CHIẾT YÊU

Tuy Phượng Thành nói cùng ăn cơm trưa, nhưng cuối cùng, bữa cơm đầu tiên của Lưu Quang ở Vân-Điếu-Bàn là ăn một mình. Người quen cũng không xuất hiện. Khi A Ly đem cơm tới Thính-Túc-các mới nói cho nàng rằng bọn họ không rảnh.

Lưu Quang cũng không biết Túc Mệnh hạ phù cho Cẩm Viện, nàng chỉ là đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Nhìn Lưu Quang ở trong phòng không ra ngoài, A Ly tới mời nàng ra ngoài đi dạo. Vốn Lưu Quang cũng không muốn, nhưng vẫn muốn nhìn xem thử nơi này.

A Ly nhìn ra Lưu Quang tâm tình không tốt nên mang nàng vào Vũ-viên, có thể nói là vườn bách thú ở gần đây. Nơi này nuôi nhốt các loại sủng vật hoặc nhặt hoặc mua hoặc bắt tới.

Đu ở trên cây là con rắn lục trên núi Trúc-Sắt, xem như không mời mà tới bị Diễm Trì lưu lại. Có điều, nói về thần kỳ thì chính là hai con hạc trắng Đào Khê cứu về, chúng sống cùng con rắn lục lại vô sự. Những thứ khác còn có rất nhiều, từ to tới nhỏ, thả hay nhốt. Phượng Thành không thích động vật, nhưng vì cần nên thay Túc Mệnh nuôi bầy bồ câu đưa tin. Bồ câu xem như chiếm diện tích lớn nhất. Ngoại trừ lồng, còn có một sân lớn dùng để thuần hóa nó.

Đứng ngoài khu vực nuôi bồ câu, Lưu Quang nhìn mấy nha hoàn đang dạy chúng, thập phần thú vị.

"Phi cáp của chúng ta là phi cáp tốt nhất toàn đại lục. Bay xa nhất, phân biệt được người chuẩn nhất." A Ly kiêu ngạo nói.

Lưu Quang tin tưởng điều đó. Nàng nhớ tới con bồ câu trên vai Túc Mệnh ở trên thuyền. Nhớ tới Túc Mệnh, là nghĩ đến nàng nói chuyện, nghĩ đến nàng cười, nghĩ đến nàng tốt... Lưu Quang sờ sờ hổ phách trong tay, hỏi A Ly:

"Túc Mệnh tiểu thư —— hiện tại ở đâu? Ta muốn đi tìm nàng."

"Vâng, các nàng hiện tại có việc, có thể không tiện lắm." A Ly mỉm cười nói.

Lưu Quang nhìn A Ly, sau đó xoay người tránh ra.

"Đợi lát nữa nếu có thể nô tỳ sẽ nói cho tiểu thư là cô tìm nàng." A Ly theo ở phía sau bổ sung nói. Sau đó, thấy Lưu Quang lại đi về hướng Thính-Túc-các, "A, Lưu Quang tiểu thư không đến nơi khác nhìn xem sao?"

"Không. Ta trở về." Lưu Quang đáp rồi chậm rãi đi về.

Khi Túc Mệnh biết Lưu Quang tìm nàng đã là buổi tối.

Túc Mệnh hạ phù cho Cẩm Viện. Loại phù này nàng rất ít dùng vì cần tới máu, cho nên Diễm Trì, Phượng Thành đều đứng ở cạnh nàng. Lúc này, Túc Mệnh mới nhớ tới Lưu Quang ở một mình, vì thế nàng bảo A Ly đem bữa tối của nàng đến Thính-Túc-các.

Phòng Lưu Quang, Túc Mệnh thấy thật sự tối tăm quạnh quẽ.

"Lưu Quang?" Túc Mệnh gọi một tiếng. Sau đó mới nhìn thấy Lưu Quang ngồi ở xích đu cạnh cửa sổ.

