CHIẾN ĐỘI ACE

Hai người đưa lưng về phía phòng bếp.

Dư Hoán Xuyên giống như người bạn nhỏ tìm được đồ chơi mới, anh nắm lấy tay cô một với vẻ mặt mới lạ, lật qua lật lại ngắm nghía.

Hết bóp bóp lại vân vê, Kiều Hướng Thiển cảm thấy mình giống như đất sét bị anh nhào tới nặn lui vậy. Aiz, cảm giác này lại ngọt ngào mới chết thật chứ…

Sự tra tấn ngọt như mật —

Cô đành đỏ mặt mặc anh nghịch ngợm.

Dư Hoán Xuyên nắm tay Kiều Hướng Thiển, đột nhiên nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Sao tay em lạnh thế?”

“Ơ, có ạ? Em…” Không cảm thấy nhỉ.

Cô còn chưa dứt lời, Dư Hoán Xuyên chợt nắm tay cô đút vào túi quần của mình.

Sau đó, anh tự biên tự diễn, gật đầu bảo: “OK, thế là hết lạnh.”

Khoảnh khắc nghe được câu này, Kiều Hướng Thiển toang rồi, trái tim của cô rung động rồi!

Tay của Kiều Hướng Thiển bị anh nắm trong túi quần, cô phải tới gần anh để đi cùng anh ra ghế sofa. Cánh tay mảnh mai của cô khi sát gần bên anh đã hoàn toàn cảm nhận được sự khác nhau giữa nam và nữ một cách sâu sắc…

Cánh tay của con gái thường mềm mại và nhiều thịt hơn, cảm xúc khi sờ rất đã, còn cánh tay của con trai thì cơ bắp cứng ngắc, khi chạm vào cứng như đá, khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Ngày đầu khi yêu, mấy cặp đôi cứ dính lấy nhau suốt ấy mà. Bị Dư Hoán Xuyên nắm tay lâu rồi, Kiều Hướng Thiển cũng dần dạn dĩ hơn. Khả năng tiếp nhận của cô chợt tăng lên, bắt đầu quen với việc Dư Hoán Xuyên xâm nhập cuộc sống của mình.

Điện thoại của cô bị Dư Hoán Xuyên cướp lấy, mà anh cũng ra chiều có lý nên cô chẳng phản bác được gì.

Dư Hoán Xuyên cầm điện thoại của cô, ấm ức bảo: “Em còn muốn block anh tới bao giờ? Anh muốn tự add lại.”

Ặc, danh sách chặn.

Kiều Hướng Thiển nhớ lại, hình như hồi trước block Dư Hoán Xuyên, tới đêm qua cô vẫn chưa gỡ block nữa thì phải.

Dư Hoán Xuyên bình thản cầm điện thoại của cô, “Mật khẩu.”

Kiều Hướng Thiển thò lại gần, ấn bốn chữ số, Dư Hoán Xuyên thành thạo tìm được WeChat như điện thoại đó của mình, addfriend lại. Chỉ có Kiều Hướng Thiển block anh đơn phương thôi nên sau khi kết bạn lại sẽ không cần chấp nhận cũng tự thành bạn bè.

Kiều Hướng Thiển cứ tưởng anh làm thế là xong rồi, không ngờ Dư Hoán Xuyên lại mở danh sách bạn ra. Cô nhướng mày, “Anh mở danh sách bạn làm gì thế?”

Dư Hoán Xuyên nghiêm túc nói: “Tìm người.”

Kiều Hướng Thiển: “???”

Kiều Hướng Thiển chưa hiểu chuyện gì thì giây tiếp theo, cô đã biết người Dư Hoán Xuyên muốn tìm là ai —

Nhìn ghi chú ‘UP Lưu Ly’ trên màn hình, Kiều Hướng Thiển nhướng mày.

Hành động tiếp theo của Dư Hoán Xuyên khiến cô không kịp ngăn cản: anh block nick của Lưu Ly, unfriend và xoá lịch sử trò chuyện.

Kiều Hướng Thiển: “Sao anh xoá cậu ta thế?”

Dư Hoán Xuyên trở về màn hình chính rồi đặt lại vào tay Kiều Hướng Thiển, nom anh như thở phào nhẹ nhõm ấy.

“Cứ nghĩ tới chuyện nó có trong danh sách bạn của em, anh liền bất an.”

“… Tại sao?”

“E hèm,” Dư Hoán Xuyên quay đầu đi, “Thì thấy ghét thôi.”

Ghét à… Ỏ, chẳng lẽ là anh ghen? – Kiều Hướng Thiển cười trộm.

Tạm thời, Dư Hoán Xuyên và Kiều Hướng Thiển vẫn chưa nói cho thành viên trong đội chuyện hai người quen nhau, thứ nhất là vì nói ra thì rất dài, thứ hai là vì chỗ này không phải yêu đương chốn công sở.

Thể thao điện tử không có chỗ cho tình yêu.

Tập luyện buổi chiều, thành viên trong đội tuyển ZH nhận ra rằng đội của họ đã khôi phục lại sự hoà bình trước đây.

‘Sự hoà bình’ này là chỉ hai người đi Rừng và Mid.

Kiều Hướng Thiển không lên dây chuyền hồi năng lượng như hôm qua nữa mà ngoan ngoãn ăn bùa xanh. Tuy nhiên, Hà Trang rất tò mò nên vẫn không khỏi nghi hoặc, trong lúc chơi game, cậu hỏi Kiều Hướng Thiển tại sao hôm nay cô không nghiên cứu lối lên đồ nữa?

Trải qua ‘buổi luyện yêu’ hồi sáng, da mặt của Kiều Hướng Thiển đã dày hơn. Cô nghiêm túc nói: “À, hôm qua thử xong thấy không hiệu quả lắm nên nay không thử nữa.”

Hạ Nam: “Tốt lắm! ZH của chúng ta nên sáng tạo và thử nghiệm như vậy đấy! Vả lại nếu thử nghiệm thất bại thì kịp thời rút kinh nghiệm, không có gì phải nhụt chí cả! Các chú nhớ phải học hỏi Thiển Thiển nhiều vào!”

Mọi người: “…”

Người vừa thoát khỏi kiếp học sinh, A Hoán nhăn nhó mặt mày, cảm giác cứ như trở về thời cấp hai, lúc cậu bị giáo viên lôi tấm gương học sinh xuất sắc ra để dạy đời ấy.

Tập luyện buổi tối kết thúc, đội mở một cuộc họp nhỏ.

Hạ Nam đứng trước cái bàn, trên tường treo một cái bản trăng, anh cầm bút đánh dấu lên bảng và viết lại hành trình vào một tờ giấy —

Sau khi viết xong, anh quay người, gõ ‘cộp cộp’ lên cái bảng, dáng vẻ giống như thầy giáo, “Để không ảnh hưởng tới tập luyện buổi chiều của mọi người nên anh không nói. Chiều mai, chúng ta có một buổi chụp hình quảng cáo.”

Đối với mọi người, việc chụp hình này giống như được nghỉ, thành thử mấy thằng vốn đang mệt chết vì sau khi tập luyện còn phải họp như Hà Trang lập tức ‘sống lại’.

Hà Trang: “Ù wow, có thể ra ngoài vùng vẫy rồi.”

A Hoán: “Bao lâu mới chụp xong thế anh? Chụp xong thì mình có được đi đây đi đó không?”

Dư Hoán Xuyên: “Chuyên viên trang điểm lần này có đáng tin không đấy? Lần trước cô bé kia bị run tay nên vẽ lông mày lên trán em luôn.”

Dư Hoán Xuyên và mọi người đã chụp hình một lần hồi đấu vòng loại, nhưng Kiều Hướng Thiển lại chưa có kinh nghiệm gì với chuyện này.

Nhưng cô đã từng xem poster kiểu vậy, nghĩ tới chuyện mặt của mình bị in lên poster, cô bỗng cảm thấy ngại ngùng.

“À, còn nữa,” Hạ Nam chợt nhớ ra một chuyện, “Tối nay mọi người về nghĩ slogan cá nhân đi, tự nhân đẹp trai hay gáy sớm đều được. Ví dụ như ‘MVP nhất định sẽ là tôi’ bla bla, dù sao cũng không ai nhớ đâu… Chỉ là poster lần này sẽ được ban tổ chức tuyên truyền trên mạng thôi.”

Hà Trang nhanh chóng động não, lập tức hỏi tiếp: “Anh Nam, em chọn câu ‘Tôi vừa ra trận, tất cả cô gái sẽ đổ rầm rầm trước tôi’ được không?”

A Hoán cười giễu, “Đổ với chả rầm, họ không ói khi nhìn thấy ông là may phước rồi.”

Hà Trang mỉm cười, “Thằng đệ này, ông không mỉa tôi là ông không chịu nổi hả?”

Lâm Quý Tuân: “Mày có thể trưởng thành giống anh chút được không?”

Hà Trang: “Nếu lớn tuổi là trưởng thành thì em thà không trưởng thành còn hơn.”

“Được rồi được rồi,” Hạ Nam gõ gõ bảng trắng, đối với tụi nhóc ồn ào của đội, anh bất đắc dĩ nói: “Tối về nghĩ đi, nhớ hết chưa?”

Mọi người đồng loạt đáp lại.

Vừa về phòng, Kiều Hướng Thiển đã nhảy lên giường, ôm điện thoại. Một tiếng trước, Lưu Gia Nhã vừa nhắn tin hỏi thăm cuộc sống hai ngày nay của cô thế nào?

Lưu Gia Nhã: 【Cậu và sư phụ của cậu sao rồi? Thành đôi chưa?】

Người Không Thích Uống Nước: 【Rồi, có một chuyện mình chưa kể cho cậu, nghe xong đừng có nhảy dựng đấy.】

Lưu Gia Nhã: 【??? Chuyện gì? Kinh ngạc tới độ nào? Chẳng lẽ sau khi ở bên sư phụ, cậu phát hiện anh ấy là gay hả?】

Người Không Thích Uống Nước: 【??? Mỗi ngày trong đầu cậu nghĩ cái quái gì thế?】

Người Không Thích Uống Nước: 【Đừng có đoán bừa. Chuyện là thế này, sau khi anh ấy thú nhận thì mình phát hiện ra anh ấy chính là đàn anh đi thi đấu chuyên nghiệp của trường ta, còn chung đội tuyển với mình nữa đấy…】

Kiều Hướng Thiển gửi xong tin nhắn này, đối phương yên lặng rất lâu.

Lưu Gia Nhã: 【!!!!!!!!!!!!!!!】

Mười mấy tin nhắn chỉ toàn dấu chấm than liên tục gửi tới, Kiều Hướng Thiển nhìn mà ngớ người.

Lưu Gia Nhã: 【Cậu nói thật á? Sư phụ của cậu chính là đàn anh đẹp trai, học giỏi, tên hay nhưng lại uổng phí vốn liếng mà theo đuổi con đường thể thao điện tử ấy hả?】

Người Không Thích Uống Nước: 【Cậu dùng từ dài quá đấy, nhưng đúng là ảnh.】

Lưu Gia Nhã: 【Kiều Hướng Thiển, kiếp trước cậu giải cứu vũ trụ à?】

Thực tế thì các cô gái rất phỗng mũi khi nghe thấy người khác khen bạn trai của mình, Kiều Hướng Thiển không nhịn được, cười khẽ hai tiếng.

Người Không Thích Uống Nước: 【Chắc vậy.】

Lưu Gia Nhã: 【Ngon luôn ngon luôn, bạn tôi có triển vọng phết. À khoan? Nếu cùng đội tuyển thì không phải hai người đang sống chung với nhau à?】

Lưu Gia Nhã: 【Ỏ, chuyện đó, mình ngại nói ra ghê. Hai người nhớ chuẩn bị biện pháp cho tốt nhé…】

Biện pháp —!!!

Nhìn thấy hai chữ này, trong đầu Kiều Hướng Thiển nhảy ra mấy thứ linh tinh. Cô ‘xì’ một tiếng, khinh bỉ vứt hết chúng ra khỏi đầu.

Còn lâu cô mới… làm chuyện đó á!

Người Không Thích Uống Nước: 【Trường đao dài 50cm của mình đã sẵn sàng.jpg】

Nói chuyện với bạn thân xong, Kiều Hướng Thiển bắt đầu hỏi thăm bạn trai mới nhậm chức.

Đương nhiên là nói về chuyện chụp hình ngày mai.

Người Không Thích Uống Nước: 【Anh nghĩ được slogan chưa?】

Đối phương rất thức thời mà trả lời ngay.

Thấy anh rep liền, tâm trạng của Kiều Hướng Thiển rất tốt.

Chín Vạn: 【Bùa là của tôi, cảm ơn.】

Người Không Thích Uống Nước: 【Ngang ngược vậy à? Anh ăn bùa, vậy sẽ không cho em ăn blue đúng không?】

Kiều Hướng Thiển thấp thỏm chờ Dư Hoán Xuyên trả lời.

Chín Vạn: 【Sao có thể chứ?】

Chín Vạn: 【Ý anh là sang team địch cướp, bùa nhà đương nhiên là cho em rồi.】

Tuy Dư Hoán Xuyên đã nói vậy nhưng Kiều Hướng Thiển không bắt nạt anh tới vậy. Thực tế thì trong giai đoạn đầu của trận đấu, bùa xanh luôn để Dư Hoán Xuyên ăn. Tới giữa trận hay cuối trận, Kiều Hướng Thiển mới tuỳ tình hình mà ăn bùa.

Nhưng con gái ấy mà, khi thấy những lời này vẫn sướng chớ!

Người Không Thích Uống Nước: 【Nếu không cướp được thì sao?】

Chín Vạn: 【Không cướp được cũng phải cướp.】

Chín Vạn: 【Dầu gì trong nhà cũng nuôi nhiều người, cuộc sống không dễ dàng nên phải lắm tài thôi.】

Bình luận

Truyện đang đọc