CHIẾN THẦN HẮC ÁM


Lời nói của Văn Duy Thần khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người anh ta, ngay cả Huỳnh Nhân cũng hơi nheo mắt, nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
"Cầu hôn?"
Đừng nói người nhà họ Liên là Liên Thúy Na và Liên Hồng Vân, mấy người nhà họ Liễu cũng chẳng hiểu gì cả.
"Người này là…"
Liễu Cảnh Nhiên vô cùng thân thiết khoác lấy cánh tay của Văn Duy Thần, vẻ mặt hạnh phúc giới thiệu với mọi người.
"Thưa ba, mẹ, dì cả, dì nhỏ, còn có các chú các bác, anh ấy là anh Văn, cậu chủ của nhà họ Văn ở Giang Chiết, đồng thời cũng là bạn trai của con."
Xôn xao…
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Liên Thúy Na và Liên Hồng Vân quay sang nhìn nhau.
Với địa vị của hai người thì vẫn chưa thể tiếp xúc được với loại gia tộc khổng lồ như nhà họ Văn ở Giang Chiết, bọn họ cho rằng đây là chỉ là cậu chủ của một nhà giàu bình thường.
Chỉ có Liên Truyền Quốc bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt Văn Duy Thần, nắm tay anh ta thật chặt.
"Cậu… Cậu chính là cậu chủ của nhà họ Văn ở Giang Chiết, con trai của ông Văn Thành Nam đó sao."
"Đúng vậy ạ."
Trước mặt gia chủ nhà họ Liên đang kích động hỏi mình, Văn Duy Thần chỉ cười nhẹ nhàng.
"Ông Liên không cần khách sao, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi.

Ông là ông của Cảnh Nhiên thì cũng là ông của cháu."
"Được, được, tốt lắm."
Sắc mặt của Liên Truyền Quốc hồng hào, liên tục nói ba chữ tốt, sau đó quay sang nhìn Liên Thúy Na cười to.
"Thúy Na, năm đó ba phản đối hôn nhân giữa con và cái thằng phế vật đó, bây giờ xem ra đây cũng là một chuyện may mắn, con sinh được một đứa con gái rất tốt."
"Chỉ cần Cảnh nhiên bước vào nhà họ Văn ở Giang Chiết, nhà họ Liên sẽ có thể kết thân với nhà họ Văn, đến lúc đó thành phố Minh Châu lại có thêm một nhà giàu có nữa rồi."
Liên Thúy Na cũng rất kích động.
"Chuyện này là thật sao? Con thật sự sắp được gả vào nhà giàu rồi hả?"
"Sao có thể giả được ạ?"
Liễu Cảnh Nhiên cười hì hì nói.
"Sở dĩ con không nói cho mọi người biết là vì sợ mọi người phản đối.

Hơn nữa, con và Duy Thần cũng chỉ mới ở bên nhau, nghĩ lại thấy cũng hơi nhanh… Ai ngờ Duy Thần lại không nhịn được, vội cầu hôn con trước."
Càng nói về sau giọng nói của Liễu Cảnh Nhiên càng nhỏ, gương mặt cũng càng ửng hồng, cô ta ngượng ngùng cúi đầu.
Văn Duy Thần bị mọi người vây quanh, tuy rằng vẫn ung dung đối đáp nhưng sâu trong ánh mắt lại xẹt qua một nét khinh miệt kín đáo.

Nếu ba anh ta không bắt anh ta đến nhà họ Liễu cầu hôn, sao anh ta có thể cưới Liễu Cảnh Nhiên được chứ?
Thời gian gần đây, nhà họ Văn tiến vào thị trường ở thành phố Minh Châu có thể nói là rất khó khăn.

Không nói tới tứ đại hào môn chẳng một ai lộ diện, nhà họ Văn còn đắc tội với mấy nhân vật thổ địa lớn ở nơi này.
Không chỉ tất cả các công ty mà nhà họ Văn tìm tới cửa để hợp tác đều từ chối, người ở phía trên còn nói rất rõ ràng: Trên thị trường Minh Châu, nhà họ Văn mấy người đừng hòng mở được một cửa hàng nào.
Đối với tình huống này, Văn Thành Nam cực kỳ không vui.

Lúc Văn Duy Thần nói lại chuyện Tân Giang Hội cho Văn Thành Nam, nhất là khi nhắc đến đoạn tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng lấn át bọn họ, cả người ông ta như muốn nhảy dựng lên.
Sau đó, Văn Thành Nam khẳng định được một việc: Nhà họ Liễu nho nhỏ này lại là một kẻ đáng gờm.
Ông ta muốn Văn Duy Thần cưới Liễu Cảnh Nhiên, lợi dụng thân phận người nhà họ Liễu để ngầm hoạt động, điều tra toàn bộ sự thật bên trong.
Tuy nhiên, Văn Duy Thần vĩnh viễn cũng không ngờ rằng, kẻ sai người phong sát nhà họ Văn lại đang ở ngay trước mặt anh ta.
"Bác gái, ông Liên, chuyện kết hôn giữa cháu và Cảnh Nhiên…" Văn Duy Thần muốn nói lại thôi.
"Cảnh Nhiên có thể được gả cho cháu thực sự là cái phúc mà nó đã tu được mấy đời."
Liên Thúy Na là người đầu tiên tỏ thái độ.
"Duy Thần, chuyện kết hôn giữa cháu và Cảnh Nhiên, dì là người đầu tiên chấp thuận.

"
"Không sai.

"
Liên Truyền Quốc cũng gật đầu nói.
"Chúng ta chọn một ngày lành, trước tiên tổ chức lễ đính hôn."
"Không được.

Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này.

"
Ngay lúc tất cả mọi người đang hân hoan vui mừng, một tiếng hét chói tai phẫn nộ cắt đứt suy nghĩ của bọn họ.
Liễu Nham hùng hổ đứng dậy, lạnh lùng nhìn Văn Duy Thần.
"Nhà họ Văn các cậu là một dòng họ lớn ở Giang Chiết, thế lực không thua kém tứ đại hào môn ở Minh Châu, muốn cô gái nào mà chẳng được, sao cứ nhất quyết phải coi trọng con gái của tôi?"
Câu nói này vô cùng khó nghe, nụ cười trên mặt Văn Duy Thần lập tức hơi cứng lại, sau đó miễn cưỡng tươi cười nói.

"Cháu và Cảnh Nhiên tâm đầu ý hợp, yêu nhau thật lòng, không có bất cứ ý đồ xấu xa nào ở đây cả."
Liễu Nham xua xua tay, thản nhiên nói.
"Con gái của tôi chỉ là một đứa con gái nhỏ của một gia đình bình thường, không với cao nổi đâu, cậu có thể đi rồi.

"
"..."
Lời này vừa rơi xuống, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
"Ba, ba vừa nói cái gì vậy."
Cặp mày liễu của Liễu Cảnh Nhiên dựng đứng lên, cô ta cả giận nói.
"Vất vả lắm con mới tìm được một người bạn trai, ba muốn con và anh ấy chia tay sao?"
"Ông câm miệng lại cho tôi.

Có người cha nào như ông không? Vất vả lắm con gái mới được gả vào chỗ tốt, ông lại muốn ngăn cản.

Bản thân sống chẳng ra gì nên cũng không muốn con gái sống tốt phải không?"
Liên Thúy Na nhất thời nóng nảy, lộ ra dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua.

Khó khăn lắm mới có cơ hội bước vào nhà giàu, sao bà ta có thể buông tha dễ dàng như vậy?
Liên Truyền Quốc cũng đi tới trước mặt Văn Duy Thần, tỏ ra lấy lòng.
"Cậu Văn này, đây chỉ là một đứa ở rể tại nhà họ Liên thôi, chẳng có địa vị gì đâu.

Nó có mắt như mù ấy mà, cậu không cần để trong lòng."
Văn Duy Thần vui vẻ gật đầu, sau đó làm như vô ý nhìn về phía Huỳnh Nhân, lại phát hiện sắc mặt Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như trước.
Vì vậy anh ta đi tới chỗ Huỳnh Nhân nói.
"Anh là thanh mai trúc mã của Cảnh Nhiên, hôn lễ của tôi và cô ấy, anh nhất định phải tới tham gia đấy nhé."
Liễu Cảnh Nhiên tỏ vẻ không thích.
"Mời anh ta ăn cơm, anh ta có thể tặng bao đỏ chắc?"
Văn Duy Thần nở nụ cười, làm như rộng lượng nói.
"Em và anh ấy lớn lên cùng nhau mà, cần bao đỏ gì chứ, để anh ấy làm phù rể cho anh đi."

Những lời này khiến Huỳnh Nhân khẽ híp mắt.
"Chẳng lẽ anh cảm thấy anh sẽ lấy được Cảnh Nhiên thật à?"
Nhà họ Văn liên tục thất bại vốn là do anh ra lệnh, anh có thể không đoán được suy nghĩ của nhà họ Văn chắc?
Thế nhưng, lời này rơi vào lỗ tài Văn Duy Thần thì lại mang một ý tứ khác.
Anh ta cười nói.
"Sao không cưới được chứ? Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi đấy."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Liên Truyền Quốc và Liễu Nham, giả vờ ngạc nhiên hỏi.
"Ba vợ, ông Liên, hình như lúc cháu đi vào vừa nãy thì mọi người đang có mâu thuẫn, có chuyện gì cháu có thể giúp được không?"
Ông Liên vội vã xua tay.
"Không cần đâu, chỉ là đòi một số thứ mà nhà họ Chu chúng ta nên có được thôi.

"
Liễu Cảnh Nhiên kể lại mọi chuyện một lần, Văn Duy Thần cười nói.
"Cháu còn tưởng đó là chuyện gì, ba vợ chấm dứt hợp tác nhất định là có nguyên nhân của ông ấy."
Dừng lại một chút, Văn Duy Thần còn nói thêm.
"Nếu như ông Liên không chê, nhà họ Văn cháu nguyện ý giúp ông kiếm lại số tiền này."
"Thật sao?"
Anh ta vừa nói xong, đám người Liên Truyền Quốc và Liên Thúy Na đều mừng như điên, sau đó cũng không dây dưa chuyện hợp tác với Long Đằng nữa.
Liên Truyền Quốc nặng nề hừ một tiếng, liếc nhìn Liễu Nham.
"Coi Duy Thần người ta đi, nhìn lại mình xem, nhà họ Liên đúng là đã nuôi ra một kẻ vô ơn."
"Rõ là vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà.

"
Liên Thúy Na cũng quái gở chêm vào một câu.
Nhận được hứa hẹn của nhà họ Văn, toàn thể người họ Liên đều mừng rỡ như điên.

Văn Duy Thần cũng quay đầu lại cười cười nhìn Huỳnh Nhân, cứ như thể đang nói tôi muốn kết hôn với người phụ nữ như Liễu Cảnh Nhiên thật sự là vô cùng dễ dàng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một một tràng âm thanh tựa như động đất tới nơi, Liễu Phi Tuyết dẫn đầu một đám người đi vào.
Gương mặt như ngọc cực kỳ lạnh lùng, khí thế rất lớn, cô đứng đó cùng với đám người phía sau, không gian nhất thời lặng ngắt như tờ.
"Tổng Giám đốc Liễu?"
Liễu Nham vội vàng đứng lên nghênh đón.
Nhìn thấy Liễu Phi Tuyết, nụ cười trên mặt Văn Duy Thần cứng lại, khóe mắt giật giật, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân càng thêm âm trầm.
Phải biết rằng, cô gái trước đây anh ta thích chính là Liễu Phi Tuyết, thế mà lại bị thằng nhóc này nhanh chân giành trước.
Lúc đang định nói thì bỗng nhiên Văn Duy Thần chú ý tới người đàn ông mặc đồ tây ở phía sau Liễu Phi Tuyết, trên cổ mỗi người bọn họ đều mang một tấm thẻ công tác thuộc Cục xây dựng thành phố.


Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là người của Cục xây dựng thành phố.
Anh ta lập tức chạy tới.
"Ngài là Tổng Giám đốc Thi của Cục xây dựng thành phố phải không? Mấy hôm trước tôi đại diện cho nhà họ Văn gọi điện thoại tới cho ngài…"
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, trên mặt hiện vẻ chán ghét.
"Không nhớ rõ, cút sang một bên đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi."
Văn Duy Thần bị đẩy một cái lảo đảo, đám người nhà họ Liên nhìn mà choáng váng.

Đây chính là cậu chủ của nhà họ Văn đấy, thế mà lại bị đối xử như thế.
"Tôi là Thi Văn Bân - Tổng Cục xây dựng thành phố, cấp trên bảo tôi đến đây để nói chuyện với Tổng Giám đốc Liễu về dự án cải tạo lại bờ sông Minh Châu."
Văn Duy Thần nghe vậy thì trực tiếp sững sờ, dự án xây dựng mà mấy hôm trước Thiều Hải Hà còn quyết chí lấy cho bằng được vậy mà lại rơi vào trong tay Tập đoàn Lệ Tinh.
Những người nhà họ Liên khác cũng mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Tuyết nhìn lướt qua tất cả mọi người.

Khi thấy Huỳnh Nhân đang ngồi trong một góc, sắc mặt cô càng thêm lạnh lùng, nặng nề hừ một tiếng rồi không thèm nhìn nữa.
Huỳnh Nhân cười khổ một tiếng, có vẻ như anh nói chuyện với Thiều Gia Nguyệt tối hôm qua đã thực sự khiến Phi Tuyết giận rồi.
Lúc này, cô nhìn về phía Liễu Nham.
"Đến Lệ Tinh bàn với con về vấn đề sản phẩm chuẩn bị được phổ biến rộng rãi sắp tới."
"Được."
"Với lại không biết ngài Liễu đây có hứng thú tham gia dự án của Cục xây dựng hay không?"
Liễu Phi Tuyết đổi chủ đề câu chuyện, đột nhiên hỏi một câu.
Liễu Nham ngây người, sau đó kinh ngạc nói.
"Ba có thể tham gia sao?"
"Đương nhiên."
Thi Văn Bân mỉm cười nói.
"Lãnh đạo rất xem trọng Tập đoàn Lệ Tinh và công ty Long Đằng, chỉ cần Long Đằng không có dự án khác thì sẽ có thể bắt tay tham gia dự án này, cùng chung tay xây dựng một Minh Châu rực rỡ."
Lời này mang tính chính thức, rõ ràng là trực tiếp tiết lộ một tin tức quan trọng, Tập đoàn Long Đằng và Lệ Tinh đều có nhân vật lớn bảo vệ.
Văn Duy Thần nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt, trong lòng càng thêm quyết tâm phải kết hôn với Liễu Cảnh Nhiên.
Vì gia tộc thì hy sinh hôn nhân có là cái gì đâu?
"Vậy tôi cung kính không bằng nghe theo."
Liễu Nham cố nén nỗi vui sướng trong lòng, mở miệng đồng ý.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt đám người Liên Truyền Quốc, Liên Thúy Na và Liễu Cảnh Nhiên vô cùng khó coi.
Tuy rằng bọn họ đã được hợp tác với nhà họ Văn, nhưng so với dự án của hai Tập đoàn trên thì chẳng khác nào một trời một vực.
Nhất là dự án của Cục xây dựng thành phố...!Đó chính là thứ mà tất cả các công ty lớn nhỏ ở Minh Châu đều nhìn thấy mà thèm thuồng.
Đúng là lấy cái nhỏ, bỏ cái lớn mà..


Bình luận

Truyện đang đọc