CHIẾN THẦN HẮC ÁM


Cô gái tóc xoăn váy đỏ không phải ai khác, chính là người lái cùng một kiểu xe thể thao với Liễu Cảnh Nhiên, đồng thời dựng ngón giữa lên với họ.

Huỳnh Nhân chỉ nhìn thoáng qua, lập tức dời mắt.

Thân hình nóng bỏng, tướng mạo quyến rũ, không thể không nói, loại phụ nữ này quả thật là hình mẫu mà tất cả đàn ông đều thiết tha mơ ước.

Cô gái chạy xe đua kia cũng phát hiện Huỳnh Nhân và Liễu Cảnh Nhiên, ngó lơ Liễu Cảnh Nhiên, đôi mắt hoa đào hút hồn nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân, sóng mắt chuyển động, không chút che giấu hứng thú dành cho anh.

Thậm chí còn nghiêng đầu, nói gì đó với Kỳ Hạ Huy bên cạnh.

Sau đó, Kỳ Hạ Huy cũng nhìn qua đây, nháy mắt khi trông thấy Huỳnh Nhân, sắc mặt lập tức trở nên cực kì cung kính.

Huỳnh Nhân khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm Kỳ Hạ Huy và cô gái chạy xe đua, anh không bất ngờ khi Kỳ Hạ Huy đến đây, bởi vì anh đã bảo Kỳ Hạ Huy đến, điều anh để ý là quan hệ giữa cô gái kia và Kỳ Hạ Huy.

Cô gái chạy xe đua như hiểu ra gì đó, đột nhiên bật cười.

Ngay sau đó, cô ta giơ ngón cái và ngón trỏ, tạo thành hình cây súng, chỉ vào trái tim Huỳnh Nhân.

Môi đỏ hé mở, còn dùng khẩu hình nói gì đó.

Sắc mặt Huỳnh Nhân khẽ thay đổi, nhìn ra cô ta đang nói gì.

Cô ta nói.

“Pằng.


Thanh thế khi nhà họ Kỳ đến, cũng thu hút sự chú ý của nhà họ Trịnh, hễ là gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Trịnh, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Nhà họ Kỳ và nhà họ Hoắc, đều là gia tộc thế giới ngầm, mà thứ nhà họ Trịnh xem thường nhất, chính là loại gia tộc thế giới ngầm này.

Vẻ mặt Trịnh Lâm u ám ngay lập tức.

Là gia chủ được bổ nhiệm đời kế tiếp, gã phải dẫn đầu, cho nên, đi đầu về phía nhà họ Kỳ.

“Kỳ Hạ Huy, nhà họ Trịnh của tôi không mời anh, thế mà anh lại dám không mời mà tới.


Sau tiếng quát lớn này, không khí khó khăn lắm mới lắng dịu, lại có xu thế giương cung bạt kiếm.


“Hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông Trịnh, họ Kỳ tôi là thế hệ con cháu, bày tỏ tấm lòng, có gì không thể?”
Kỳ Hạ Huy vẫn ung dung, mí mắt khẽ nâng, thản nhiên liếc nhìn Trịnh Lâm, rất rõ ràng, không hề xem Trịnh Lâm ra gì.

“Bày tỏ tấm lòng?”
Trịnh Lâm nhìn thoáng qua nhóm người đông đảo sau lưng Trịnh Lâm, cười lạnh một tiếng.

“Nếu là bày tỏ tấm lòng, tại sao còn mang theo nhiều người như vậy, tôi thấy cậu không phải muốn bày tỏ tấm lòng, mà là muốn sử dụng bạo lực.


“Vừa khéo ngược lại, ông Trịnh rất có uy tín ở Minh Châu, nhà họ Kỳ chúng tôi tuy là người của thế giới ngầm, nhưng lại có lòng ngưỡng mộ ông Trịnh, đông người, nhiều thành ý.


Giọng nói tê dại quyến rũ truyền đến, cô gái váy đỏ bên cạnh Kỳ Hạ Huy mỉm cười duyên dáng, ung dung nói.

Chớp mắt khi nhìn thấy cô gái váy đỏ, ánh mắt Trịnh Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ta, nhưng nghĩ đến tình huống hiện nay, gã vẫn phải cố nén sự bồn chồn trong lòng, trầm giọng hỏi.

“Cô là ai?”
Thế lực ngầm nổi tiếng ở Minh Châu, cũng chỉ có nhà họ Kỳ và nhà họ Hoắc, nhưng mà, bất kể là nhà họ Kỳ hay nhà họ Hoắc, đều chưa từng có người phụ nữ như vậy.

“Haha.


Cô gái váy đỏ nở nụ cười quyến rũ, khoác tay Kỳ Hạ Huy, đùa giỡn nói.

“Tôi chỉ là cô gái nhỏ bình thường, sao có thể khiến anh Trịnh đây ghi nhớ được?”
Động tác này, khiến Trịnh Lâm cau mày, trong lòng suy đoán, hẳn là tình nhân gì đó của Kỳ Hạ Huy.

Kỳ Hạ Huy còn cau mày chặt hơn cả Trịnh Lâm, muốn rút tay ra khỏi người cô gái váy đỏ, lại bị cô ta hung hăng trừng mắt, còn nhéo mạnh lên eo anh ta một cái, đau đến mức Kỳ Hạ Huy run rẩy.

Tất cả các chi tiết, Huỳnh Nhân đều nhìn thấy, híp mắt đánh giá cô ta, cô gái này, không đơn giản như vẻ bề ngoài!
“Mặc kệ thế nào, nhà họ Kỳ các người đều là phần tử nguy hiểm, không được vào trong.


Trịnh Lâm không nhường một bước, trầm giọng nói.

“Trịnh Lân.


Lúc này, Trịnh Tiến Thành thấp giọng quát một tiếng, bước qua.


“Người đến là khách, không được vô lễ.


Sau đó, lại đưa ly rượu cho Kỳ Hạ Huy.

“Cháu trai tuổi trẻ nóng nảy, hơi lỗ mãng một chút, ông chủ Kỳ đừng trách tội.

Họ Trịnh tôi đây lấy trà thay rượu, mời ông chủ Kỳ một ly, hi vọng có thể bỏ qua chuyện này.


“Vẫn là ông Trịnh hiểu rõ lý lẽ.


Kỳ Hạ Huy mỉm cười thản nhiên, nhận ly rượu, uống cạn một hơi.

Trịnh Tiến Thành nhìn thoáng qua Trịnh Lâm, quát lớn.

“Còn không mau xếp chỗ cho ông chủ Kỳ.


Trịnh Lâm trừng mắt nhìn Kỳ Hạ Huy, nhưng không dám làm trái lệnh của ông nội, vừa định xếp chỗ cho Kỳ Hạ Huy, Kỳ Hạ Huy lại thẳng thừng từ chối.

“Không cần đâu.


Nói xong, đi về một phía.

Sắc mặt nhóm người Liên Truyền Quốc, Liên Thúy Na, Liên Hồng Vân lập tức thay đổi, vô cùng căng thẳng.

“Ông chủ Kỳ, đây là! ”
Liên Truyền Quốc vội vàng đứng dậy đón tiếp, nơm nớp lo sợ nhìn Kỳ Hạ Huy.

“Ông Liên, ngồi cùng bàn với chúng tôi, không có ý kiến gì chứ?”
Kỳ Hạ Huy thờ ơ hỏi.

Nghe thấy câu này, tất cả người nhà họ Liên đều cảm thấy áp lực gấp bội, nhưng ngại uy thế của nhà họ Kỳ, không dám từ chối.


“Không, không có ý kiến.


Kỳ Hạ Huy cũng không nói nhiều, ngồi vào chỗ.

“Ngài Huỳnh, tôi mời ngài một ly.


Anh ta cầm ly rượu, cung kính nói với Huỳnh Nhân.

Thái độ như vậy, khiến người nhà họ Liên sợ ngây người, Liên Truyền Quốc, Liên Thúy Na nhìn Huỳnh Nhân với vẻ khó tin.

Gia chủ nhà họ Kỳ, sao lại quen biết rác rưởi này?
Huỳnh Nhân không lên tiếng, chỉ vui vẻ gật đầu, chạm ly với Kỳ Hạ Huy.

Chỉ là động tác đơn giản, đã khiến Kỳ Hạ Huy cảm thấy mừng rỡ, lại nhìn về phía cô gái váy đỏ.

“Hoắc Hiền, đây là ngài Huỳnh mà em luôn nhắc đấy, còn không mau mời ngài ấy một ly.


Cô gái váy đỏ không nể mặt chút nào.

“Em không mời người đàn ông nhỏ mọn.


Người đàn ông nhỏ mọn?
Ngay lập tức, Kỳ Hạ Huy bị dọa cho đầu đầy mồ hôi.

Huỳnh Nhân cũng cười khổ một tiếng, có lẽ cô ta vẫn còn nhớ chuyện anh đã vượt qua xe của cô ta?
“Đúng là làm loạn mà.


Kỳ Hạ Huy đang định quở trách, Huỳnh Nhân lại phất tay, thuận miệng hỏi.

“Bỏ đi, cô ta là người phụ nữ của anh sao?”
Giống như hầu hết mọi người, Huỳnh Nhân cũng cảm thấy cô gái váy đỏ này là người phụ nữ của Kỳ Hạ Huy, nhưng sắc mặt của Kỳ Hạ Huy và cô gái váy đỏ lại thay đổi, chớp mắt kéo giãn khoảng cách.

Cô gái vảy đỏ thậm chí còn hung hăng trừng Kỳ Hạ Huy, như thể Kỳ Hạ Huy đã chiếm lợi lớn của cô ta.

“Ngài Huỳnh, ngài hiểu lầm rồi.


Kỳ Hạ Huy cười khổ một tiếng, nói.

“Em ấy là em gái tôi, tên Hoắc Hiền.



Nghe Kỳ Hạ Huy nói như vậy, sắc mặt cô gái váy đỏ mới dịu đi một chút.

Huỳnh Nhân kinh ngạc nhìn cô ta, lại kì lạ hỏi.

“Nếu cô ta là em gái anh, tại sao anh họ Kỳ, cô ta lại họ Hoắc?”
“! ”
Vừa nhắc đến chuyện này, Kỳ Hạ Huy và Hoắc Hiền lại biến sắc, dường như có nỗi niềm khó nói.

Kỳ Hạ Huy quay đầu nhìn cô ta, đang trưng cầu sự đồng ý của cô ta.

Hoắc Hiền do dự một lúc, đột nhiên phất tay.

“Anh muốn nói thì nói đi, dù sao cũng không giấu được bao lâu.


Kỳ Hạ Huy nhìn về phía Huỳnh Nhân, thở dài.

“Ngài Huỳnh, chuyện này kể ra rất dài, nói một cách đơn giản, tôi và Hoắc Hiền đều là con của Hoắc Ca.


Câu này vừa thốt ra, ánh mắt Huỳnh Nhân lập tức thay đổi.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường |||||
Người khác không hiểu ý câu nói này, anh thì lại hiểu được.

Thời niên thiếu Hoắc Ca tung hoành, có rất nhiều con riêng, lại chỉ có một cô con gái ruột.

Quan hệ giữa cô con gái đó và Hoắc Ca căng thẳng đến cực điểm, lẽ nào, chính là cô gái này?
Huỳnh Nhân không hỏi tiếp, một là đây là chuyện riêng tư của nhà người ta, anh không tiện hỏi nhiều, hai là, ông Trịnh đã bước qua đây rồi.

Liên Truyền Quốc, Liên Thúy Na và nhóm người nhà họ Liên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng mà, đã không thoát được nữa, chỉ đành đứng lên, căng da đầu nói.

“Chúc ông Trịnh giang sơn vạn dặm, thăng tiến thêm một bước.


“Cám ơn mọi người.


Ông Trịnh sảng khoái cười to, uống hết rượu trong ly.

Nhưng mà, sau khi uống xong không rời đi như khi trước, mà đứng yên tại chỗ đánh giá người nhà họ Liên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc