CHIẾN TUYỆT VÔ SONG

Bốn ngày sau

Ầm!!!!

Một tiếng nổ cực lớn bên trong hang động vang vọng khắp ngõ ngách, bên ngoài ngọn núi hắn chọn cũng bị rung chuyển.

Mạc Hiểu Nam lúc này tóc tai bù xù, mắt đầy tơ máu, miệng còn lẩm bẩm.

"Lão tử làm đúng như các bước mà tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ hỏa diễm của lão tử không phù hợp để luyện dược, hay là đan lô quá yếu không chịu nổi, cũng có thể là dược tính của dược liệu quá mạnh?"

"Có lẽ là do dược tính của linh dược ngàn năm quá mạnh không phù hợp để luyện ra đan dược nhất phẩm."

Tiêu Dao Tử đứng bên ngoài cũng ngoắt nghẻo, hắn tuy không am hiểu luyện dược cho lắm, nhưng hắn cũng nhìn ra là tên tiểu tử này phạm phải sai lầm gì.

Một là dược tính của linh dược hắn luyện quá mạnh, hỏa diễm không đủ để luyện hóa hết chúng được, đan dược nhất phẩm chủ yếu cấu thành từ những linh dược mười năm nhiều nhất là hai trăm năm.

Mà tên tiểu tử này chơi hẳn ngàn năm, hỏa diễm đương nhiên không đủ, thần hồn còn quá yếu, chưa đột phá tinh cảnh.

Luyện dược sư muốn luyện dược thì thần hồn phải đột phá tinh cảnh, bởi vì tinh cảnh là bước đệm của luyện dược sư.

Không đột phá thì không bao giờ có thể luyện dược.

Tiêu Dao Tử phiêu phù đến chỗ Mạc Hiểu Nam vỗ nhẹ vào vai.

"Dừng lại đi tiểu Nam ngươi bây giờ chưa thể luyện dược, thần hồn chưa đột phá tinh cảnh có luyện cũng như không, chỉ tổ tốn thời gian tốn dược liệu."

"Việc cần làm của ngươi bây giờ là phải, dẫn động thần hồn đột phá tinh cảnh!"

Mạc Hiểu Nam lúc này nhận ra gì đó liền quay đầu lại hỏi hắn: "Tinh thần lực không luyện dược được sao???"

Mặc của Tiêu Dao Tử lập tức hiện lên mấy đường gân, miệng cứng đơ.

Mạc Hiểu Nam nói câu này là đang sỉ nhục nghề nghiệp của một trận pháp sư như hắn.

Tay phải giơ cao đánh vào đầu Mạc Hiểu Nam một cái.

Cốp!

"Tinh thần lực là tinh thần lực, thần hồn là thần hồn!!!"

"Người ta luyện đan thì dùng thần hồn để ngự lửa luyện đan, chứ ai lại dùng tinh thần lực chuyên bên trận pháp để đi luyện đan bao giờ hả!!"

"Ngươi có thấy ai dùng nước để đốt bao giờ chưa?"

Mạc Hiểu Nam gật đầu.

"Thấy rồi."

Tiêu Dao Tử nóng máu nói lại.

"Đâu đưa ra lão tử xem nào!"

Mạc Hiểu Nam lấy ra một ly nước, vung tay văng một ngọn lửa vào, nước trong ly lập tức bốc cháy.

Tiêu Dao Tử bên cạnh hắn lấy chân đá ly nước.

"Cm ngươi đây là cồn, chứ đ** phải là nước!"

Mạc Hiểu Nam chỉ cười cười.

"Màu giống mà ಠ‿ಠ"

"Giống nhưng nó méo phải là nước!"

"Thôi chả nói nhiều với tên không có liêm sỉ như ngươi nữa, nói chung là bây giờ đi kiếm một chút nguyên liệu để thần hồn đột phá lên tinh cảnh trước, chuyện luyện đan để sau hẵng tính." Tiêu Dao Tử lập tức bình tĩnh lại, bởi vì hắn biết nói nhiều sẽ mất khôn, thà nói ít nhưng hiểu nhiều.

"Sẵn tiện đi mua một ít Hồn linh tẩm bổ mới được, chứ long thể dạo này bất an dữ lắm rồi!"

Mạc Hiểu Nam nghe vậy cũng bất lực, ai bảo hắn tri thức quá kém, tu vi cao thần hồn lại yếu như cọng bún, thật là tạo hóa trêu ngươi.

"Thôi chúng ta đi dạo một chút vậy, sẵn tiện mua ít đồ tìm kiếm tin tức của hai người kia luôn."

Hắn dứt lời thì phá cửa động lao thẳng ra ngoài, hóa thành một tia sáng lao về phía về phía thành cũ, vừa bay hắn vừa điều tiết nhịp độ cơ thể, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đứa trẻ với mái tóc xanh, đôi mắt xanh thẳm như đại dương bao la, mặt mày bầu bĩnh.

"Hắc hắc, chấp các ngươi nhận ra lão tử!"

Hắn cũng không quên cởi bộ quần áo cũ ra, không những thế còn cột chặt lại, bắt Tiêu Dao Tử vẽ xuống mấy đạo cấm chế, mục đích thì ai cũng biết đó chính là giam cầm con cáo đen kia lại.

Nó cứ ra ngoài là đi gây chuyện thị phi, làm hắn ớn lạnh cả người, tốt nhất là cho nó một cái bảo hiểm.

"Tiểu Hắc lần này ngươi chạy được ra ngoài thì muốn gì lão tử cũng cho ngươi, mấy lần trước là lão tử sơ ý chủ quan để ngươi xổng mất, còn lần này thì không!"

Nhưng hắn vừa dứt lời bên trong áo một chất lỏng màu đen chảy ra, nó xuyên qua cả cấm chế mà không bị cấm chế phát hiện.

Sau đó luồng chất lỏng này từ từ nhào nặng sau đó hóa thành tiểu Hắc.

Mạc Hiểu Nam với Tiêu Dao Tử cứng đơ.

"Ơ, cấm chế của ta cứ thế xuyên thủng à!" Tiêu Dao Tử trừng mắt.

"Clm, đây là chuyện quái gì đây nó vậy mà xuyên qua cả cấm chế, thậm chí cấm chế còn không phát động trấn áp!!" Mạc Hiểu Nam nội tâm gào thét.

Còn tiểu Hắc vẫn như vậy bay bay xung quanh hắn, còn há miệng kêu chít chít.

Mạc Hiểu Nam lấy tay đập lên mặt, hắn bây giờ đã cạn lời với con cáo đen này, nó sinh đề kháng dữ quá, cấm chế hay trận pháp giam cầm chỉ có tác dụng được một thời gian sau đó liền hết tác dụng.

Bây giờ chỉ còn chiêu bài là giáo dục nó để nó bớt đi gây chuyện, chứ để như thế này thì có ngày nó chọc ra tử kiếp cho hắn.

Tiêu Dao Tử lúc này nghiêng đầu nhìn Mạc Hiểu Nam nói: "Thiên phú phá trận pháp với cấm chế của con Cáo đen này không tồi đâu, nếu như tận dụng thì trận pháp hay cấm chế dưới tiên phẩm, đều có thể dễ dàng bị nó xuyên qua mà không trở ngại gì."

"Lúc đó việc hành sự cướp của người giàu chia cho người nghèo của chúng ta, sẽ dễ dàng hơn một chút."

Mạc Hiểu Nam nghe vậy sắc mặt cũng từ từ biến đổi, hai mắt híp lại nụ cười đê tiện cũng hiện rõ, giơ ngón cái đối với hắn.

"Quả nhiên lời nói của Tiêu tiền bối lúc nào cũng chí lý, nhưng ngài xuất thân từ Vạn Thánh sơn cái tên nghe rất chi là thánh khiết, uy tín lẫy lừng, nhưng ai ngờ lại có nội tâm đen như dầu hắc, thật đúng là không thể tưởng tượng được."

Tiêu Dao Tử cũng không thẹn với lòng mà trả lời hắn.

"Đời thôi tiểu Nam chứ đâu ai lại muốn như thế, cái thế giới chó má này liêm sỉ chẳng đáng một xu, sống thật với bản thân vẫn là chắc tay nhất!"

"Đừng giống những kẻ lúc nào cũng cười cười nói nói, nhưng nội tâm lại như rắn độc chém chém giết giết vì bảo vật."

"Chúng ta chỉ cướp chứ không giết người, nhưng nếu có giết thì chỉ giết những kẻ đáng chết, hay là tự vệ chính đáng những lúc nguy hiểm!"

Mạc Hiểu Nam lúc này mới nhận ra ai là tri kỷ, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Dao Tử mang theo mấy phần đồng cảm.

------------------

Hai canh giờ sau.

Hắn rốt cuộc cũng đặt chân lại tòa một lần nữa, nhưng thân phận của hắn lúc này lại hoàn toàn khác, khí tức cũng đã cải biến không người nào có thể nhận ra.

Hắn dạo quanh một hồi sau đó đi vào bên trong một khu đấu giá, mà cái khu đấu giá này cực kỳ hoành tráng, nó dường như nằm giữa tòa thành, thiết kế nguy nga tráng lệ.

Hắn dạo bước trong sảnh chính, hai mắt luôn quan sát những thứ xung quanh, tìm mấy món đồ mà hắn cần lúc này.

Dù đợt trước đi vào mộ cổ lấy được khá nhiều đồ cùng linh dược, nhưng hắn nhận ra chả có cái nào có thể giúp thần hồn của hắn tăng trưởng cả.

Có một chút đan dược có thể làm thăng hoa thần hồn, nhưng lại bị con cáo bại gia chi tử này ăn mất.

Còn theo trong cuốn sách hướng dẫn luyện đan thì chỉ cần ba thứ là có thể giúp thần hồn của hắn tăng mạnh, đột phá tinh cảnh trong vòng một tuần.

Bình luận

Truyện đang đọc