CHIẾN DỊCH CHIA TAY

Edit: Sa

Quả thật Cố Chi Thu rất hiểu Kiều Lâm Lâm, cô rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, lại giỏi tưởng tượng, vì vậy chỉ một câu trả lời đơn giản của anh mà cô đã tưởng tượng ra vở kịch ngược tâm “Em yêu anh nhưng anh lại chẳng đoái hoài”, hơn nữa còn nhập vai rất sâu.

Trình Viên Viên họp xong, về rủ các bạn cùng phòng đi căn tin ăn cơm nhưng vừa mở cửa ra thì phát hiện không khí là lạ.

Trong phòng yên tĩnh thật đấy nhưng Tạ Văn Lệ lại không xem anime cũng chẳng chơi game, Mẫn Mẫn nghiện di động lại không ôm di động, Tiểu Kiều dạo này được đại thần bao thầu lại ở ký túc xá. Ba người họ không làm gì cả, chỉ ngồi nhìn nhau chờ Trình Viên Viên về, cô nàng bị nhìn chằm chằm đến mức run tay, không dám tiến vào: “Tụi mày… sao thế?”

“Lão đại, cuối cùng mày cũng về rồi.” Mẫn Mẫn như thấy được vị cứu tinh. Trình Viên Viên là người lớn tuổi nhất phòng, dựa vào ưu thế đó đã giành được chức trưởng phòng hồi năm nhất, là người phù hợp làm lão đại nhất phòng, nhưng cũng chỉ có những lúc khẩn cấp thì địa vị giang hồ của cô nàng mới được thừa nhận, còn bình thường cô nàng đích thị là bà mẹ già.

Rất hiển nhiên, giờ phút này chính là lúc cần có lão đại chủ trì đại cục, Tạ Văn Lệ bình thường bị liệt cơ mặt mà giờ đây cũng rơm rớm nước mắt nhìn cô nàng.

Trình Viên Viên càng thấy lạ, chẳng những không xúc động trước ánh mắt của họ mà còn cảnh giác lùi về sau một bước, yếu ớt hỏi: “Vụ gì?”

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ còn chưa kịp nói thì Trình Viên Viên đã bất giác nhìn Kiều Lâm Lâm. “Bé Tiểu Kiều” là cục bông mềm mại trong mắt rất nhiều người, do đó biệt danh này mới được lan truyền rộng rãi, ngay cả con gái cũng thích gọi cô như vậy, nhưng hôm nay Trình Viên Viên mới mở cửa ra, cục bông chẳng những không chào hỏi mà còn xụ mặt, e rằng vấn đề nằm ở nó.

Trình Viên Viên đã đoán đúng, sau khi cô nàng nhìn qua một giây, Kiều Lâm Lâm ngẩng đầu, “Tiểu Kiều” đã biến thành Lâm muội muội mặt ủ mày chau, thê lương thảm thiết lên án: “Anh ấy thay lòng đổi dạ rồi!!”

Không thèm hỏi vấn đề vô nghĩa “Ai cơ?”, người có thể làm Kiều Lâm Lâm ngọt ngào dễ thương trở nên phẫn nộ đến mức Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ không dám hó hé tiếng nào chỉ có mỗi đại thần nhà họ.

Trình Viên Viên nhíu mày, như lâm đại địch mà đóng cửa lại, bước nhanh vào: “Cố Chi Thu thay lòng đổi dạ thế nào, mày có bằng chứng không?”

Mẫn Mẫn nhếch môi định nói thì Kiều Lâm Lâm đã vô cùng đau đớn lấy điện thoại ra cho cô bạn xem, “Tao nói sẽ đi ăn trưa với tụi mày, anh ấy không thèm nói gì mà đã ừ ngay, thế chẳng phải thay lòng thì là gì!”

Trình Viên Viên: …

Bấy giờ, cô nàng mới chú ý tới ánh mắt “chán chả buồn nói” của Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ, có lẽ ban nãy họ muốn truyền tải cho mình là đừng tin lời vớ vẩn của Kiều Lâm Lâm đây mà. Haiz, tại mình quá ngây thơ, không ngờ Tiểu Kiều đã phát rồ đến độ khoe ân ái bằng phương thức lạ đời này.

Bình thường Kiều Lâm Lâm thường xuyên cố ý hoặc vô tình khoe ân ái nên mới tạo thành cục diện “sói đến rồi”(1) ngày hôm nay, nhưng lần này Trình Viên Viên thực sự trách lầm cô rồi.

(1) Sói đến rồi là truyện ngụ ngôn Trung Quốc, kể về đứa bé nghịch ngợm giả vờ hô “Sói đến rồi” khiến người dân trong làng chạy tới đánh sói nhưng không có sói đâu cả, sau nhiều lần như vậy thì khi sói đến thật, cậu bé hô lên nhưng không ai tin.

Trình Viên Viên cũng nhanh chóng chú ý sắc mặt cô, cố kiềm khóe môi đang co giật lại, hỏi: “Tiểu Kiều, mày nghiêm túc đó hả?”

“Chẳng lẽ mày không thấy anh ấy rất vô tình vô nghĩa cố ý gây sự sao?” Kiều Lâm Lâm cực kỳ phẫn nộ.

Trình Viên Viên không kiểm soát khóe môi của mình nổi nữa, nói thẳng: “Tao thấy kẻ vô tình vô nghĩa cố ý gây sự là mày thì có.”

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ đột nhiên có cảm giác như rơi vào phim Quỳnh Dao, cũng may hai đứa bạn không tiếp tục vòng xoáy oán trách đó nữa vì Trình Viên Viên không cho Kiều Lâm Lâm cơ hội để làm vậy. Trình Viên Viên rất thẳng thắn, nói huỵch toẹt một hơi dài: “Mày không thấy nam thần rất tốt với mày hả? Học kỳ trước suốt ngày mày than thở cậu ấy bận rộn, ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, không có thời gian ở bên mày, vậy nên học kỳ này cậu ấy mới từ chối hết các hoạt động của trường, thậm chí còn từ chối cả các cuộc tranh tài mà cậu ấy được mời tham dự, về trường gần một tháng nhưng không tới phòng thí nghiệm, tất cả là vì muốn dành nhiều thời gian cho mày…”

“Ờ thì…” Kiều Lâm Lâm chỉ giỏi được voi đòi tiên, bắt nạt kẻ yếu hơn mình, đến khi con bạn làm căng thì cô lập tức ỉu xìu, yếu ớt giơ tay, “Mày tưởng tượng quá đà rồi đó, anh ấy không tới phòng thí nghiệm là vì không có dự án nào, không chỉ mỗi mình anh ấy, các anh chị nghiên cứu sinh dạo này cũng rảnh lắm.”

Trình Viên Viên quật cường nói: “Nhưng cậu ấy bỏ tất cả hoạt động, đến cả việc Hội Sinh Viên mời cậu ấy tham gia buổi lễ  chào mừng tân sinh viên mà cũng bị cậu ấy từ chối, cái này thì là vì mày chứ gì nữa?”

Kiều Lâm Lâm còn muốn nói không phải, tuy rất muốn mơ mộng nhưng cô biết rất khó để Cố Chi Thu thay đổi nguyên tắc của mình, kết hợp với những gì theo cốt truyện, cô càng chắc chắn anh sẽ không thỏa hiệp vì tình cảm. Cố Chi Thu từ chối hết mọi hoạt động chỉ vì một nguyên nhân, đó là anh thấy phiền và không muốn tham gia thôi, liên quan gì tới cô?

Nhưng Trình Viên Viên không chịu thua, vẻ mặt vẫn hùng hổ khiến Kiều Lâm Lâm không dám phản bác, chỉ có thể rì rầm biện minh cho mình: “Tao suốt ngày than thở hồi nào, nhiều lắm là nói một hai lần thôi chứ bộ.”

Cô có phải con ma khóc nhè đâu.

Song, sự thanh minh còn sót lại đã tan thành mây khói trong ánh mắt con bạn.

Trình Viên Viên làm như không nghe thấy gì cả, tiếp tục mắng: “Đại thần làm rất nhiều việc cho mày, chỉ cần có thời gian là ở bên mày, quan tâm đầy đủ, như hình với bóng, có phải vì vậy mà mày mới sinh tật, không dưng từ chối lời hẹn đi ăn cơm của nam thần rồi tự nghi ngờ người ta thay lòng đổi dạ, gào khóc nãy giờ không?”

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ ngồi hóng hớt cực kỳ ăn ý lắc đầu, Tiểu Kiều Kiều nhà họ chỉ dám làm mình làm mẩy cho họ xem thôi, chứ tới trước mặt nam thần là lại biến thành cục bông ngoan ngoãn ngay. Có điều dạo này nó càng ngày càng õng ẹo, không biết bao giờ nam thần mới phát hiện ra bản tính của nó đây.

Kiều Lâm Lâm bị bạn thân mắng xối xả: …

Cô biết mình vô duyên vô cớ giận dỗi là không đúng, cô đã quyết tâm chia tay, hiện tại họ càng ít dây dưa càng tốt, đó mới là phương thức chia tay đơn giản nhất. Nếu cô lại trình đơn xin chia tay rồi lại bị bác bỏ vì lý do không đủ thuyết phục, e rằng cô sẽ chết vì lao lực mất.

Cô có thể kiên nhẫn theo đuổi nam thần là vì mức độ khó khăn nằm trong tầm chịu đựng, nhưng nếu là chia tay, cô đâu thể ngày nào cũng thuyết phục mình vứt bỏ nam thần được? Có điên mới vậy.

Mà tình hình bây giờ rất tốt, anh trả lời tin nhắn rất lãnh đạm, có thể thấy hồi sáng anh không đồng ý chia tay chỉ đơn giản là vì lý do thiếu thuyết phục thôi, chính bản thân anh cũng không muốn dây dưa lằng nhằng, thậm chí có khi từ hôm qua cô bắt đầu đòi chia tay tới bây giờ, ngoài mặt anh không tỏ thái độ nhưng trong lòng đã mất kiên nhẫn, chứ không thì anh đã chẳng trả lời tin nhắn dứt khoát như thế rồi. Cô chỉ cần giữ vững tình hình này rồi xin chia tay thêm vài lần nữa chắc sẽ ổn, cho dù lý do của cô vẫn thiếu thuyết phục thì anh sẽ mắt nhắm mắt mở đồng ý, dẫu sao anh cũng rất ghét phiền phức mà.

Nhưng Kiều Lâm Lâm lại giống như những gì mà ba cô bạn cùng phòng đã mắng, thích làm mình làm mẩy hết thuốc chữa, cô có thể đề nghị chia tay, hoàn toàn không sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Cố Chi Thu khẩn cấp muốn chia tay cô thì cô rất không vui.

Kiều Lâm Lâm ủ rũ, Tạ Văn Lệ không nỡ nhìn cô bị lão đại mắng mà không dám nói gì, bèn nói: “Thật ra lần này cũng không thể trách nó hoàn toàn được.”

Mẫn Mẫn hay bênh vực người mình cũng hùa theo: “Đúng đó, hôm nay Kiều Kiều suy nghĩ linh tinh cũng có nguyên nhân cả, tại tao kể cho nó nghe chuyện tối qua, thấy tình địch quá xuất sắc, nó lo lắng cũng dễ hiểu mà.”

Theo như quan sát của Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ, Kiều Lâm Lâm bất thường kể từ lúc họ nói tối qua Hứa Úy Nhiên nhìn nam thần không chớp mắt. Cũng phải thôi, đại thần tựa như đóa hoa trên cao không gì sánh bằng, bất kể là ai hẹn hò với anh cũng khó lòng tránh khỏi lo được lo mất, bây giờ tự dưng lòi ra con bé khóa dưới quá mạnh lại si mê anh, cho dù thần kinh thép đến đâu cũng sẽ trở nên cảnh giác.

Kiều Lâm Lâm không còn hờ hững như trước đây nữa mà bắt đầu đánh giá vị tình địch này, họ rất vui mừng, nhưng cô quá mất bình tĩnh, con bé khoa Tài chính vẫn chỉ đang ở giai đoạn đơn phương, chưa làm gì cả mà Tiểu Kiều Kiều đã ghen tuông đến mức giận cá chém thớt lên người nam thần, lại còn từ chối đi ăn cùng nam thần nữa chứ.

Họ biết con bạn mình lo lắng, theo đuổi nam thần là sự việc to gan nhất trong đời nó, họ cũng rất bất ngờ khi nó hái được đóa hoa trên cao ấy, nhưng sự thật là vậy, đến bây giờ con bạn của họ đã hẹn hò với nam thần hơn nửa năm rồi.

Bốn người cùng phòng ký túc xá sớm chiều ở chung, quan hệ thân thiết, cùng tiến cùng lùi, cùng ăn cùng ngủ, dù họ không muốn nghe lén nhưng cũng sẽ vô tình nghe được ít nhiều mỗi khi con bạn nấu cháo điện thoại với bạn trai, cũng từng thấy hai người hẹn hò nên biết rất rõ con bạn mình hoàn toàn bị “dưới cơ” nam thần. Chuyện này bình thường thôi, nam thần chẳng những đẹp trai lại còn rất thông minh, con bạn của họ can đảm đến đâu cũng không đấu nổi nam thần.

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ đều cảm thấy việc Kiều Lâm Lâm từ chối lời hẹn ăn cơm của Cố Chi Thu ngày hôm nay là hành vi ngu ngốc, bình thường bất kể tình huống thế nào, Kiều Lâm Lâm cũng không có gan từ chối Cố Chi Thu. Nam thần rất rộng lượng, không ép buộc bạn gái, lại còn chúc bạn gái đi ăn vui vẻ, ấy vậy mà trong mắt con bạn đang tức sùi bọt mép của họ, điều đó lại biến thành bằng chứng anh gian díu với đàn em xinh đẹp giàu có.

Sự thật cũng không quá khác biệt với suy nghĩ của đám Mẫn Mẫn, chẳng qua Kiều Lâm Lâm còn tưởng tượng phong phú hơn, ví dụ như tối qua cô vừa nói chia tay thì bạn trai đã đi chơi bóng như không có gì xảy ra, còn cố ý tỏ ra ngầu lòi, lại không biết đường tránh ánh mắt của nữ chính. Tưởng tượng tới cảnh đó, cô như muốn nổ tung, thậm chí lần đầu tiên cảm thấy bất mãn với nữ chính, tại sao lại thế chứ, đây chẳng phải là lúc nên trông chừng bạn trai à? Nếu bây giờ cô đề nghị chia tay, có phải là tạo cơ hội cho nữ chính không?

Hết chương 18

Bình luận

Truyện đang đọc