"Tiểu thư..." A Ly từ bên ngoài tiến vào. Trước đó rõ ràng nàng có đốt đèn, sao bây giờ tối thui.

"Không có gì, em đi ra ngoài đi." Túc Mệnh thấy Lưu Quang chưa động, tự đốt đèn lên, sau đó đưa đến trước mặt Lưu Quang.

Lưu Quang nhìn thấy ánh sáng lại nhăn mi, lấy tay cản.

"Đến, ăn cơm đi." Túc Mệnh thấy đồ ăn trên bàn cũng chưa động liền lôi kéo nàng đến, nhẹ giọng cười nói, "Như thế nào, đợi phu quân ta sao?"

Lưu Quang hắt tay ra, khiến Túc Mệnh thiếu chút nữa làm rớt ngọn đèn.

"Ngươi làm sao vậy?" Túc Mệnh buông ngọn đèn, lúc này mới yên lặng nhìn Lưu Quang.

"Ăn cơm đi." Lưu Quang trầm mặc một hồi chỉ nói thế. Mà sau khi nói xong, nàng thật sự ngồi xuống gặm lấy gặm để.

Túc Mệnh ngồi đối diện, tĩnh tọa một lúc cũng cầm đũa.

Bữa cơm thật sự trầm mặc, không phải không khí dĩ vãng của hai người. Nhai rồi nuốt, cuối cùng, hai người song song buông đũa.

Một hồi lâu sau, Lưu Quang lấy Ngã-minh-chi-tâm đặt lên bàn đẩy qua cho Túc Mệnh.

"Cho ngươi."

Túc Mệnh nhìn Lưu Quang mặt không chút thay đổi, đẩy hổ phách quay về, nói: "Bây giờ chưa cần. Khi nào cần, ta sẽ hỏi mượn."

"Mượn?" Lưu Quang không khỏi cười lạnh, "Ta phải ở cùng ngươi cho đến khi ngươi không cần phải mượn mới thôi?"

Đột nhiên, Túc Mệnh thấy thú vị. Bởi vì nàng mới nhìn ra Lưu Quang lại dựng lên lá chắn, tựa như lúc ban đầu gặp được nàng. Mặc dù cứu được nàng từ dưới giếng, tuy người ướt sũng thập phần suy nhược nhưng nàng có tầng phòng hộ từ ánh mắt cảnh giác cho đến lưng thẳng đứng, đều là tư thế chiến đấu.

Túc Mệnh không biết là ai gây ra cho Lưu Quang vào trạng thái đó. Nhưng nàng là địch nhân? Ánh mắt Lưu Quang lạnh nhạt không khỏi khiến nàng không hài lòng.

Lưu Quang thấy Túc Mệnh cũng không nói gì, trong lòng lại lạnh lẽo. Cho nên mới nói con người ai cũng có mục đích. Hiện tại ngẫm lại mới thấy vì sao Túc Mệnh muốn giúp nàng? Tặng cho nàng vị trí Thái tử phi nàng ấy sẽ có lợi gì? Lớn lên trong phủ thừa tướng mà sao nàng vẫn không học được bài học nào? Chí ít, nàng là vì an lòng đi. Lấy Ngã-minh-chi-tâm trả lại nhân tình cho nàng. Thật là... một nhân tình lớn. Làm xong còn kkiến mình thấy thiếu nợ nàng. Không, mình không muốn nợ nàng.

Lưu Quang đứng lên: "Một đường từ Hoành Quốc ngươi giúp ta, ta rất cảm kích. Viên hổ phách này đại biểu sự cảm kích của ta, ngươi cứ việc nhận lấy. Về sau ta sống hay chết, chúng ta xem như thanh toán xong."

"Thanh toán xong ——?" Túc Mệnh bất khả tư nghị nhìn Lưu Quang. Xem ra đều là vì viên Ngã-minh-chi-tâm này. "Lưu Quang, ngươi không muốn cầm hổ phách gặp Hoành Khuynh?"

"Ta chưa bao giờ nói ta muốn trở về làm Thái tử phi." Lưu Quang rốt cục nhịn không được nói, "Là ngươi làm ta cảm thấy ngoại trừ chờ đợi ra kỳ thật còn có rất nhiều chuyện có thể làm, bởi vậy ta cũng cam tâm tình nguyện theo ngươi đến Ngạn Quốc. Nhưng ta nghĩ ta sai rồi."

Thấy sắp cãi nhau, Túc Mệnh nhịn lại, hỏi: "Ngươi sai làm sao?"

"Ta biết ngay từ đầu ngươi đã nhìn trúng Ngã-minh-chi-tâm. Ngươi còn nhớ ngay khi Tê Đồng đến gặp mẹ ta, trước khi cứu người ngươi còn không quên hỏi ta về nó. Phải, ta nên nghĩ đến sớm hơn, ngươi là pháp sư, ngươi cần nó, ngươi không cần ta."

"Ngươi nhớ lại đi, lúc ấy ta không có lấy."

"Đúng vậy, ngươi không có lấy, nếu ngươi lấy ta hiện tại cũng sẽ không đến đây. Hay ngươi biến ta thành quân cờ sau khi trị khỏi cho ta? Bằng không vì sao ngươi muốn ta trở về làm Thái tử phi?"

Túc Mệnh nghe đến đó rốt cục không giận mà ngược lại nở nụ cười.

Lưu Quang trợn mắt nhìn Túc Mệnh cười, chỉ cảm thấy bị vũ nhục, nàng run rẩy cố gắng nói cho hết lời: "Sáng mai, ta rời đi nơi này."

"Rời đi?" Túc Mệnh sửng sốt, vừa lúc —— "Sáng mai ta đưa ngươi đi."

Lưu Quang cũng cười: "Xem đi, nghĩ là đã hiểu biết ngươi, ngươi lại chỉ muốn hổ phách. Ngươi cũng chỉ giống bọn họ đều là hư tình giả ý."

"Lưu Quang, " Túc Mệnh đứng dậy, nhẹ giọng nói, "ngươi thật làm ta thất vọng."

Lưu Quang chấn động, cũng lớn tiếng nói: "Ngươi cũng làm ta thất vọng!"

Túc Mệnh nghe xong lẳng lặng nhìn Lưu Quang. Lưu Quang cũng không yếu thế nhìn lại. Cuồi cùng, Túc Mệnh dời mắt, bỏ lại một câu rồi rời đi:

"Ngày mai gặp."

"Được, ngày mai gặp, " Lưu Quang đáp. "Sau đó không bao giờ gặp nữa."

Túc Mệnh khẽ thở dài, rồi đi.

Tiếng thở dài đó khiến toàn thân Lưu Quang đều đau. Nàng không biết là đau cái gì. Cảm giác này so với mất đi dung mạo ngày xưa, so với Thái tử nhìn thấy mình lại như không có gì, so với biết mình bị hạ độc còn khiến khó hô hấp hơn.

Đây hẳn là cảm giác mất đi hy vọng đi. Lưu Quang nặng nề ngã ngồi xuống.

Thật lâu, Lưu Quang mới nhìn đến trên bàn vẫn còn viên hổ phách, nó lẳng lặng phát ra ánh sáng ôn hòa. Lưu Quang ngây người. Nàng nhìn hổ phách chằm chằm, dùng ánh mắt xa lạ chưa bao giờ có mà nhìn nó.

Một đêm trăng sáng, nhưng tâm lại tối.

Ngày thứ hai, Lưu Quang dậy sớm thu dọn đồ đạc của mình. Kỳ thật cũng không có gì phải thu thập, dù sao nàng là trốn từ phủ thừa tướng. Đẩy cửa phòng ra, bên ngoài yên tĩnh. Đại khái là vì ở trên núi mà có chút sương mù, Vân-Điếu-Bàn giờ phút này u lục tươi mát cực kỳ xinh đẹp. Nhưng Lưu Quang không có tâm tư thưởng thức. Bởi vì lời đã nói ra rồi.

Một đường thuận theo hành lang mà đi xuống, Lưu Quang dễ dàng đi tới đại môn Vân-Điếu. Dọc theo đường đi lại không gặp được ai, không khỏi quá mức lạnh lùng.

Đến gần đại môn, xa xa, Lưu Quang đã nhìn thấy bóng dáng Túc Mệnh. Bên cạnh nàng chính là Khanh khanh. Trên lưng Khanh Khanh còn có hai hành trang. Lưu Quang chỉ có thể cho rằng mình không thấy gì, đi đến trước mặt Túc Mệnh.

"Đi thôi." Túc Mệnh thấy Lưu Quang đến liền dắt ngựa đi ở phía trước.

Lưu Quang quay đầu lại nhìn nhìn.

"Diễm Trì sẽ không đến tiễn."

Lưu Quang trừng mắt nhìn Túc Mệnh, bởi vì sau lưng nàng giống như có mắt. Nhất thời Lưu Quang bực mình đóng môi quyết định tuyệt không nói lời nào.

Chỉ là, Túc Mệnh đưa nàng ra Vân-Điếu-Bàn, đưa đến giữa núi Trúc-Sắt-sơn, lại đưa tới chân núi Trúc-Sắt-sơn. Túc Mệnh không có ý quay về khiến cho Lưu Quang chỉ phải thúc giục mở miệng:

"Ngươi... Có thể trở về, ta tự đi được..."

"Ngươi vốn có thể tự đi." Túc Mệnh ngoái đầu nhìn lại mà cười, cước bộ không ngừng.

"Từ từ..." Lưu Quang vội tiến lên ngăn Túc Mệnh lại.

"Chuyện gì, nương tử của ta?" Túc Mệnh dù bận vẫn ung dung hỏi.

Lưu Quang như bị sét đánh, bây giờ mới phát hiện Túc Mệnh mặc nam trang. Chỉ trách nàng nhìn đã quen, vậy mà không phát giác.

"Ngươi... sẽ đi cùng?" Hơn nửa ngày, Lưu Quang mới dè dặt hỏi.

"Ừ."

Lưu Quang ngây dại. Rõ ràng không phải như vậy. Đưa đến đây, sau đó hai người bọn họ một đi hướng Đông, một về phía Tây chia ra hai đường. Rõ ràng đều nói đối phương làm thất vọng, vì sao còn có thể chung đường?

"Ngay đã thay đổi rất nhiều." Túc Mệnh mở miệng nói. Ít nhất, có thể lớn tiếng nói chuyện với ta... Có lẽ chính nàng cũng không cảm giác được đi. Hơn nữa, nói ra được lời trong lòng, mặc dù là những lời nghe không thoải mái.

"Có... sao?" Lưu Quang chần chờ nói.

"Có. Hơn nữa, nếu ngươi chưa đủ tín nhiệm ta, chúng ta tiếp tục đi thôi."

Lưu Quang lại không nói. Khí thế tối qua nổi lên đã trút hết khi Túc Mệnh đi rồi. Nhìn hổ phách trên bàn, Lưu Quang lại mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai cái gì đó. Nhưng tên đã bắn ra không thể quay đầu lại, không phải sao. Mà Túc Mệnh hiện tại lại muốn làm gì? Có gì đáng giá để nàng nhường nhịn mình tối qua? Lưu Quang thật sự hồ đồ rồi.

"Lên đây đi."

Lúc này, Túc Mệnh đã lên ngựa, đưa tay về hướng Lưu Quang.

Nhìn Túc Mệnh cúi người vươn tay, trong lòng Lưu Quang vẫn là muôn vàn câu hỏi. Nhưng nàng vẫn chìa tay ra.

Cho dù là tiếp tục lợi dụng, cũng không có gì thay đổi. Cứ thử tiếp đi, biết không chừng còn có thể tìm được hy vọng mới?

Người khiển mã này, có thể là quý nhân chân chính của mình hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc