CHIẾN VÀ HÒA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh kết thúc, học sinh lũ lượt trở về Hogwarts. Harry và Hermione cũng không ngoại lệ, có điều tốc độ đi của tụi nó nhanh hơn đám học trò kia rất nhiều – chỉ chớp mắt một cái đã từ Căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld đến Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor rồi.

Đám học trò được tin giáo sư Snape xin nghỉ phép thì vô cùng sửng sốt. Hiển nhiên không chỉ có thầy Dumbledore, chúng cũng cho rằng thầy Snape gần như đã gắn liền với căn hầm u ám cùng với vạc nấu đen sì không tách ra được. Thử tưởng tượng mà xem, Snape mặc bộ áo chùng màu sắc sặc sỡ nằm dài trên bãi biển tắm nắng? Merlin hỡi, không có một chuyện nào không thể tin được hơn chuyện này!

Thế nhưng chuyện này đã xảy ra rồi. Hiệu trưởng cũng đã mời giáo sư Slughorn một lần nữa đảm nhiệm vị trí giáo sư Độc Dược. Có lẽ do giờ đang trong trạng thái hòa bình, cho nên lần này Hiệu trưởng không dẫn Harry đi làm thuyết khách nữa. Hơn nữa phải nói thật, giáo sư Slughorn vẫn khiến đám học trò nhỏ yêu thích hơn – ít nhất thầy ấy còn thường xuyên cười, đúng không? Hơn nữa đối với học trò nhà Gryffindor mà nói, việc này còn có một ý nghĩa rất lớn – sẽ không còn giáo sư nào bớt lông tìm vết, bắt bẻ học sinh nhà Gryffindor trên lớp nữa.

Điều tuyệt hơn nữa là, giáo sư Slughorn cho phép bọn trẻ bỏ qua Chân Dược mới làm được một nửa mà quay trở lại chương trình học bình thường, cũng đồng ý rằng bất luận Chân Dược trước đó tụi nhỏ làm có hỏng bét đến thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến thành tích cuối kỳ. Chuyện này khiến đại đa số học sinh thở phào một hơi, bởi vì trước đó giáo sư Snape từng ám chỉ rằng, đến cuối kỳ sẽ để chính chúng thử nghiệm hiệu quả của Chân Dược chúng chế ra, mà dĩ nhiên, không một ai muốn nói ra bí mật của bản thân mình rồi.

Nhưng Harry lại có chút thất vọng. Nó đành phải chuyển Chân Dược đã hoàn thành một nửa cùng những tài liệu được yêu cầu xuống dưới Phòng Chứa Bí Mật, dự định sẽ tiếp tục hoàn thành. Nhưng dù giáo sư Slughorn không biết chuyện này thì Harry vẫn là học trò được thầy ấy cưng nhất – bởi vì biểu hiện trên lớp của nó vô cùng xuất sắc, Hermione cũng vậy.

Trong tuần đầu tiên của tháng hai, đám học trò năm sáu chờ đón bài học Độn Thổ đầu tiên. Đại Sảnh Đường trở nên trống rỗng, bốn Chủ nhiệm nhà cùng một Pháp sư nhỏ thó đứng phía trước. Ngay từ khi thông báo về lớp học Độn Thổ được dán trên bản tin, đám học trò đã háo hức chờ mong môn học này.

Harry cũng ghi danh. Tuy rằng trên thực tế nó đã biết Độn Thổ, nhưng nó vẫn nên dự thi Độn Thổ lần nữa. Voldemort không đồng ý với suy nghĩ này của nó, nhưng vẫn để nó làm theo ý mình. Cho nên khi Twycross – chính là vị Pháp sư nhỏ thó đến từ Bộ Pháp Thuật kia – nhấn mạnh xong về ba chữ D rồi làm thử cho bọn trẻ nhìn, Harry gần như trong nháy mắt đã di chuyển vào chiếc vòng gỗ cũ kỹ trước mặt.

Giữa đám học trò lảo đảo sắp ngã, chỉ một mình Harry là có thể đứng vững vàng dĩ nhiên khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến, hơn nữa nó còn đứng đúng trong cái vòng được yêu cầu Độn Thổ đến.

“Chà!” Twycross cũng chú ý, đi nhanh tới. “Một lần đã thành công rồi sao, con trai?” Ông ta ngẩng đầu nhìn lên Harry, giọng điệu từ kinh ngạc liền lập tức trở thành đương nhiên thôi: “Cậu là Harry Potter!”

Harry gật đầu, cảm giác ông ta không cần phải ngạc nhiên vì chuyện này mới phải. Nhờ phúc của Voldemort, nó đã vài lần lên trang nhất Nhật Báo Tiên Tri. Hơn nữa, lúc hai bên ký kết hiệp định ngừng chiến, báo chí cũng có nhắc tới ‘công lao’ của nó trong Rừng Cấm. Là ‘Cậu Bé Vàng’, khuôn mặt của nó đã vô tình trở nên quá phổ biến rồi, dù bây giờ không nhìn thấy vết thẹo hình tia chớp trên trán cũng rất dễ dàng nhận ra.

“Thật không có gì bất ngờ cả.” Twycross bình luận. “Nếu trong buổi học kế tiếp cậu vẫn biểu hiện xuất sắc thế này, thì những buổi học sau cậu có thể không cần đến nữa.”

Những học sinh khác đều đang nhóng đầu nhìn sang chỗ Harry, sau khi nghe Twycross nói xong liền phát ra những tiếng xuýt xoa đầy hâm mộ. Mà Hermione đã không còn muốn phát biểu ý kiến gì nữa rồi, chỉ có thể oán giận: “Vậy bồ tốn mười hai Galleons học phí làm cái gì hả, Harry?”

Trừ việc này ra, quá trình học tập vẫn diễn ra hết sức bình thường. Một Lễ Tình Nhân nữa lại đến, chỉ có một người duy nhất gặp rắc rối – tựa như chỉ sau một đêm, Hermione trở thành cô gái được toàn bộ nam sinh Hogwarts yêu thích, đây là theo lời Harry nói – nếu như đây thực sự là rắc rối.

“Vì sao chuyện này không được coi là rắc rối?” Hermione nổi giận đùng đùng nói. Khi đó cô nàng đang ngồi trong thư viện – sau khi ếm thần chú giữ ấm, chỗ đó cũng ấm áp như chỗ ngồi cạnh lò sưởi trong Phòng Sinh Hoạt Chung – tìm tài liệu cho luận văn giáo sư Slughorn yêu cầu. “Bồ thừa biết, tất cả bọn họ tất cả đều…” Cô nàng phồng cả hai má, thở phì phì, giống như một con chuột hamster(*) đang gặm đồ vật vậy, “Tất cả đều… có ý đồ cả!”

Nhìn dáng vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì được của cô nàng, Harry thiếu chút nữa bật cười lớn. May mà nó nhịn lại được, cố gắng dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Ít nhất thì tốt hơn so với trước kia, đúng không?”

Hermione gập mạnh cuốn sách trong tay lại [cuốn sách phát ra tiếng thét giận dữ], “Mình thà rằng bọn họ giữ nguyên thái độ ghét bỏ trước kia còn hơn! Ít nhất khi mình phóng ra một thần chú còn tìm được lý do!” Quà và thiệp chúc mừng lễ Tình nhân năm nay cô nàng nhận được còn nhiều gấp mấy lần cả năm năm qua cộng lại [phần lớn là từ học sinh nhà Slytherin, con cháu của Tử Thần Thực Tử cũ], ai mà dám tin những người đó là thật lòng chứ?

“Được rồi, đừng nóng giận.” Harry không trêu chọc cô nàng nữa, thật lòng đề nghị: “Nếu mình là bồ, mình sẽ mau chóng tìm một người, như vậy những người khác sẽ hết hy vọng.” Đây chính là cách trước kia chính Hermione bày cho nó!

“Mình không có hứng thú với bất kỳ ai cả!” Hermione khó chịu nói. “Nếu không phải bởi vì Voldemort, bọn họ sẽ thèm liếc mắt nhìn mình sao?” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của cô nàng đã không kiềm được tức giận nữa.

Harry vỗ vỗ lưng cô nàng trấn an. “Mình không nói là bồ phải thích bọn họ, Hermione.” Giọng nói của nó nhẹ nhàng hơn, “Có điều, xét theo mặt nào đó, đây là chuyện tốt, không phải sao?” Mặc kệ chỉ là mặt ngoài hay là thật lòng, dù sao Hermione cũng là Phù thủy xuất thân Muggle duy nhất nhận được sự coi trọng của đám phù thủy thuần chủng. Mà cứ theo tình hình này, nói không chừng lại xuất hiện thêm người thứ hai, người thứ ba thì sao.

Hermione hơi bình tĩnh lại, sau đó hiểu được ý của Harry. “Bồ nói đúng,” Cô nàng miễn cưỡng thừa nhận, nhưng vẫn không thể vui mừng nổi: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

“Chúng ta nhất định sẽ làm được.” Harry gật đầu. Sự kỳ thị của nhóm Pháp sư thuần huyết đã là thâm căn cố đế, bọn nó chỉ có thể từng bước từng bước một tiến tới, không thể bắt bọn họ lập tức thật lòng thừa nhận được. Có điều, khởi đầu coi như không tệ lắm, bọn nó vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Hermione chăm chú nhìn khuôn mặt của Harry. “Càng ngày bồ càng suy nghĩ chu đáo đấy, Harry.” Cuối cùng cô nàng nói, giọng nói mang theo sự cảm thán. “Là vì bồ đột nhiên trưởng thành, hay là vì trước kia bồ che giấu quá tốt khiến mình không phát hiện ra?”

“Mình vẫn luôn chờ mong ngày này.” Harry cúi đầu đáp.

Lời Hermione nói khiến nó nhớ lại thời gian đầu lúc mới trở về sống trong nhà dì dượng, ngày nào nó cũng lo lắng làm cách nào mới có thể giúp cho càng nhiều người sống sót càng tốt. Có thể tránh được chiến tranh đương nhiên là cách tốt nhất, nhưng nếu nhất định phải đối mặt, nó quyết không lùi bước. Khi đó nó nghĩ, bản thân nó có thể sẽ chết, cũng phải chết [nó là một Trường Sinh Linh Giá của Voldemort], nhưng nó thực sự hy vọng, những người chết trước kia đều có thể sống sót, bọn họ xứng đáng có được một cuộc sống tươi đẹp hơn. Khi đó nó hoàn toàn không biết trước được, cuối cùng nó có thể đạt được mục tiêu của mình, hơn nữa còn bằng phương thức nó sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được.

Một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt của Harry. Hermione bị nó làm cho hoảng sợ, nhất thời quên mất mình đang tức giận, hoảng hốt hỏi: “Bồ sao thế?”

“Mình rất vui.” Harry lau khóe mắt, trả lời. R.A.B. vẫn còn sống, giáo sư Snape xin nghỉ phép đi thăm thú khắp nơi, thầy Moody vẫn nóng nảy như trước kia, cô Tonks và thầy Lupin kết hôn, hai anh em sinh đôi vui vẻ kinh doanh tiệm Giỡn của họ… Mọi người đều còn sống, mọi chuyện đều rất tốt đẹp. Về phần Hiệu trưởng, giờ cũng là lúc nó nên tặng lễ vật cho thầy ấy.

Hermione không hiểu gì, Harry cũng không định nói cho cô nàng biết những chuyện trong trí nhớ của nó. Những sự kiện tàn khốc ấy, chỉ một mình nó nhớ là đủ rồi… À, không, còn có Voldemort nữa. Nó đột nhiên rất muốn nhìn thấy hắn, rất rất muốn.

Đầu tháng ba, Harry gặp lại hai anh em sinh đôi ở Hogsmeade. Tiệm Giỡn của George và Fred ở Hẻm Xéo đang phát triển không ngừng, cho nên hai người đang có ý định mua lại tiệm Giỡn Zonko, mở thêm chi nhánh ở Hogsmeade. Mà là cổ đông lớn nhất, một ngàn Galleons của Harry không biết đã nhân lên bao nhiêu lần.

“Thế nào, Harry? Đầu tư cho bọn anh là quyết định sáng suốt chứ?” George cười hì hì nói. Anh mặc chiếc áo chẽn da hươu, đi giày làm bằng da rồng khiến Ron vô cùng ghen tỵ. Lần này hai anh em đến mang theo quà trưởng thành cho cậu ấy, hẳn một bao lớn, cho nên Ron cũng đến Hogsmeade cùng Harry.

“Tuyệt đối sáng suốt.” Harry chân thành tán thưởng. Những ý tưởng giỡn của hai anh em sinh đôi tựa như không lúc nào cạn.

Fred ngồi bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ vai nó: “Đừng nói như vậy, George. Chúng ta đều là làm công cho Harry thôi!” Vừa nói anh vừa nháy mắt.

Cả đám người cười rộ lên. Lúc này chuông cửa quán Ba Cây Chổi vang lên, Hermione và Ginny đi vào. “Bên ngoài gió lớn quá!” Hermione kêu ca, sau đó quăng một đống lớn lên bàn, đa số đều là sách, bút lông, giấy da dê (vân vân); Chỉ có một ít đồ ăn vặt, mà một nửa số đó là mua cho Crookshanks.

Fred nhìn lướt qua, lập tức giả bộ hốt hoảng la lên: “Bọn anh mới tốt nghiệp chưa đến một năm thôi mà, Hermione! Không phải em khùng luôn rồi chứ?”

Hermione ngay cả lườm anh một cái cũng lười, tự lấy cho mình một ly nước. “Không phải, hơn nửa trong số này là tài liệu dự thi N.E.W.Ts.”

“Còn nói em chưa phát khùng?” George phụ họa, lần này thực sự là sửng sốt: “Em mới năm thứ sáu thôi mà, Hermione!”

“Không phải đâu. Là em nhờ Hermione tìm mua giúp đấy.” Harry thấy vẻ mặt của Hermione, liền biết mình cần phải lên tiếng giải thích. Nó chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, nhưng Hermione lại cực kỳ nghiêm túc với chuyện thi cử.

“Cái gì?” Bốn Weasley đồng loạt kêu lên.

Fred vươn tay sờ trán Harry: “Không sốt… Chẳng lẽ cuối cùng em cũng bị Hermione tẩy não thành công rồi sao, Harry?” Anh nói với giọng điệu không sao tin được.

“Tuyệt đối đừng. Nếu đối tác của bọn anh mà cũng như Hermione, nhất định bọn anh sẽ bị thâm hụt tiền mất!” George khoa trương nói. Lời anh nói lập tức nhận được cái quắc mắt của Hermione.

Mà Ron còn có vẻ khiếp sợ hơn hai người anh của mình: “Không phải năm nay bồ phải dự thi O.W.Ls sao, Harry?”

Ginny cắn ống hút, cũng ngẩng đầu nhìn Harry chằm chằm. Từ hơn một năm trước, các anh trai của cô bé khuyên cô bé nên buông tay, chính cô bé cũng tự nhận ra được giấc mộng của mình sẽ không thể thành sự thật được – Harry đã có người trong lòng, hơn nữa người kia vĩ đại đến không ai sánh bằng. Đối với chuyện không có hy vọng lại nhất quyết theo đuổi, cuối cùng chỉ khiến quan hệ của cô bé với Harry càng thêm khó xử mà thôi.

“Chuyện này…” Harry không biết có nên nói thật hay không. Hermione, Ginny và hai anh em sinh đôi thì không có vấn đề gì, nó chỉ lo cảm nhận của Ron. “Xem trước cũng không có thừa mà?” Cuối cùng nó đành phải nói lấp lửng.

Hermione ngồi bên cạnh đảo tròng mắt. Giờ nói dối cũng có tác dụng gì, đến thời điểm tất cả mọi người đều sẽ biết cả thôi.

Editor chú thích:

(*) Chuột hamster

Bình luận

Truyện đang đọc