CHIẾN TRANH HOA HỒNG

"Có thể là vậy!"

Anh nhìn cô thật lâu, thật lâu cũng không nói một câu, gan ruột dứt ra từng khúc. Hận cô vẫn bình tĩnh như thế, hận cô nói một cách hời hợt như thế, hận vẻ mặt vô tội như thế. Tại sao cô có thể tùy ý như vậy, là một tính mạng, không phải là bóp chết một đóa hoa, một cọng cỏ.

Tuyên Tiêu gần như phát điên lên.

"Không phải là hôm nay em mới biết được mang thai, em đã sớm biết rồi, cho nên em cố ý dầm mưa, sau đó nói bởi vì uống thuốc nên không thể giữ đứa bé này, nhưng thật ra là từ lúc vừa mới bắt đầu em đã không muốn có nó. Trì Tiểu Ảnh, tôi vẫn cho là tính tình em yên tĩnh lạnh lùng, nhịn một chút cũng được rồi, không nghĩ tới lòng của em ác như vậy. Vì ly hôn, em thật sự là không tiếc hết thảy. Cùng tôi ly hôn, em liền khẳng định em sẽ hạnh phúc, vui vẻ sao?"

Cô nhìn anh không dám tin nổi, đôi môi run run nói không ra một câu, thân thể không kiềm chế được sự run rẩy.

"Tuyên Tiêu, không phải như vậy..."

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô gấp gáp muốn phản bác, anh lạnh lùng ngăn cô.

"Không nên nói nữa, tôi luôn nghĩ tại sao ngày đó em đột nhiên chạy tới? Đây hết thảy cũng là em dự mưu, trong bốn năm, em vẫn không chịu mang thai, thật vất vả có một đứa bé, em cũng muốn giết nó. Làm sao em có thể giả mù sa mưa chạy tới nói cho tôi biết, trực tiếp xử lý sạch là tốt."

Tuyên Tiêu tuyệt vọng lắc đầu, vẻ mặt tức giận, ánh mắt trừng lên đầy tơ máu.

"Tôi còn cái gì để quý trọng, lưu luyến em. Loại phụ nữ như em không có nhân tính không muốn cũng thế thôi. Được, được, ly hôn thì ly hôn, tôi thả em đi."

"Ừm." Trì Tiểu Ảnh gật đầu, cũng không muốn nói gì nữa, cũng không còn cần thiết nữa. Nếu như Tuyên Tiêu có một chút yêu cô, chắc chắn sẽ không nói ra những lời này.

Cuối mùa thu gió thổi qua giống như từng mũi dao, khiến người ta đau, sợi tóc chạm vai nay đã tán loạn, trái tim lạnh như băng, cô có chút đứng không được vững.



Người đàn ông nếu đã có tâm tư khác, có nói gì cũng không phải là ngoài ý muốn.

Cô nở một nụ cười.

"Chúng ta bây giờ phải đi cục dân chính làm thủ tục sao?" Cô hỏi.

"Có phải có một người đàn ông đang chờ em hay không, ngay cả một chút em cũng chờ được? Bây giờ trong bụng em còn mang đứa con của tôi đấy." Tuyên Tiêu giễu cợt nhìn cô.

Cô hạ thấp mi mắt, cười một tiếng. "Người chờ tôi sẽ không để ý đến một chút thời gian như vậy, tôi là sợ quản lý Yên chờ không kịp rồi."

"Đừng đem người khác ra nói." Tuyên Tiêu bị cô chọc giận cả người cũng mất đi lý trí.

"Hôm nay tôi coi như biết rõ ràng bộ mặt thật của em, em là một động vật máu lạnh từ đầu đến chân, làm sao cũng không ấm lên nổi. Trì Tiểu Ảnh, ly hôn là em nói ra, tôi sẽ thành toàn cho em. Tôi Tuyên Tiêu đứng ở chỗ này, thề với em, sau này, tôi nhất định sẽ cưới một người con gái so với em còn tốt hơn gấp trăm, gấp nghìn lần làm vợ."

"Tôi nghĩ chuyện này không khó."

Cô là một cô gái bình thường, người thắng được cô, trên đường cái tùy tiện kéo một là được.

"Vậy lúc nào chúng ta đi làm thủ tục?"

"Chờ em phẫu thuật xong."

Trì Tiểu Ảnh gật đầu, móc ra đơn xin phẫu thuật.



"Trên này cần chữ ký của người nhà, hiện tại về mặt luật pháp chúng ta vẫn có quan hệ. Phiền anh ký vào đây một chữ."

Nhìn chằm chằm đơn phẫu thuật cô đưa tới, Tuyên Tiêu giống như bị bỏng, lui về phía sau mấy bước.

"Phá thai chỉ là tiểu phẫu, cũng có thể uống thuốc, cần gì phải phí công làm chuyện lớn như vậy, tôi sẽ không trở thành đao phủ giống cô. Cô gọi điện thoại để mẹ tới đây, mấy ngày nữa tôi sẽ không về nhà, sau này chúng ta cũng không cần gặp mặt. Mười phút đã hết, tôi còn có việc."

Nói xong, anh phiền chán trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không quay đầu đẩy cửa đi vào, tức giận khiến cho gương mặt tuấn tú cũng thay đổi hình dạng. Các nhân viên chưa từng thấy qua anh như vậy, mọi người bị làm cho sợ đến thở lớn cũng không dám.

Trì Tiểu Ảnh không tự chủ thở dài một tiếng, từ từ đi xuống lầu.

Một người phụ nữ không có bờ vai để nương tựa, có chút đáng thương.

"Mẹ, là con? Không cần lo thị trường chứng khoán gì nữa, bây giờ mẹ liền thu thập hành lý đến Bệnh viện số 1 Tân Giang ... Càng nhanh càng tốt... Nếu không..."

Cô băng qua đèn đỏ, rẽ vào con phố, chỉ mải nói chuyện, không có chú ý phía trước nắp cống không biết tại sao bị mở ra một nửa, cô bước hụt một bước, thân thể không ổn định, cả người đột nhiên ngã trên mặt đất.

Tay chân có mấy chỗ bị trầy xước, cô cũng không có lấy một cảm giác đau, ngược lại là một cơn đau từ bụng nhỏ phía dưới truyền đến bao trùm cả người cô.

Một người đi đường đi ngang qua đỡ cô dậy, thấy mặt cô trắng bệch như tờ giấy, kinh ngạc đến ngây người xuống.

"Cô... Không sao chứ?"

"Mau... gọi 120..." Cô dùng hết sức mở mắt ra, đem đơn phẫu thuật trong tay nhét vào tay người đi đường, sau đó liền ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc