đáp lại lời của anh.



Vừa nãy Vương Sở Minh đã đi ra sân bay để bay sang Los Angeles giải quyết rắc rối của bên đó.

……….

Tại sân bay……….

Do máy bay gặp chút trục trặc nên vẫn chưa thể cất cánh, Vương Sở Minh ngồi trong phòng chờ dành cho hạng thương gia của sân bay mà khuôn mặt sa sầm. Đáng ra anh đi máy bay chuyên dụng của mình nhưng khi nghe được cuộc nói chuyện của Tần Minh Nguyệt và em gái mình anh đã đặt vé đi máy bay thường.

“ Em tiếp viên xinh đẹp, muốn sau khi chuyến bay kết thúc đi chơi với anh không?” Một tên đàn ông mập ú với mái tóc đã hói đi một nửa, khuôn mặt vô cùng dê xồm đang quấy rối một cô tiếp viên.

“ Vị tiên sinh, phiền anh tự trọng.” Cô gái bị quấy rồi liên tục gạt bỏ tay ông ta ra khỏi đùi mình.

Những người xung quanh cũng chỉ vờ như không thấy, có người không những không ngăn cản còn cố ý lấy máy ra quay lại, thêm lời châm trọc. Những người tiếp viên ngồi cùng bàn cô gái cũng di chuyển sang bàn khác bỏ mặc cô gái.

“ Ngại gì chứ? Mặc váy như thế này không phải là muốn câu dẫn đàn ông tiếp sao? Lại còn là tiếp viên ở khoang thương gia nữa? Nếu hôm nay em là ông đây vui, ông đây có thể bao nuôi em, nói xem em tên gì?” Người đàn ông đó chưa dừng tay lại, khuôn mặt áp sát mặt cô gái, bàn tay vẫn tiếp tục thực hiện hành động dơ bẩn của mình.

Cô gái cô gắng né tránh, tay cô liên tục đẩy tay ông ta ra.

“ Tần Minh Nguyệt.” Tên đó nhìn được thẻ tên của cô thì nở nụ cười ngày càng gian tà, bàn tay ngày càng quá phận.

Vương Sở Minh vốn cho ban đầu không quan tâm tới chuyện này, anh nhắm mắt dựa người vào ghế làm ngơ nhưng khi nghe thấy cái tên quen thuộc chân mày anh nhíu chặt lại. Đưa ánh mắt đảo nhìn những người xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trên chỗ của tên dê xồm kia cùng Tần Minh Nguyệt.

*/Bịch/

Một tiếng động gì đó cực mạnh phát ra, những người xung quanh hoảng hồn. Vương Sở Minh cởi áo vest của mình đắp lên người Tần Minh Nguyệt rồi tiến lại chỗ tên béo đang ngã đau đớn trên nền đất.

Bình luận

Truyện đang đọc