CHIẾN TRANH HOA HỒNG

Trì Tiểu Ảnh cắn môi, đem nước mắt đang tràn mi ngăn lại.

"Ninh Y, tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, có phải cô nghĩ quá nhiều rồi hay không?"

Cô khinh miệt nghiêng đầu sang chỗ khác, quái lạ nhìn Ninh Y.

"Chị Trì, tôi. . . . . ." Ninh Y mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt né tránh.

"Điện thoại di động của cô số đuôi là 1314, có đúng hay không? Số điện thoại này thường xuyên gửi tin nhắn cho Tuyên Tiêu vào đêm khuya. Cô cho rằng cái gì tôi cũng không biết? Còn nữa, xin hỏi quần áo của tài xế cũng bị ói làm bẩn thì sao? Cô chân thực nhiệt tình, tôi chưa từng có cảm thấy lo sợ, cô gặp vợ người khác còn tính toán chồng người ta ở bên ngoài... Thật là một người phụ nữ tốt?"

Ninh Ý thật sự hận trên mặt đất không có một cái hố để chui vào.

Tuyên Tiêu phát bệnh ở trên xe, đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cô cố ý để cho tài xế đi mua thuốc dạ dày, tự mình chủ động yêu cầu đưa Tuyên Tiêu lên lầu. Cô vốn muốn cùng Trì Tiểu Ảnh lôi kéo quan hệ, không nghĩ tới Trì Tiểu Ảnh không có ở nhà, cô vui mừng đỡ Tuyên Tiêu lên giường. Tuyên Tiêu vừa nằm lên giường, đột nhiên không khống chế được đem bữa sáng toàn bộ nôn ra, ói đầy mặt và đầu cổ cô ta.

Nôn xong, Tuyên Tiêu dễ chịu chút ít, người yêu sạch sẽ như anh, nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái, vội vàng vào phòng tắm súc miệng. Cô ta tìm trong phòng ngủ lấy một bộ áo ngủ thay ra, thuận tiện cũng đổi luôn ga giường.

Tài xế mua thuốc còn chưa đi lên, Tuyên Tiêu đang tắm. Cô ta trong phòng rộng rãi đi tới đi lui. Đi được một lúc liền sinh ra cảm giác như nữ chủ nhân.

Cô ta tự mình rót ly cà phê, mới vừa ngồi xuống thì cánh cửa mở ra.

"Thật xin lỗi, chị Trì, tôi. . . . . . Trẻ tuổi không biết, làm chút ít chuyện ngu xuẩn, tôi sau này sẽ không như vậy nữa." Mặt Ninh Ý đỏ bừng, xấu hổ chỉ dám nhìn dưới đất.

"Không nên nói với tôi những thứ này, ôm lấy quần áo của cô, cút cho tôi." Trì Tiểu Ảnh nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta, chỉ vào cửa.

"Nếu như cô nóng lòng tiến vào như vậy, có thể cho tôi một chút thời gian chuyển đi chứ?"

Sắc mặt Ninh Ý hết đen rồi lại tím, nhanh chóng trắng bệch, vô cùng xấu hổ nhặt quần áo trên sàn nhà lên, chạy trối chết ra cửa.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Tuyên Tiêu mặc áo tắm đi ra.



"Có chuyện gì vậy?" Anh thấy trên mặt Ninh Y có nước mắt.

"Không có gì!" Ninh Y nghẹn ngào nói, đi tới cửa, vừa lúc tài xế mua thuốc đi lên, nhìn cô ta bỗng lấy làm kinh hãi.

Cô ta đem thuốc bỏ lên trên bàn, kéo người tài xế, liền không nói thêm gì, bối rối đi ra ngoài.

Tuyên Tiêu chớp mắt mấy cái, đi vào phòng ngủ.

Trì Tiểu Ảnh đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía anh.

"Đi đâu mà cũng không nói một tiếng." Anh đặt mình xuống, nằm dài trên giường.

"Tại sao lại đưa cô ta mặc bộ quần áo đó?"

Trì Tiểu Ảnh quay đầu lại, khuôn mặt thanh tú cau lại, ánh mắt không che giấu nổi sự thất vọng.

"Cái gì quần áo?" Tuyên Tiêu nhất thời không hiểu.

"Váy ngủ của em."

"Hả, một bộ quần áo đó, cô ta mặc thì sao? Anh không để ý. Nếu em thích lại đi mua mấy bộ như thế là được."

Tuyên Tiêu nhắm mắt lại, cảm giác sau khi tắm xong thấy dạ dày dễ chịu một chút. Dạ dày của cũng là do mải miết chuẩn bị đấu thầu, không ăn cơm đúng giờ, hiện tại một chút vất vả sẽ đau đến nỗi không chịu nổi."

"Tuyên Tiêu, có thể để em không phải đối diện với những chuyện như thế này hay không? Em chán ghét mình giống như người đàn bà đanh đá, lần lượt đề phòng sợ hãi, em muốn cuộc sống không phải như vậy. Nếu như điều này có thể tăng cảm giác thành tựu của anh, như vậy để cho em đi đi, anh cho một người khác thay thế."

Trì Tiểu Ảnh tức giận, nước mắt như mưa.



Tuyên Tiêu khẽ nhíu mày, vừa nhắm mắt lại.

"Em đang ở đây nói gì vậy, anh nghe không hiểu. Nếu như em giận Ninh Y mặc bộ quần áo đó của em, cũng quá chuyện bé xé ra to rồi. Em không phải là người hẹp hòi như vậy, Tiểu Ảnh. Em là vợ của anh, không thể rộng lượng một chút đối với nhân viên của anh được sao?"

Cô thật muốn cười to ba tiếng, hai tay đem chồng mình dâng lên, cùng người khác hưởng, sau đó giống như kẻ ngu, giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy, chính là rộng lượng sao?

Cô không có sức lực để tranh cãi cùng anh nữa, Tuyên Tiêu là một miếng bánh ngon, người khác thích thì liền lấy đi, cô mệt mỏi rồi.

"Tuyên Tiêu, anh nhận được tin nhắn của em chứ?"

Cô đau đớn liếc Tuyên Tiêu một cái, hai năm yêu thương, hai năm kết hôn, bốn năm, tất cả sắp trở thành quá khứ.

Cô không còn yêu, chẳng qua là có một chút bi thương, thất bại.

Không có tình cảm, ít nhất còn có thể cho cô một phần tôn trọng, không phải sao?

"Điện thoại di động của anh bị rơi vỡ." Tuyên Tiêu trở mình, quay mặt hướng vào trong.

Anh cảm thấy người vợ luôn luôn yên tĩnh của anh hôm nay có chút cố tình gây sự, anh quá mệt mỏi, không còn sức để tranh cãi, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.

Trì Tiểu Ảnh không biết nên khóc hay cười mà lắc đầu, ông trời thật có những trò đùa quái đản. Cô đi tới bên giường, nói: "Như vậy hiện tại em nói cho anh biết cũng được, Tuyên Tiêu. . . . . ."

Trên giường truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, Tuyên Tiêu đã ngủ say rồi.

Trì Tiểu Ảnh ngơ ngác nhìn Tuyên Tiêu, càng nhìn càng thấy xa lạ. Cô thở dài, cũng không thu dọn hành lý, đi ra khỏi nhà lần nữa.

Cô muốn cùng anh chia tay trong vui vẻ, bình tĩnh nói chấm dứt, không làm được vợ chồng, anh còn có thể là học trưởng mà cô tôn kính. Tân Giang không lớn, đầu đường không thấy cuối hẻm cũng gặp, không cần làm quan hệ đôi bên trở nên khó khăn.

Bây giờ nhìn lại, đây chỉ là cô, một bên tình nguyện thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc