CHIẾC Ô

Biên tập: B3

Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn, phát ra ánh sáng mong manh yếu ớt, nhưng cũng đủ để cho hai người trong phòng bớt cô quạnh.

Chu Viễn An nhìn người đang nằm im không nhúc nhích ở trên bàn, lần này quả thực là cô ngủ say như chết, ngay cả lúc Chu Viễn An rút bàn tay đang bị cô nắm ra mà cô cũng không phát hiện.

Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Chu Viễn An không thể chậm trễ nữa, vội cầm chiếc áo khoác bước nhanh ra cửa.

Lúc Mạc Hàm tỉnh dậy chỉ thấy đầu đau như sắp nứt ra, Chu Viễn An ra ngoài cũng tiện tay tắt đèn, cô ngây ngẩn ngồi trên ghế, đối mặt với một mảnh đen kịt trước mặt, cô không biết hiện tại mình đang ở đâu.

Trong căn phòng yên tĩnh vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình cô.

Bộ não rất lâu sau mới kịp phản ứng, nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm nay, cô từ trên ghế đứng vụt dậy.

Mạc Tiểu Dương bị cô đuổi đi.

Chu Viễn An đi tìm em ấy sao?

Mạc Hàm lắc lắc đầu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng tí tách rất nhỏ, cô bước tới cửa sổ nhìn một cái, quả nhiên bên ngoài trời đang mưa.

Bóng đêm trải dài, cả thành phố bị bao phủ bởi hơi nước mù mịt, mưa bụi bay bay, xa xa có bóng cây lắc lư.

Ánh mắt nhìn xuyên qua bóng đêm ảm đạm, không tài nào đoán được ở đoạn cuối của màn đêm chứa đựng những gì, có lẽ chỉ có ánh sáng, hoặc cũng có lẽ chỉ toàn bóng tối.

Càng không biết được thì càng sợ hãi.

Cảm giác lạnh lẽo dần dần bao phủ khắp cơ thể Mạc Hàm, cô bắt đầu càng nghĩ càng sợ.

Mạc Tiểu Dương có thông minh đến mức nào đi nữa thì cũng mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, em ấy không biết tự bảo vệ trước cái thế giới này, sao lại có thể để em ấy một mình ở bên ngoài lang thang vào cái thời gian nguy hiểm như thế này chứ?

Thân thể em ấy vốn yếu ớt, nếu như bị dính mưa, sẽ lên cơn sốt mất…

Mạc Hàm không dám nghĩ tiếp, cô hoang mang rối loạn chạy trở về phòng, tìm điện thoại gọi cho Chu Viễn An.

Tiếng chuông reo rất lâu, có lẽ là do tiếng mưa rơi quá lớn, người ở đầu dây bên kia không nghe được tiếng chuông kêu.

Từ lúc Mạc Tiểu Dương ra ngoài đến giờ đã hơn bốn tiếng đồng hồ, không biết Chu Viễn An có tìm được em ấy không?

Trong lòng Mạc Hàm vô cùng bất an lo lắng, không thể tiếp tục chờ ở nhà nữa, cô tuỳ tiện khoác một chiếc áo chuẩn bị ra cửa.

Nhưng vừa bước chân tới cửa thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mở khoá lạch cạch.

Mạc Hàm mừng rỡ như điên, vội vàng nhanh tay mở cửa trước.

Người đang đứng bên ngoài quả nhiên là Chu Viễn An, anh đang ôm Mạc Tiểu Dương ở trong ngực.

Mạc Hàm há miệng định nói, Chu Viễn An liền giơ ngón tay đặt lên miệng “suỵt” một tiếng với cô.

Cô cúi đầu xuống nhìn, thấy Mạc Tiểu Dương đang gục đầu lên vai anh, đôi mắt nhắm lại, ngủ rất an ổn.

Hai người đi vào trong nhà, Mạc Hàm nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: “Cậu tìm thấy em ấy ở chỗ nào?”

“Đồn công an.” Chu Viễn An lời ít ý nhiều trả lời: “Một người cảnh sát lái xe đưa chúng tôi trở về.”

Lúc này Mạc Hàm mới để ý thấy toàn thân Chu Viễn An đều ướt sũng, quần như có thể vắt ra nước, mỗi bước chân của anh đều lưu lại một vũng nước nhỏ trên sàn nhà.

Điều này cũng khó trách, lúc ra cửa anh không mang ô theo, bên ngoài mưa lại to như vậy.

Ngược lại Mạc Tiểu Dương được anh che chở rất cẩn thận, không bị dính chút mưa nào, quần áo và tóc tai vẫn sạch sẽ, bình an không có việc gì.

Mạc Hàm vội vàng lấy một chiếc khăn lông đưa cho Chu Viễn An lau người, rồi đón lấy Mạc Tiểu Dương từ trong tay anh.

“Em ấy tự đến đồn công an sao?” Mạc Hàm hỏi.

“Không phải.” Chu Viễn An nói: “Em ấy đi một mình trên đường, bị đội tuần tra phát hiện, hỏi nhà em ấy ở đâu thì em ấy không chịu nói, nên trước hết họ đưa em ấy về đồn.”

“À.” Mạc Hàm thở phào gật đầu một cái, thật may là gặp phải cảnh sát chứ không phải là kẻ xấu.

Đúng là hú vía.

***

Ầm ĩ lâu như vậy, thời gian cũng không còn sớm, hai người đều rất mệt mỏi.

Chu Viễn An vào phòng tắm tắm nước nóng, Mạc Hàm thì ôm Mạc Tiểu Dương về phòng, chuẩn bị ngủ.

Cô lại kiểm tra toàn thân Mạc Tiểu Dương thêm một lần nữa, đảm bảo là cơ thể cậu bé không bị xây xước gì, lúc này mới yên lòng nhắm mắt lại.

Thế nhưng cuối cùng suốt cả đêm Mạc Hàm ngủ không yên, cứ một lúc lại tỉnh dậy, kiểm tra xem Mạc Tiểu Dương có còn ở đó hay không, rồi lại đắp chăn cho cậu.

Dường như cậu nhóc đang nằm mơ, trong mộng vẫn lẩm bà lẩm bẩm.

Giọng nói rất nhỏ, nhưng Mạc Hàm vẫn có thể nghe được: “Chị, xin lỗi chị…”

Cô giơ tay vuốt ve cái trán nhỏ tròn trịa của cậu, trong lòng khẽ thở phào một cái.

***

Quá nửa đêm, Mạc Hàm muốn đi vệ sinh nên tỉnh dậy.

Cô mò mẫm đi vào tới phòng khách, tiếng mưa rơi ồn ào chẳng biết đã ngừng từ bao giờ, thay vào đó là tiếng nấu nước truyền tới từ phòng bếp.

Cô sinh lòng nghi ngờ, đi tới nhìn, suýt chút nữa bị một cái bóng đen doạ sợ chết ngất.

Mạc Hàm vỗ ngực một cái cho đỡ sợ, trợn mắt nói: “Cậu làm cái gì mà không bật đèn thế hả?”

Chu Viễn An quay người nhìn cô, giọng nói không còn trong trẻo mà lại khàn khàn trầm thấp như chưa tỉnh ngủ: “Tôi có thể nhìn thấy, không cần phải bật.”

Mạc Hàm cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Giọng cậu làm sao vậy?”

Chu Viễn An nhàn nhạt nói: “Không sao cả.”

Mạc Hàm lơ mơ đoán được, đưa tay tự sờ trán mình, lại sờ trán anh một cái, quả nhiên nóng bỏng tay.

Cô chắc chắn: “Cậu bị sốt rồi.”

“Sốt nhẹ thôi.” Chu Viễn An nói: “Uống cốc nước ấm, ngủ một giấc là khoẻ.”

Mạc Hàm hơi cau mày, đỡ anh trở về phòng, ra lệnh: “Cậu nằm im trên giường cho tôi, chờ tôi đi lấy nước ấm cho cậu.”

Trong nhà cái khác thì không có nhưng thuốc cảm cùng thuốc hạ sốt thì ngược lại có một tủ đầy, đều là để dự trữ cho Mạc Tiểu Dương, lúc này đã có thể phát huy công dụng.

Mạc Hàm tìm được hòm thuốc rất nhanh, lấy từ bên trong ra mấy loại thuốc, chắc chắn là chưa quá hạn mới cầm qua cho Chu Viễn An uống.

Chu Viễn An ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhận lấy mấy viên thuốc từ trong tay Mạc Hàm, uống vào với nước ấm.

Uống thuốc xong, anh để cốc sang một bên, Mạc Hàm liếc một cái, vênh mặt lên sai khiến: “Uống hết nước đi.”

Anh lại im lặng bưng cốc lên, uống hết chỗ nước còn lại bên trong.

Mạc Hàm ôm đến bên giường một cái chăn mùa đông dày sụ, đắp kín lên người anh, Chu Viễn An bị đè suýt nữa không thở nổi.

Mạc Hàm vỗ vỗ tay, hài lòng nói: “Cậu ngủ đi, đắp kín cho ra mồ hôi là tốt nhất.”

Chu Viễn An bị che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn cô: “Còn cậu thì sao?”

Mạc Hàm kéo cái ghế ngồi xuống bên giường, hai chân đung đưa: “Tôi ngồi đây trông cậu, nếu không ổn thì phải đi tới bệnh viện truyền nước.”

Chu Viễn An ho khan hai tiếng, lơ đễnh nói: “Không cần phải khoa trương như vậy đâu.”

Mạc Hàm liếc nhìn anh: “Cậu không biết là bạn học kia của Mạc Tiểu Dương cũng bởi vì sốt cao quá mà hỏng cả đầu sao? Tôi không muốn cậu cũng bị giống như thế, nếu không thế giới lại mất đi một thiên tài.”

Chu Viễn an khiêm tốn nói: “Tôi không phải thiên tài.”

Mạc Hàm không muốn tranh luận với anh về cái đề tài này, cũng giống như những học sinh đứng đầu trường luôn nói rằng “Lần này mình thi tệ lắm” vậy.

Sau cơn mưa nhiệt độ giảm xuống không ít, cửa không khép chặt, gió rét thổi vào trong phòng.

Mạc Hàm ngồi một lúc liền không nhịn được run rẩy, xoa tay nói: “Thật là lạnh, muốn chui vào chăn của cậu để sưởi ấm quá, nhưng chẳng may bị lây bệnh của cậu thì lại không tốt cho lắm nhỉ.”

Chu Viễn An nghe cô nói, khoé miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt mỉm cười.

Cái người này rất ít khi cười, bình thường ngay cả nhếch mép lên một chút cũng hiếm, Mạc Hàm chỉ nhìn thấy một lần duy nhất anh cười đó là khi nhắn tin điện thoại với người bạn bí ẩn kia.

Thế nên hiện tại anh như vậy khiến cô cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, lại không nhịn được nhìn thêm mấy giây rồi mới chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Thật là, sao tự nhiên lại đẹp trai như vậy làm gì?

Cô hắng hắng giọng, giọng nói cũng trở nên có chút kỳ lạ: “À… Đúng rồi, chuyện tối nay vẫn chưa có cảm ơn cậu.”

Chu Viễn An vẫn bình thản như cũ: “Không có gì.”

Mạc Hàm suy nghĩ một lúc, quyết định nói: “Khiến cậu bị bệnh, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy, lần tới tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Chu Viễn An hỏi: “Ăn cái gì?”

Cô hỏi ngược lại: “Cậu muốn ăn gì?”

Chu Viễn An nói: “Sao cũng được.”

Mạc Hàm không nghĩ ra được cái gì bèn nói: “Vậy thì ăn mỳ thịt bò đi, thưởng thêm cho cậu hai quả trứng chiên vàng!”

Chu Viễn An thành thật: “Mỗi lần ăn thịt bò và trứng chiên cậu toàn cướp của tôi.”

Mạc Hàm nghẹn họng, trợn mắt hổn hển nhìn anh một cái: “Lần sau sẽ không cướp của cậu nữa.”

Chu Viễn An cười cười: “Được.”

Hai người lại không hẹn mà cùng im lặng, căn phòng nhỏ lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Khuôn mặt Chu Viễn An vốn trắng nõn thanh tú, lúc này bởi vì đang bị sốt mà hơi có chút đỏ ửng, lại cộng thêm vẻ mặt yếu ớt, nhìn qua càng trở nên xinh đẹp như Tây Thi.

Đúng là sắc đẹp hại nước hại dân.

Mạc Hàm dù sao cũng chưa từng ăn mặn, trong lòng không có chút tà niệm nào, nếu không chắc chắn lúc này sẽ nhào tới cưỡng hôn anh.

Cô đang nhớ đến hoàn cảnh lần đầu tiên gặp Chu Viễn An, cũng là lúc anh bị sốt nhưng không chịu đi bệnh viện, thầy thuốc kê đơn thuốc đàng hoàng anh cũng không chịu mua thuốc uống.

Giờ cũng được coi là bạn bè, Mạc Hàm không nhịn được liền quan tâm nhiều hơn một chút: “Cho dù cậu có chuyện gì quan trọng, nhưng cơ thể khoẻ mạnh mới là điều quan trọng nhất, bị bệnh thì đừng cố gắng gượng quá, cậu cũng không phải là mình đồng da sắt.”

Chu Viễn An không trả lời, Mạc Hàm nói tiếp: “Tôi phải nuôi một đứa trẻ con, chắc chắn hoàn cảnh sẽ khó khăn hơn cậu đúng không? Nhưng ngay đến bản thân tôi, chỉ cần bị hắt xì là sẽ uống thuốc ngay. Bởi vì nếu tôi mà sụp đổ, Mạc Tiểu Dương liền xong đời.”

Mạc Hàm chống cằm, sâu xa nhìn Chu Viễn An: “Nhất định cậu cũng có một người muốn bảo vệ chứ? Coi như là vì người đó, hãy tự đối xử với bản thân mình tốt một chút.”

Chu Viễn An nhìn cô, rất lâu không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc.

Mãi sau, anh mới cất giọng nhỏ xíu chỉ một mình anh có thể nghe được “Ừ.”

***

Sáng hôm sau, Mạc Hàm đã coi như hoàn toàn tỉnh rượu.

Nhớ lại những việc đã xảy ra tối hôm qua, lại nhớ đến những câu nói lừa tình mà mình đã nói, cô thật muốn tự tát mình hai phát.

Chẳng lẽ thực sự như lời Lý Việt Hải nói, cầm bút vẽ quá lâu không dùng đến nắm đấm, thì sẽ trở nên hiền lành?

Phi phi phi, hai chữ quyến rũ mà viết ra thì thấy giả tạo chết đi được, cô mới không thèm làm cái kiểu chị gái ôn nhu đó đâu.

Lúc gặp Chu Viễn An trên bàn ăn, cả người Mạc Hàm cứng đơ không tự nhiên, nhăn nhó nhích tới nhích lui, nhưng nhất định không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cuối cùng Chu Viễn An nhìn không nổi nữa, hỏi cô: “Cậu làm sao vậy?”

Mạc Hàm bực mình: “Ngứa mông, không được sao?”

“…” Chu Viễn An không hiểu mình đã chọc giận cô khi nào, liền thức thời im lặng, không muốn chuốc lấy khổ cực vào thân.

Một lúc sau, Mạc Hàm buồn buồn nói: “Tối hôm qua tôi uống say nói những lời đó… Hy vọng cậu có thể giữ bí mật giúp tôi, cứ coi như là chưa từng nghe nhé.”

Cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng kể những chuyện đó với bất kỳ ai, ngay cả với Lý Việt Hải cũng không.

Chu Viễn An bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

Mạc Hàm lại dặn dò: “Nhất là Mạc Tiểu Dương, ngàn vạn lần không được để cho em ấy biết.”

“Được.”

Đợi đến lúc Mạc Tiểu Dương đánh răng xong bước ra, ba người yên lặng ngồi đối diện nhau, bắt đầu cùng ăn sáng.

Mạc Hàm không nấu cháo bao giờ, thế nên bữa sáng luôn là mỳ sợi, ăn kèm thêm với chút cải xanh và trứng chiên.

Chu Viễn An nhấc đũa lên, gắp trứng chiên trong bát mình, rồi thả vào bát của Mạc Hàm.

Mạc Hàm nhớ lại những lời tối hôm qua anh nói, lỗ tai liền nóng lên, xấu hổ nói: “Không phải tôi đã nói là từ giờ sẽ không cướp đồ ăn của cậu nữa rồi sao!”

Chu Viễn An ho khan hai tiếng, bình thản giải thích: “Tôi đang bị sốt, không thể ăn lòng trắng trứng.”

“…” Mạc Hàm phản ứng chậm đặt bát “cạch” một tiếng, vẻ mặt lập tức lạnh nhạt: “Sao không nói ngay từ đầu đi, hừ.”

Cô không biết tại sao tự nhiên trong lòng lại bốc hoả, tức giận gắp miếng trứng của Chu Viễn An lên cắn một miếng thật to.

Hết chương 17.

Bình luận

Truyện đang đọc