CHIẾN DỊCH CHIA TAY

Edit: Sa

Đúng là Cố Chi Thu chờ đã lâu. Dù Kiều Lâm Lâm có mau lẹ đến đâu thì thay quần áo, trang điểm, lại còn bị bạn bè cắt ngang thì cũng mất kha khá thời gian, khi cô xuống lầu thì đã cách lúc họ cúp máy hơn mười phút.

Tuy đợi lâu, lại còn bị các nữ sinh đi ngang nhìn chằm chặp, có người còn bàn tán xôn xao ngay trước mặt anh, vây xem cứ như anh là khỉ trong vườn bách thú nhưng Cố Chi Thu không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, lúc Kiều Lâm Lâm đứng nhìn anh từ xa, ánh mắt anh không thể nói là dịu dàng như nước nhưng chắc chắn không có ý trách cứ, vẻ mặt hệt như đang nói cho dù anh đứng đây đợi cô thiên trường địa cửu thì anh cũng cam lòng.

Đáng tiếc ánh mắt đong đầy yêu thương của nam thần đều bị trôi xuống mương, Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không đọc được hàm nghĩa trong mắt anh, cô không phải là người có chỉ số tình cảm cao đến mức đó. Mà thật ra cho dù cô có chỉ số tình cảm cao thì cũng lười chú ý tới ánh mắt ấy chứ đừng nói là phân tích nó có ý nghĩa gì. Lúc nào bạn trai cũng nhìn cô như vậy, cô đã quen rồi, không cần thiết và cũng lười nghiên cứu.

Có điều lúc nhìn nhau, trái tim cô vẫn như bắn pháo hoa, suýt nằm ra chết trước nhan sắc nghiêng thành của bạn trai. Tuy họ mới gặp nhau hồi sáng nay nhưng khi ấy Kiều Lâm Lâm chỉ toàn nghĩ tới việc chia tay nên không thưởng thức nhan sắc của bạn trai, tâm trạng khi đi hẹn hò vào ngày hôm qua cũng vậy. Có câu những người yêu nhau một ngày không gặp như cách ba thu, cô tương đương hai ngày không nhìn kỹ nam thần, bây giờ lảo đảo bởi vẻ đẹp trai của anh là quá bình thường.

Kiều Lâm Lâm mê trai rất quang minh chính đại, vừa tận tình thưởng thức gương mặt tuấn tú của bạn trai vừa rảo bước về phía anh. Nhưng đến khi cách Cố Chi Thu ba mét, cô chợt dừng lại, nhớ tới tin nhắn khiến cô đau đớn vô cùng hồi trưa, nụ cười trên mặt tắt ngóm, chắp tay sau lưng, nhìn anh rầm rì: “Sao bảo em chơi vui cùng bạn mà, tới đây làm chi?”

Cố Chi Thu: “…”

Qua lại đã lâu, dạo này bạn gái bỗng dưng đổi tính đổi nết, không vừa lòng là đòi chia tay, tâm trạng thay đổi xoành xoạch khiến người ta không nắm bắt được, Cố Chi Thu không muốn dùng từ “làm trời làm đất” để nói về cô nhưng quả thật anh đã nhiều lần bị cô làm không ứng phó nổi, cảm giác hơi ngán ngẩm.

Nhưng thú thật, chỉ cần cô không chạm tới điểm mấu chốt, như khi không tự dưng đòi chia tay chẳng hạn, thì anh có thể bao dung cô, cảm thấy ngán ngẩm là vì không biết bao giờ cô lại giở chứng, anh không ghét hay cảm thấy phiền phức trước hành vi của cô, ngược lại còn thấy thú vị, hai ngày nay anh đã nhìn thấy những mặt khác của cô, cảm thấy cô khá tinh quái.

Vì vậy khi Kiều Lâm Lâm đang chạy về phía anh rồi đột nhiên dừng lại, sa sầm mặt, Cố Chi Thu cũng chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó cười khẽ, hỏi: “Em muốn tính sổ?”

“Đúng vậy.” Kiều Lâm Lâm hếch cằm, gương mặt xinh đẹp đầy kiêu ngạo.

Đây là lần đầu tiên cô trừng mắt với nam thần, cô không hề thấy sợ hãi mà rất vui vẻ, vì cô biết đây chỉ là mở đầu, sau này sẽ còn rất nhiều rất nhiều cơ hội cô được lên mặt với anh.

Kiều Lâm Lâm biết mình là đứa dại trai trước mặt nam thần, cô may mắn hơn đại đa số dân háo sắc là cái gì cần có đều có đủ, thành công ôm nam thần về, biến anh thành bạn trai mình, nhưng cô không dám thay đổi tác phong dại trai, để lộ hoàn toàn bản tính của mình. Cô luôn tỏ ra cần cù chăm chỉ để nam thần nghĩ cô đang cố đuổi theo bước chân anh, tuy hiệu quả không cao nhưng có thể khen về tinh thần cố gắng; cũng không dám làm mình làm mẩy như những cô gái khác vì sợ phá vỡ hình tượng tiểu tiên nữ đáng yêu, biết điều của cô trong lòng nam thần. Kể ra thì có vẻ như cô chịu nhiều ấm ức nhưng thật sự cô không thấy khó chịu, rất tình nguyện và vui vẻ.

Dại trai thì đã sao, ai tới trước mặt nam thần mà không háo sắc chứ, đến cả nữ chính kiên cường còn dại trai đến cả hai đời, cuối cùng tay trắng vẫn hoàn trắng tay đó thôi? Ít nhất là cô dại trai thành công, ăn đứt đám con gái muốn dại trai mà cũng không được.

Kiều Lâm Lâm luôn cảm thấy hãnh diện vì thành tựu của mình.

Bây giờ, cô đột nhiên lên mặt với nam thần là vì phát hiện tất cả những lo lắng vô cớ trước đây đã chấm dứt, hơn nữa giờ là bốn giờ, hôm nay không phải ngày nghỉ cũng chưa đến giờ ăn, hồi trưa còn bị cô từ chối hẹn hò, vậy nhưng nam thần không tranh thủ tới thư viện, không nghiên cứu mấy đề tài anh thích mà lại lặng lẽ xách ly trà sữa cô thích đi tới ký túc xá hẹn gặp cô, việc này nói lên điều gì? Nói rõ lời nói hồi sáng của anh với cô là hoàn toàn thật lòng, không chút giả dối!

Thật ra hồi sáng lúc ở căn tin, nghe nam thần nói bản chất nằm ăn chờ chết của cô thành một thứ cao sang, còn bày tỏ cô rất đáng yêu, Kiều Lâm Lâm thầm nửa tin nửa ngờ, hình tượng thông minh tuyệt đỉnh của bạn trai nhà mình quá kiên cố, cô thực sự không dám tin anh bỗng dưng bị mù. Sau đó, tin nhắn của anh làm cô bị đả kích, nửa tin nửa ngờ biến thành hết sức nghi ngờ, quyết không bao giờ tin lời dối trá của anh nữa.

Nhưng bây giờ, nam thần dùng hành động để chứng minh nên Kiều Lâm Lâm lại cực kỳ tin tưởng lời anh. Cô biết tình yêu khiến người ta mù quáng, chính cô cũng thế, trước kia theo đuổi nam thần chỉ vì thấy anh quá đẹp trai, sau khi ở bên nhau thì phát hiện anh cái gì cũng tốt, chỉ muốn giấu anh đi để không bị ai dòm ngó, nhưng không ngờ nam thần thông minh sáng suốt lại cũng yêu đương mất não như người phàm, còn biến khuyết điểm của cô thành ưu điểm và thật lòng khen ngợi, Kiều Lâm Lâm dại trai bấy lâu nay có thể không hãnh diện, không lên mặt được sao?

Đúng vậy, Kiều Lâm Lâm lúc nào cũng đáng yêu, ngoan ngoãn trước mặt nam thần nhưng thật ra là không đáng yêu chút nào, thậm chí còn đáng ghét. Cô nhận ra bất kể mình thế nào, nam thần vẫn có thể bao dung thì không còn cố kỵ gì nữa, chuẩn bị được voi đòi tiên, rất quang minh chính đại tìm lý do cho hành vi của mình: trước sau gì cũng chia tay, không thể biểu hiện quá hoàn hảo, tránh để cho nam thần mê muội cô quá mức.

Kiều Lâm Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, thiếu điều muốn hếch mũi về phía nam thần. Nhưng cô chỉ cao 1m66, lại không mang giày cao gót, đứng trước nam thần cao 1m87 thì phải ngẩng cổ nhìn, do đó Cố Chi Thu không thèm để ý, cũng không quan tâm cô tính sổ đủ hay chưa.

Anh tiến lại gần Kiều Lâm Lâm, vừa lấy trà sữa ra khỏi túi vừa nói: “Trà sữa trân châu nóng mà em thích đây, hơi nguội rồi đó, uống không sợ bỏng, có cần anh găm ống hút không?”

Ánh mắt Kiều Lâm Lâm bất giác rơi xuống tay anh, gần trường họ có quán trà sữa rất nổi tiếng mới mở hồi học kỳ trước, ngày nào khách cũng xếp hàng dài chờ mua, không những đợi lâu mà còn đắt tiền, một ly trà sữa gần bằng một ngày ăn của cô. Nhưng vì quá thích nên cô tiết kiệm ăn mặc để mỗi tháng uống hai ly coi như tự thưởng cho bản thân, hiện tại bạn trai dâng món trà sữa yêu thích nhất lên tới tận miệng, cô muốn làm giá cũng không làm nổi.

Nhìn chằm chằm tay Cố Chi Thu vài giây, cuối cùng Kiều Lâm Lâm không cưỡng nổi nữa, gật đầu: “Cần.”

Có việc gì thì đợi uống trà sữa xong hẵng nói.

Cố Chi Thu chẳng thèm nâng mắt, hiển nhiên là không hề ngạc nhiên trước lựa chọn của cô, cúi đầu lấy ly trà sữa ra, găm mạnh ống hút, động tác liền mạch, gọn gàng. Anh không thích đồ ngọt nên chỉ mua cho Kiều Lâm Lâm, vì có cô bạn gái yêu trà sữa như mạng nên anh đã luyện ra được kỹ năng găm ống hút điêu luyện.

“Cảm ơn anh.” Kiều Lâm Lâm vội nhận ly trà sữa, vừa hút một ngụm đã vui sướng nói: “Là vị em thích!”

Vị trà sữa trân châu mà cô thích quá ngọt nên lần nào mua cũng phải ghi chú ít đường, ly trà sữa này rất hợp vị cô, có thể thấy lúc anh mua đã không quên ghi chú lại.

Kiều Lâm Lâm cảm thấy vị ngọt của trà sữa thấm sâu vào tim, thỏa mãn hút thêm ngụm lớn, sau đó hoàn toàn quên mất phải tính sổ, ngẩng đầu dâng ly trà sữa lên miệng bạn trai: “Có muốn uống không?”

Cô rất vui nên đưa ly trà sữa tới, Cố Chi Thu nhìn chằm chằm ly trà sữa, anh chần chừ không phải vì không thích uống mà là vì anh thích sạch sẽ.

Yêu nhau đã lâu, hình thức họ ở bên nhau không khác gì các cặp đôi sinh viên khác, hiển nhiên cũng có lúc thân mật sến sẩm, anh cũng từng ăn chung chén với cô, nhưng ngậm ống hút mà cô đã dùng thì đúng là lần đầu tiên, hơn nữa còn dính dấu son, Cố Chi Thu cảm thấy hơi khó khăn.

Anh chần chừ vài giây, Kiều Lâm Lâm cũng dần chú ý tới vết son trên ống hút, biết rõ để nam thần uống ống hút của cô thì quả thật làm khó anh quá nên định rụt tay về, không ngờ Cố Chi Thu lại khắc phục chướng ngại tâm lý trước, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, cười khẽ: “Ngọt quá.”

Kiều Lâm Lâm không phát hiện dấu son trên ống hút đã nhạt đi, cũng không chú ý tới môi bạn trai đỏ hơn ban nãy, cô chỉ thấy yết hầu của anh nhẹ nhàng cử động quá quyến rũ, đôi mắt không giấu nổi tình yêu, tiến lên khoác tay anh, cười rạng rỡ hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Em muốn đi đâu?”

Kiều Lâm Lâm lắc đầu: “Không biết.”

Cố Chi Thu vứt túi giấy vào thùng rác, cười nói: “Hay đi ra ngoài trường?”

“Vâng.” Kiều Lâm Lâm không có ý kiến.

Hai người thong thả đi ra ngoài trường, Kiều Lâm Lâm chính thức quyết định hoãn chia tay thì niềm hạnh phúc đã quay trở lại, công phu bám người cũng tăng một bậc, bám riết cánh tay nam thần, thỉnh thoảng lại giơ lý trà sữa yêu thích cho anh uống.

Cô không quá thích sạch sẽ, nam thần không ngại uống chung ống hút với cô, cô càng không ngại, cộng thêm trà sữa là bạn trai mua, chia sẻ với anh không đau lòng chút nào.

Đây đã là ngụm thứ năm mà Cố Chi Thu uống, tuy lần nào anh cũng hút rất ít nhưng vị ngọt gắt trong cổ họng vẫn khiến anh khó chịu, vốn dĩ không muốn làm cô phật ý nhưng nhìn thấy cô vẫn muốn tiếp tục thì bèn nói: “Anh thấy ngọt quá, em uống hết đi.”

“Ngọt lắm ạ?” Kiều Lâm Lâm thu ly trà sữa lại, cúi đầu hút một hơi, mặt tỏ rõ vẻ hài lòng, cảm thấy nam thần không có lộc ăn, trà sữa ngon thế này mà chê.

Hai người họ rất tự nhiên, vô cùng thân mật khiến Hứa Úy Nhiên đi về trường nhìn thấy há hốc cả mồm.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc