CHIẾN VÀ HÒA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sáng hôm sau, lúc Harry xuống lầu ăn điểm tâm, cả nhà Dursley đã quây quần bên bàn ăn rồi, cái TV gần đó đang phát sóng chương trình tin tức buổi sáng. Dudley vẫn vội vàng tống tất cả những gì nó với tới được vào trong miệng trong khi cặp mắt ti hí không chịu rời cái màn hình. Dượng Vernon đang xem báo, còn dì Petunia thì không biết còn bận gì trong nhà bếp mà cứ lâu lâu dì lại đảo mắt qua cửa sổ đến luống hoa trong vườn nhà hàng xóm.

Đối với việc nó xuống lầu cả nhà bọn họ chẳng có phản ứng gì, Harry tự với lấy một miếng bánh mà nướng mà gặm, nó cũng chẳng trông mong gì có người trong nhà nhớ đến sinh nhật nó. Nên ăn nhiều một chút, đây có thể là bữa sáng cuối cùng nó được ăn trong yên bình ở cái căn nhà số 4 đường Privet Drive này.

Quả nhiên, khi dì Petunia không tìm được bất cứ thứ gì khác thường kì lạ về mấy bông hoa, con bướm hay cành lá trong vườn nhà hàng xóm thì rốt cuộc dượng Vernon cũng gấp tờ báo lại. “Petunia à, anh nghĩ đến giờ anh phải đi rồi. Xe lửa mười giờ sẽ đến.” Dượng uống hết ly trà, sau đó quay sang trừng mắt với Harry: “Cô Marge sẽ đến đây ở lại một tuần. Nhóc con, nhớ phải lễ phép nghe chưa?”

Harry gật đầu qua loa, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác. Cứ cái đà này đi xuống thì có thể đến tối nay thôi, nó đã tìm được lý do để biến.

Cô Marge hiếm khi đến chơi, nhưng mỗi lần cô tới đều để lại cho nó những kỉ niệm cực kì đau đớn: có lần nó bị con chó của cô Marge đuổi phải leo lên trên cây, có lần nó được tặng một hộp bánh bích quy dành cho chó, lại có lần cổ dùng gậy đánh vào chân nó để nó chơi trò chơi không được thắng Dudley – mà không đúng, phải là để dạy nó bài học bất cứ khi nào có chuyện liên quan đến cả nó lẫn Dudley thì nó đều phải giả bộ đần độn. Từ đó về sau cô Marge không đánh nó nữa, nhưng lúc nào cô cũng thích thú tuyên bố nó bị thiểu năng trí tuệ.

Dượng Vernon híp đôi mắt nhìn nó mất một lúc, hiển nhiên là cảm thấy hoài nghi đối với vẻ mặt bình tĩnh của nó. Nhưng thời gian không cho phép ông dây dưa lâu hơn, dì Petunia tiễn ông đến cửa, sau đó quay vào nhà kiếm cái nơ áo đeo lên cho Dudley, giống hệt như trước đây.

Sau bữa ăn sáng, Harry trở về phòng, gom hết những thứ gì nó đã nẫng ra từ đống hành lý vào một cái bao vuông vức. Hedwig cũng đã được nhốt lại vào chuồng, đến lúc đó nó chỉ cần cầm theo cái bao, lấy thêm cái rương hành lý trong tủ chén dưới lầu rồi mở cửa ra ngoài đón chuyến xe khách hiệp sĩ. Tổng cộng cả thảy chưa đến mười phút.

Không lâu sau đó, Harry nghe tiếng dì Petunia gọi nó xuống lầu chuẩn bị đón khách. Nó chậm rãi lê bước ra phía cánh cửa, ngay sau đó thấy được gương mặt tức giận đến tím tái của dương Vernon. Cô Marge quăng đống hành lý nặng trịch của mình vào lòng Harry rồi í ới gọi cục cưng Dudley luôn miệng.

Harry bị đống hành lý đè cho lảo đảo, nó phải dựa vào tường lấy thế, lạnh mắt nhìn cô Marge ôm hôn dì Petunia và ông anh họ Dudley. Không người nào chú ý đến nó, Harry hai tay ôm nào vali nào túi xách chậm rãi lê bước lên phòng cho khách ở trên lầu. Tiếng nói cười trong bếp vẫn chui vào tai nó không sót chút nào.

Dượng Vernon vào nhà sau cùng, miệng vẫn đang oán giận: “Ai ra đường mà phô trương như vậy, cả đoàn xe xếp thành một dãy dài, may là anh biết con đường tắt… Marge à, em muốn uống cái gì?”

“Đoàn xe gì cơ?” Dì Petunia vội vàng hỏi. Niềm đam mê lớn nhất của dì chính là nghe được đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

“Ờ, cả một đoàn xe theo sau chiếc Rolls-Royce Phantom… Trên nắp xe còn có biểu tượng nữ thần mạ vàng, dưới ánh nắng lại càng sáng chói, anh nhìn thôi cũng bị hoa mắt.” Dượng Vernon vừa nói vừa thở phì phì, Harry suy đoán hẳn là do ghen tị. Nó vừa mới đóng cửa phòng thì lại một trận huyên náo nữa truyền tới. “Lại có chuyện gì vậy?” Harry hỏi thầm trong lòng, đồng thời rút cái chân đang định đặt lên bậc cầu thang lại.

Ngó đầu qua cửa sổ, Harry thấy được hàng xóm xung quanh người ở phòng khách, người ở ban công, người lại ở ngoài vườn, nhưng ai cũng đang ngóng cổ trông ra phía con đường, vẻ kinh ngạc hâm mộ trên mặt cũng không phải bình thường. Theo ánh mắt bọn họ Harry cũng nhìn ra góc đường, chỉ thấy một đoàn xe màu đen đang chạy êm ru đến gần. Ngay cả động cơ xe cũng không nghe thấy… Harry nhíu nhíu mày, đây không phải đoàn xe ban nãy dượng Vernon nói tới đó chứ?

Cả dì Petunia và Dudley đều chen đến bên cửa, khi thấy được cái logo hình hai chữ R đặt chồng lên nhau thì đều mắt trợn tròn, mồm há hốc. Nhưng thứ khiến cho cả hai người càng giật nảy mình chính là việc chiếc xe này sau khi vượt quá ngưỡng cửa nhà bọn họ được nửa thân xe thì chậm rãi dừng lại.

Dân cư cả con đường Privet Drive đều là người bình thường, khu này cả một nghị sĩ còn không có, nói gì đến quý tộc. Trong khi đó, Rolls-Royce ở Anh quốc chính là tượng trưng của giới quý tộc, dạng thường dân làm sao chi trả nổi. Bọn họ bình thường chỉ có thể nhìn thấy những thái ấp sâm nghiêm cổ kính qua màn hình TV, cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng mấy thứ xa hoa lãng phí thế này đã hiếm lại càng hiếm. Harry hoàn toàn có thể hiểu được vì sao một chiếc xe lại có thể náo động đến thế.

Mặc dù vậy, chuyện này không liên quan gì đến nó, cho nên Harry tiếp tục leo cầu thang, trong đầu còn không ngừng suy nghĩ: làm sao để giảm thiểu cơ hội tiếp xúc giữa nó với cô Marge đây…

Bên ngoài bỗng dưng ồn ào lên. Người nào cũng chạy hẳn ra khỏi nhà, vươn mình qua mấy dãy hàng rào để nhìn cho rõ, quên hẳn luôn cái nắng chói chang của buổi trưa hè. Hình như người nào đó trên xe đã bước xuống, tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ bàn tán. Harry nhịn không được cũng đến bên cửa sổ nhìn nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái. Tại sao mọi người đều nhìn sang phía bên này nhỉ? Nhà Dursley tuyệt đối không thể có bà con thân thích quý tộc, nó có thể lấy cả hai đời của mình ra đảm bảo.

Harry chạy đến đầu cầu thang, cúi người xuống nhìn ra phía cửa thì thấy cả Dudley, dì Petunia và cô Marge đều đứng như trời trồng, tựa như đã biến thành tượng điêu khắc, trong khi dượng Vernon đã bước ra bên ngoài, vị trí của nó nhìn không tới. Harry thu hồi tầm mắt, đang định kéo cái vali to đùng đến phòng dành cho khách thì hình như nó nghe được tên của mình: “… Tôi đến mời một người bạn đến nghỉ hè cùng với tôi, tên cậu ta là Harry Potter.”

Harry suýt chút nữa là quăng luôn cái vali xuống đất. Cái giọng này là…. Nếu quả thật là hắn thì hắn ta cũng quá lớn mật rồi!

Harry chầm chậm ngó xuống dưới lầu, hiển nhiên là không chỉ có một mình nó khiếp sợ: mấy ngón tay béo ú của Dudley đang run, quai hàm ông anh họ vì kinh ngạc mà cứng ngắc; dì Petunia thì nhìn thẳng vào nó, biểu tình trên gương mặt dài như mặt ngựa của dì phải nói là rất cổ quái; dượng Vernon đứng ngoài cửa cũng ló đầu vào nhìn nó, và Harry chưa bao giờ thấy đôi mắt dượng mở lớn hơn như thế; cô Marge thì đã chịu không nổi phải kêu lên: “Quý ngài đây chắc chắn là nhận nhầm người rồi! Ở đây đúng là có một Harry Potter không sai, nhưng thằng nhóc ấy không thể nào là bạn của quý ngài đây được…” Nhìn vẻ mặt của cô Marge thì hình như cô xem Harry ngang ngửa với mấy con côn trùng.

Thế nhưng người mới đến chẳng thèm bận tâm mấy lời ấy. Cánh cửa trước bị ai đó mở bung, và Harry thấy được cái vị khiến cho tất cả phụ nữ trong trường Hogwarts phải thầm thương trộm nhớ – Giáo sư Mar Veromca Rold. Hắn mặc một chiếc áo vest màu đen, áo gile bên trong cũng màu đen, trên nền sơ mi trắng còn có một chiếc nơ nho nhỏ cũng màu đen nốt. Ánh mặt trời chiếu qua vai hắn, khiến cho hình dáng ai kia như được bao phủ giữa một tầng hào quang.

Mọi thứ đều phù hợp với nhau, trông hắn ta rất đẹp trai… Voldemort nhận thấy Harry còn đang ngây ngốc nhìn mình liền nở một nụ cười như gió xuân: “Harry, đã lâu không gặp!” Theo sau nụ cười ấy chính là tiếng hít không khí rõ mồn một. Cái người này… có biết mình đang làm cái gì không vậy? Hắn định mê hoặc một đám Muggle luôn hả? Harry nặng nề đồng ý thầm trong lòng: nếu muốn, hắn có thể khiến bản thân trở nên cực kì hấp dẫn.

Dượng Vernon cuối cùng cũng có thể phản ứng lại, ngay lập tức dùng cái giọng nịnh nọt tươi cười mời Voldemort vào nhà uống trà. Harry khi thấy dì Petunia vội vàng lôi kéo Dudley để nhường đường thì dở khóc dở cười: mọi người có biết hắn ta là ai không vậy? Cứ đơn giản như vậy mà xây dựng mối quan hệ hả? Harry còn đang bận oán thầm trong lòng thì đã thấy dì dượng quay về phía nó mà nháy mắt mãnh liệt, bộ dạng như thể “mày mà không xuống đây nhanh nhanh thì đợi xem”.

Harry nhìn Voldemort không chút khách khí bước vào nhà, qua khỏi cánh cửa thì ngẩng đầu lên nói chuyện với nó: “Không phải đã nói với em rồi hay sao? Hành lý xếp xong chưa?” Nhất thời dại ra, Harry không biết vì sao hắn ta biết nó đang thu dọn hành lý… Voldemort nhìn thấy bộ dạng đó của nó thì khẽ cười, sau đó tự nhiên sải bước vào phòng khách. Nhà Dursley nhìn nhau một hồi, sau đó cũng ân cần theo vào.

Chỉ còn lại Harry đứng ở lưng chừng cầu thang đang vắt hết óc ra mà nhớ lại bức thư nó vừa nhận được sáng nay. Thì ra Voldemort đã sớm có chủ ý tự mình đến đón, cho nên hắn không ghi thời gian địa điểm gì cả. Harry vò đầu trở lại phòng của mình, dù sao đi nữa thì đây cũng là một tin tức tốt: nó có thể danh chính ngôn thuận rời ra cô Marge… Mà có cái màn phô trương ban nãy của Voldemort thì biết đâu chừng sau này cô Marge còn phải kiêng dè nó.

Nhanh chóng sửa sang lại đống hành lý rồi đưa chúng ra cửa trước, cả cái lồng con Hedwig nữa. Sau đó nó mới vào phòng khách, và ngạc nhiên nhận ra không khí trong đấy đã thay đổi. Thái độ của cả nhà Dursley trước đây mới chỉ là ân cần chu đáo, thì nay đã trở thành lễ độ cung kính. Nó bước vào đúng lúc dượng Vernon đang hỏi chuyện một cách phấn chấn đến run cả người: “Nói vậy là ngoại trừ khối lãnh địa rộng lớn đó, ngài còn sở hữu một nửa vịnh Briston phải không, ngài Công tước?”

Gì? Công tước? Harry nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Voldemort. Cái đó ở đâu ra thế?

Voldemort trả lại nó một ánh mắt sau-này-sẽ-nói, sau đó đứng dậy kéo Harry tới bên cạnh mình, lúc đó hắn ta mới thong thả trả lời dượng Vernon: “Cái đó hoàn toàn là nhờ vào sự hào phóng của Nữ hoàng bê hạ.” Một nhà Dursley trơ mắt nhìn động tác thân mật của Voldemort, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ghen ghét. Đôi mắt bé ti hin của cô Marge thì đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng cổ cũng nhịn không nổi: “Thưa Công tước, ngài làm sao lại quen biết được Harry nhỉ? Chuyện này thật khiến người khác khó mà tưởng tượng được…”

Harry thật không biết còn có ngày cô Marge nói chuyện tế nhị được như vậy. Mới lúc nãy cổ không phải đã nói Voldemort nhất định nhận lầm người đó sao? Voldemort nhìn Harry, khóe miệng cong cong: “Trên xe lửa, chúng ta ngồi hai toa sát nhau.”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt dì Petunia với dượng Vernon đều đồng loạt thay đổi. Xe lửa? Chiếc xe lửa duy nhất Harry từng ngồi chính là trên tuyến đường để đến cái trường học quái quỷ đó… Nói vậy không lẽ là cái vị Công tước trẻ tuổi đẹp trai trước mặt này cũng là… loại người đó? Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt hoảng sợ với nhau.

Thế nhưng cô Marge lại hoàn toàn không hề hay biết tầng ý nghĩa đó. Cổ hạ quyết tâm sau này nếu không có chuyện gì bận rộn sẽ lên ngồi xe lửa ở khu Penzance, cổ nhất quyết không tin chỉ một mình Harry có cái loại may mắn đó. [bà ta đang nghĩ Harry lên xe lửa đến Penzance để học ở Trung tâm Thánh Brutus Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hóa nổi]

Do sự sợ hãi của vợ chồng Dursley mà không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Voldemort thì chẳng tỏ vẻ hứng thú gì đến phản ứng của bọn họ, hắn đơn giản quay sang Harry hỏi: “Thu xếp xong hết rồi?” Harry gật gật đầu.

“Ta đây sẽ đưa Harry đến thái ấp Rold.” Voldemort đứng lên, giọng nói có hơi chút trầm khàn. “Cảm ơn mọi người nhiều năm qua đã chăm sóc cho Harry.” Khi hắn ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc”, vợ chồng Dursley đã bắt đầu phát run. Thế nhưng hắn đổi sang giọng niềm nở ngay lập tức: “Ta cũng hoan nghênh mọi người khi rảnh thì ghé chơi.”

Cô Marge đang muốn trả lời thì bị cả dượng Vernon lẫn dì Petunia nhanh tay nhéo một ngay sau lưng. Không dám lớn tiếng kêu đau, cái tiếng “được” chưa ra khỏi miệng cổ đã bị thay thế bằng mấy tiếng xuýt xoa khe khẽ. Voldemort đã chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ, hai người kia xem như còn hiểu chuyện.

Trong quá trình được Voldemort kéo từ nhà ra chiếc Rolls-Royce [hành lý của nó đã được Voldemort bảo người cầm đi], Harry cảm nhận được tầm mắt mọi người xung quanh dán lên người mình. Khi cái đám xe siêu sang này còn đậu bên ngoài, ai cũng hiếu kì vì sao chủ nhân đám xe đó lại đến khu phố mình. Đợi cho đến khi nhìn thấy nhân vật đặc biệt của sự kiện hôm nay là thằng nhóc Harry Potter không chỗ nào đặc biệt thì ai cũng trợn tròn con mắt.

Mặc dù vậy, Voldemort lại khá vừa lòng với đống náo nhiệt hắn vừa tạo ra. “Vượt quá mong đợi.” Khi cả hai đã yên vị ở băng ghế sau mềm mại, Voldemort lời ít ý nhiều tổng kết ra một câu như vậy.

Harry đã sớm nghẹn một họng vấn đề, cửa xe vừa đóng lại nó đã nhịn không được bật hỏi: “Ngươi đã biết trước hôm nay cô Marge sẽ tới?”

Voldemort nhìn nó, phẩy tay tỏ vẻ vô tội: “Không phải, ta chỉ biết hôm nay là sinh nhật em mà thôi.”

Đèn trong xe sáng mờ mờ, Harry chỉ có thể nhìn thấy hàng mi và cái trán Voldemort, hàng mi với độ cong thật nhu hòa. Nó không khỏi giật mình, vội đổi vấn đề: “Vậy Công tước là thế nào?”

“Đó là sự thật.” Giọng điệu Voldemort như thể hai người đang bàn chuyện thời tiết chư không phải tước vị quý tộc cao nhất của nước Anh. “Ta là hậu đại cuối cùng của Salazar Slytherin, theo lý thì đương nhiên sẽ kế thừa toàn bộ tước vị và tài sản của Ngài. Đương nhiên là để bồi thường cho một dòng họ cao quý và lâu đời nhất, Nữ hoàng đã tìm cho ta một lãnh địa riêng và thái ấp mới.”

Harry lúc này mới loáng thoáng nhớ được nó từng đọc báo thấy trong nghi thức phong tước gần đây có một vị Công tước rất trẻ, nhưng nó cũng chỉ đọc cái tiêu đề rồi lật qua luôn, căn bản không chú tâm đọc hết. “Nửa vịnh?” Harry cường điệu, rồi bỗng nhiên nó nhớ ra một chuyện: “Vậy không phải tất cả mọi người đều biết ngươi chính là hậu đại của Salazar Slytherin à?”

“Ta có thể xem những lời ban nãy là em đang lo lắng cho ta không?” Khóe miệng Voldemort lộ ra một nụ cười. Hắn đột nhiên xích lại gần Harry, cúi đầu hôn một cái lên trán nó. “Hội Phượng Hoàng sẽ không đoán được đâu.”

Harry nhất thời đỏ mặt. Nó cảm thấy may mắn khi kính chống nắng có hiệu quả rất tốt, và đèn trong xe không phải loại quá sáng.

Cùng lúc đó, dưới một cột đèn trên đường Privet Drive, có một con chó đen như mực đang ngồi, đôi mắt ai oán nhìn theo đoàn xe Rolls-Royce đang xa dần. Hắn tới chậm chỉ có chút xíu… Sớm biết vậy đã trực tiếp xông vào rồi, mắc cái gì phải hóa thú Animagus để khiến Harry ngạc nhiên nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc