CHIẾC Ô

Biên tập: B3

Mạc Hàm bị thương không nghiêm trọng lắm, bắp đùi bị bầm máu một chút, sưng phồng lên, nhưng không ảnh hưởng gì tới việc đi lại.

Bôi thuốc xong có thể ra về, Mạc Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đi ở phía trước, Chu Viễn An vẫn theo sau một bước không rời.

Hai người lôi lôi kéo kéo suốt cả một đường, anh đuổi tôi chạy, suýt nữa thì vấp ngã vào xe đẩy trong bệnh viện.

Mạc Hàm cũng biết trong bệnh viện không được gây ồn ào, mặc dù vô cùng muốn mở miệng mắng người nhưng vẫn cố nuốt giận không bùng phát ra ngoài.

Chu Viễn An nhân cơ hội này liền níu chặt tay cô lại, kéo thẳng vào nhà vệ sinh nam.

Anh nhanh tay khoá cửa, chặn đường Mạc Hàm.

Thế cũng được, đóng cửa vào để cãi nhau.

Mạc Hàm không kìm được nữa giơ chân đạp anh một cước: "Rốt cuộc anh muốn cái gì!"

Không hiểu dáng vẻ cô trở nên chật vật như thế này từ bao giờ, nhìn bóng người trong gương, tóc tai bù xù, mặt mũi hung dữ, cổ áo nhăn nhúm.

Mạc Hàm liếc nhìn một cái, không dám nhận đó là mình.

Một đạp của cô không hề mạnh, đối với Chu Viễn An chỉ như gãi ngứa.

Anh bình tĩnh nói: "Vì sao đột nhiên em bỏ đi mà không nói câu nào? Em đi đâu suốt mấy ngày qua? Tại sao anh không gọi điện thoại được cho em?"

Mạc Hàm dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn anh: "Tại sao tôi bỏ đi ư? Lý do hẳn anh phải là người rõ ràng nhất chứ? Chẳng lẽ Đào Duyệt chưa nói với anh?"

Chu Viễn An thật lâu không lên tiếng, hiển nhiên là anh biết.

Mãi sau anh mới mở miệng: "Em nên chờ anh trở lại, anh sẽ giải thích với em. Nhưng em lại không nói không rằng đột nhiên biến mất, anh lo lắng vô cùng..."

"Tại sao tôi phải chờ anh về giải thích? Tôi có mắt, tự tôi có thể nhìn! Tôi cũng tự có năng lực phán đoán của một người trưởng thành!" Mạc Hàm cắt ngang lời anh, cũng không quên giễu cợt: "Thế nào? Một mình ngắm mặt trời mọc có vui không?"

Chu Viễn An không hề bị đả kích, anh vẫn bình tĩnh nhìn cô như cũ: "Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, em không cần phải sợ ánh mắt của người khác nữa, hãy bộc lộ những cảm xúc thực sự của mình ra đi. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn hét thì hét, anh sẽ không ngăn cản em. Sau khi em trút hết ra, chúng ta hãy bình tâm lại để nói chuyện với nhau."

"Chu Viễn An, anh đừng có trưng ra cái dáng vẻ như muốn cứu giúp trăm họ nữa." Mạc Hàm không thèm để ý: "Anh coi tôi là cái gì? Một đứa trẻ không nghe lời sao? Là người bệnh của anh? Anh bảo tôi khóc thì tôi phải khóc, muốn tôi cười tôi sẽ phải cười ư?"

Chu Viễn An mím môi, một lát sau mới hỏi: "Vậy em muốn anh làm gì?"

"Không phải là anh rất hiểu tôi sao?" Mạc Hàm cười khẽ: "Đối với loại con gái như tôi, nếu có chẳng may vấp ngã ở trên đường, thì cái tôi cần không phải là lời hỏi thăm sáo rỗng của người khác, mà hãy làm như không nhìn thấy gì cả! Anh càng quan tâm đến tôi thì chỉ càng biến tôi trở thành con hề mà thôi!"

Chu Viễn An nói: "Anh không phải là người khác, người khác có thể lạnh lùng, nhưng anh phải đi lên đỡ em dậy."

"Đỡ tôi?" Mạc Hàm hừ lạnh: "Anh không đẩy tôi một cái đã là tốt lắm rồi."

Chu Viễn An lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt mang sự bất lực và buồn bã.

"Mạc Hàm... Anh chưa bao giờ có ác ý với em."

Mạc Hàm lạnh lùng, lời nói sắc như dao: "Nếu như nửa tháng trước tôi được nghe những lời này, chắc chắn tôi sẽ tin mà không chút nghi ngờ, nhưng bây giờ..."

Cô lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thể tin dù chỉ một chữ."

"Ban đầu lúc tôi hỏi anh và Đào Duyệt có còn liên lạc với nhau hay không, nếu anh nói thật với tôi, tôi sẽ nguyện ý tin tưởng anh. Thế nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã bại lộ hết anh mới muốn thẳng thắn với tôi, liệu tôi có thể tin được lời nói của anh bao nhiêu phần trăm?"

Ánh mắt Chu Viễn An tối lại, thấp giọng nói: "Chỉ cần em hỏi, anh sẽ trả lời thật."

"Được." Mạc Hàm gật đầu, tỏ vẻ muốn tra hỏi anh: "Vậy thì anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói, nói cho tôi biết, đến tột cùng quan hệ của anh với Đào Duyệt là như thế nào?"

"Bạn học."

"Chỉ là bạn học thôi sao?"

Chu Viễn An hơi dừng lại: "Bạn bè."

"Bạn bè kiểu gì?" Mạc Hàm không ngừng hỏi dồn: "Từ cấp hai đến bây giờ sao? Bao nhiêu lâu gặp nhau một lần? Mỗi ngày đều liên lạc với nhau sao?"

Chu Viễn An gật đầu: "Ừm."

Mạc Hàm nhìn anh, trầm mặc rất lâu mới hỏi câu tiếp theo: "Anh thích cô ấy sao?"

Chu Viễn An lắc đầu phủ nhận: "Anh chỉ coi cô ấy như em gái."

"Em gái ư?" Mạc Hàm nhắc lại, cười cười: "Cách gọi này thật không tệ."

Cô lại hỏi: "Vậy anh đối với tôi thì sao? Anh thích tôi sao?"

"Ừ."

"Ghét tôi sao?"

"Không ghét."

"Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ ghét ư?"

Chu Viễn An không trả lời.

"Anh biết những chuyện tôi đã làm với Đào Duyệt chứ?"

Mạc Hàm nói tiếp: "Thả gián và chuột vào ngăn bàn cô ấy, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ."

"Đọc nhật ký của cô ấy trước cả lớp, để cho cả lớp cười nhạo cô ấy."

"Cô ấy bị thầy giáo quấy rối, tôi lạnh lùng bỏ mặc."

"Xấu xa nhất còn có lần, cô ấy đi vào nhà vệ sinh thì bị rơi băng vệ sinh ở ngang đường. Các nam sinh chưa từng thấy qua thứ đó, hỏi tôi đó là cái gì, tôi nói đó là bao cao su." Mạc Hàm run rẩy, cười lạnh băng: "Rất hoang đường đúng không? Bịa chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng bị đồn ra toàn trường, khiến tất cả mọi người đều tin là thật."

Cô chốt lại một câu: "Em gái ngoan của anh bỏ học đều do một tay tôi gây nên, như vậy mà anh còn không ghét tôi, không phải anh đang đọc truyện cổ tích thì chính là tôi đang nằm mơ."

Chu Viễn An mở miệng định nói, Mạc Hàm giơ tay lên chặn lời anh: "Hôm nay tới đây thôi, hoá ra anh không phải là người thánh thiện như trong suy nghĩ của tôi, còn tôi trong mắt anh cũng là một người xấu xa vô cùng. Tôi nói tất cả với anh, không có nghĩa là muốn cùng anh xé rách mặt nạ, mà tôi muốn cả hai hãy dành cho nhau một khoảng thời gian để tỉnh táo lại, mọi chuyện để sau hẵng quyết định."

Nói xong, cô dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.

Hai tay Chu Viễn An buông thõng xuống, vô lực ngăn cản.

***

Lúc cô về đến nhà thì trời đã sẩm tối.

Mạc Hàm đã đưa chìa khoá cho Mạc Tiểu Dương nên đành phải gọi cửa, cô đứng ngoài nhấn chuông nửa ngày mới có người ra mở.

Ba người trong phòng đang ăn cơm tối, bật một ngọn đèn nhỏ, yên lặng một lúc lâu, khiến không khí trong phòng trở nên lắng xuống.

Thấy Mạc Hàm trở lại, ánh mắt Hoàng thị sáng lên, vồ vập chào hỏi: "Con với cậu thanh niên kia có quan hệ thế nào? Nhà cậu ta làm nghề gì? Có giàu có không?"

Mạc Hàm cả người mệt mỏi, không buồn phản ứng lại.

Cô cởi giày, đi thẳng vào trong nhà, ngồi xuống bàn ăn.

Lúc này Hoàng thị không để ý chút nào mà vẫn mặt nóng dán vào mông lạnh, luôn mồm hỏi không ngừng: "Sau đó các con đi đâu vậy? Cậu ta có nói gì với con không? Cái xe kia chính là của cha cậu ta sao?"

Mạc Hàm coi bà ta như không khí, nhìn Mạc Hạo ở đối diện, hỏi: "Ba có lấy được tiền lương không?"

Mạc Hạo khẽ thở dài, lắc đầu một cái.

Nhắc tới chuyện này, Hoàng thị lập tức đổi sắc mặt, mở miệng mắng chửi: "Cái tên khốn kiếp đó! Công xưởng đã vỡ nợ từ lâu rồi, một mình hắn ôm sạch tiền bỏ trốn! Loại người vô lương tâm như thế sớm muộn cũng sẽ có ngày bị thiên lôi đánh!"

Tiền lương bị khất nợ quá lâu không đòi được, Mạc Hàm cũng không quá bất ngờ với kết quả này.

Cô nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đơm cho mình một bát cơm, cầm đũa lên.

Hoàng thị bắt đầu rầu rĩ: "Phải làm sao bây giờ, chuyện chung thân đại sự của Tiểu Vũ không thành rồi. Con gái xinh đẹp coi thường nhà chúng ta, nhà giàu có lại càng coi thường hơn, đến cả người trong nhà cũng chê bai chúng ta, ôi..."

Trong lời nói của bà ta chứa gai, Mạc Hàm làm bộ như nghe không hiểu.

Hoàng thị vẫn lải nhải không ngừng: "Ba nó à, ông nhất định phải nghĩ cách, phải mau gom đủ số tiền này cho tôi. Tuổi Tiểu Vũ không còn nhỏ nữa rồi, không thể chậm trễ thêm nữa."

Mạc Hạo thở dài gật đầu.

Mạc Hàm thoải mái ngồi ăn cơm, không nghe không hỏi không thèm xen vào, thi thoảng lại gắp thức ăn cho Mạc Tiểu Dương.

Ánh mắt Hoàng thị đảo quanh người Mạc Hàm một lượt, không biết lại đang có cái suy nghĩ xấu xa gì.

Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng bà ta thử mở miệng dò xét: "Con với cậu thanh niên hôm nay... Có phải là đang quen nhau không?"

Mạc Hàm không trả lời, chỉ chăm chú gắp thức ăn.

Hoàng thị cho là mình đã đoán được đến tám chín phần, nói tiếp: "Con với người nhà cậu ta quan hệ thế nào? Có thể khéo nói... để mượn chút tiền của cha mẹ cậu ta không? Dì thấy ba cậu ta giống như người tri thức, mượn hai ba chục nghìn chắc cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?"

Mạc Hàm đặt mạnh bát cơm xuống bàn, quay đầu trừng mắt với bà ta.

Nín nhịn suốt nãy giờ, rốt cuộc đến thời khắc này bùng nổ.

Cô sẵng giọng: "Mạc Văn Uý là chị tôi, sao bà không bảo tôi đến tìm cô ấy mượn tiền?! Mạc Ngôn là cậu tôi, sao bà không bảo tôi đến đó mà làm thân? Hả?!"

"Muốn mượn tiền tự mình đi mà mượn! Muốn phá phách cướp bóc gì cũng được, dù sao tôi cũng không vứt được cái mặt mũi này của mình!"

Mạc Hàm thực sự tức giận, cả người giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa là lật tung cả bàn lên.

Hoàng thị sợ hết hồn, yết ớt phản kháng: "Cô phát hoả cái gì? Tôi chỉ nói một chút thôi mà..."

Mạc Hạo vội vàng hoà giải, đưa tay đè vai Mạc Hàm lại: "Bớt nóng bớt nóng, không phải chỉ là đang thương lượng với con thôi sao."

Mạc Hàm không bị lay động, vung tay lên, tức giận nói: "Ba xem ba lấy được bà vợ có tốt đẹp không, nửa đời còn lại của ba tha hồ làm trâu làm ngựa cho bà ta, ba có thấy mệt mỏi không hả?"

Cô đứng lên, dứt khoát tỏ rõ thái độ: "Sau này chuyện nhà các người không còn quan hệ gì với tôi hết! Ăn cơm xong các người đi đi!"

Mạc Hàm nói ra lời tuyệt tình, cơm cũng không buồn ăn nữa, đi thẳng về phòng mình đóng sập cửa lại.

Hoàng thị trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của cô: "Con nhỏ này, tính khí thật không vừa!"

Ngay cả Mạc Tiểu Dương vô tội cũng bị vạ lây, im lặng nhìn chằm chằm vào bàn đầy thức ăn, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt vô vị.

***

Mạc Hàm đóng cửa ở im trong phòng suốt một buổi tối, mãi đến lúc chuẩn bị đi ngủ mới ra ngoài.

Mạc Hạo và Hoàng thị đang thu dọn đồ đạc ở phòng khách, chuẩn bị rời đi.

Cô đi thẳng qua bọn họ, bước vào nhà vệ sinh.

Mạc Hạo đi theo phía sau, giơ tay ra chặn cửa.

Suýt nữa Mạc Hàm kẹp vào tay ông, hơi cau mày, nói: "Ba làm gì vậy?"

Mạc Hạo lấy từ trong ba lô ra hai xấp tiền dày, nhanh chóng nhét vào lòng Mạc Hàm.

Ông nhỏ giọng: "Đừng để mẹ kế con nhìn thấy."

Mạc Hàm cầm tiền, sững sờ một lúc, hỏi: "... Tiền này ở đâu ra?"

Mạc Hạo nói: "Tiền lương hôm nay đòi được."

"Không phải nói là không đòi được sao?"

"Đòi được, nhưng không dám nói với mẹ kế con."

Mạc Hàm không nghĩ tới ba mình bị quản chặt như thế mà cũng biết giấu tiền để dành.

Mạc Hạo nói: "Mẹ kế con quản tiền chặt lắm, ba biết con lo cho Mạc Tiểu Dương cũng không dễ dàng gì, bây giờ Tiểu Dương lại đang trong giai đoạn phát triển, con nhớ mua thêm nhiều đồ ăn ngon cho nó."

"Con cũng mua thêm cho mình mấy bộ quần áo đẹp, phải đối với mình thật tốt vào, rõ chưa!?"

"Hôm nay ba thấy cậu thanh niên kia cũng không tệ, nhưng nhà chúng ta quá thua kém so với nhà họ, nếu như hai con có thể đến được với nhau thì dẫn về cho ba nhìn một chút, còn nếu mà không thành thì cũng đừng cố gắng cưỡng ép làm gì."

Mạc Hàm cắn chặt môi, mấy lần muốn nói lại thôi: "... Ba."

Mạc Hạo không nói nữa, chỉ vỗ vỗ bàn tay của cô.

Hành động đơn giản này mang theo quá nhiều ý nghĩa: Bảo trọng, kỳ vọng, phó thác.

Mạc Hạo bất an nhìn đằng sau, nói: "Ba phải đi đây, nếu không mẹ kế con lại nghi thần nghi quỷ."

Giọng Mạc Hàm nghẹn lại trong cổ họng, Mạc Hạo đóng cửa lại giúp cô, xoay người bước đi.

Cách một cánh cửa, cô không nhìn thấy bóng lưng ông, cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa.

Một nỗi buồn không tên dần dần trỗi dậy từ đáy lòng cô, thật lâu cũng không thể hồi phục.

Mạc Hạo là một người đàn ông tầm thường.

Mạc Hàm cũng giống Hoàng thị đã từng oán trách ông, trách ông hèn yếu, trách ông không biết kiếm tiền.

Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, có người giàu thì sẽ có người nghèo, có người xinh đẹp thì sẽ có người xấu xí.

Ba cô chắc chắn sẽ không có ngày làm nên cơ nghiệp, nhưng ông vẫn luôn cần cù chăm chỉ như cũ, chịu khổ chịu mệt, sống một cuộc đời an bình.

Đây chính là cuộc sống.

Vì cuộc sống, chúng ta đều phải đi trên con đường mà chỉ có mình chúng ta hiểu.

Ở trên con đường này, không thể so xem ai đáng quý hơn ai, ai hèn mọn hơn ai.

Hết chương 43.

Tác giả có lời muốn nói: Tui chưa hề nói là bọn họ sẽ phải xa cách hai, ba năm nha. "Một thời gian dài về sau" chẳng qua chỉ là nói đến nội tâm đau khổ của Chu Viễn An mà thôi, mọi người chớ tự hù doạ mình, ha ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc