CHIẾT YÊU

Hai ngày trước khi xuống núi, Vân Điếu Bàn có thể nói là yên ả. Duy nhất một chuyện khá lớn là Phượng Thành đem tịnh đế liên đưa đến phòng Túc Mệnh.

Tịnh đế liên lồng pha lê: Pha lê được đục ra để bao bọc tịnh đế liên. Nạm viền vàng. Đỉnh có một lỗ nhỏ, đủ để rót nước thuốc. Nước thuốc là hơi nước của độc chống héo - vì vậy mà mấy ngày nay Phượng Thành không có lộ diện - cuối cùng là dùng sáp dán lại. Tịnh đế liên thành phẩm vẫn thập phần kiều diễm giống như ở dưới nước.

Tịnh đế liên lồng pha lê cao ba thước, được phủ bố đưa đến Sơ-Chi-các, gây tò mò cho bất kì ai bắt gặp được. Khi mọi người được nhìn thấy tịnh đế liên lồng pha lê ở phòng Túc Mệnh thì đều không hẹn mà cùng tán thưởng. Nhưng tán thưởng xong, mỗi người có mỗi phản ứng khác nhau. Trong đó có hai người có sắc mặt cổ quái.

Một là Bảo Kiều. Nàng từng đem hai đóa hoa đặt cùng nhau để thảo luận với Phượng Thành và Diễm Trì - khi đó nàng quên trên đời có tịnh đế liên thật - Bảo Kiều trộm nhìn Diễm Trì và Phượng Thành, thấy hai người nhìn mình có tâm thì cũng thừa nhận: Rồi xong, Vân Điếu Bàn cũng có tịnh đế liên, còn gì không thể xảy ra được nữa?

Người thứ hai tất nhiên là Ngạn Tập. Ngạn Tập không tính là không mời mà đến; vốn hắn đang ngồi ở liễu liêm hồ, thấy Phượng Thành dẫn người khênh theo cái gì tự nhiên cũng muốn xem. Nhưng trăm triệu không ngờ hắn lại thấy được thứ này.

Tịnh đế liên lồng pha lê được đặt ở bàn trà - vị trí sáng nhất phòng - nên càng có vẻ ngạo nghễ - trong, sáng, thu hút mọi ánh nhìn.

Pha lê tịnh đế liên có dụng ý gì? Nếu là ngày trước, Ngạn Tập chắc không biết thật. Có lẽ còn cho là Túc Mệnh nhìn mới mẻ, lấy về xem chơi. Nhưng sau khi vô tình thấy dấu hôn ở tai Lưu Quang, Ngạn Tập không thể làm như không thấy.

Tạm gác mọi chuyện, Ngạn Tập từng gọi mấy nha hoàn ở các của Túc Mệnh hỏi qua về chuyện dấu hôn. Nhưng tất cả đều kín miệng, chỉ nói Lưu Quang ở trong phòng tiểu thư; không có nghe bất kì động tĩnh gì và hai người cũng không có gì khác thường. Những lời này dĩ nhiên Ngạn Tập không tin, vì chỉ cần cẩn thận nhìn thần sắc bọn họ thì biết bọn họ đang có điều che dấu.

Tới hôm nay, nhìn thấy tịnh đế liên, Ngạn Tập nóng nảy. Nhưng hắn vẫn cố nhịn, mắt lạnh đánh giá phản ứng những người có liên quan.

Lưu Quang nhìn đến pha lê tịnh đế liên đương nhiên cực kỳ vui mừng. Hoa nở hoa tàn là lẽ thường, định luật tự nhiên tất nhiên không thể trái. Mặc dù Phượng Thành nói nước trong đó là độc dược, nhưng dù sao cũng sẽ bảo trì được cái đẹp của hoa không phải sao? Chỉ cần có điểm này, Lưu Quang đã rất thỏa mãn. Lưu Quang vuốt ve pha lê lành lạnh, rồi nàng lập tức thu hồi chút ý cười. Dù sao hoàng đế cũng đang đứng ở đây.

Túc Mệnh nhìn thấy Phượng Thành tiến vào thì biết Phượng Thành đưa tịnh đế liên đến. Và hoàng đế cũng có ở đây, nguyên bản không phải lúc - nhưng đã không kịp - không bằng bày ra xem hết nhau - cho nên khi vừa mở bố ra, phản ứng đầu tiên của Túc Mệnh đó là nhìn Lưu Quang và Ngạn Tập. Lưu Quang không cần phải nói, vui sướng cực kỳ; mà hoàng đế cũng giật mình xong thì che dấu ánh mắt tỏa sáng.

Túc Mệnh nhìn tịnh đế liên đang nở trong lồng pha lê, nghĩ: hắn phát hiện được gì à?

Một tịnh đế liên lồng pha lê, mỗi người một tâm tư bất đồng.

Xong, đến việc thảo luận nhân thủ đi Hoành Quốc.

Ngạn Tập đã xuống núi vì muốn cùng thị vệ dùng mấy món hoang dã. Và mấy người Vân Điếu Bàn đang tập trung ở Yếm-đình.

Túc Mệnh mở lời, Diễm Trì lập tức vỗ bàn đứng lên nói muốn đi theo. Đào Khê mờ mịt không biết gì nhất trải qua mấy ngày từ từ tiêu hóa cũng nói muốn theo đi.

"Lúc Thái tử Hoành Khuynh đến kinh thành, tiểu thư ngài không thấy đâu, hắn kêu căng ngạo mạn lắm. Tới hồi trở về thì xám xịt. Em sợ hắn thẹn quá thành giận, bên cạnh tiểu thư phải nhiều người mới tốt." Đào Khê nói.

"Hắn vốn thiếu ta một mạng, ta sợ hắn sao?" Túc Mệnh nói. "Huống chi trở về cũng không phải đánh nhau, nhân thủ nhiều làm gì?"

"Hắn dám xé tranh của ta, thù này ta nhớ." Phượng Thành chậm rãi nói.

Diễm Trì không khỏi rùng mình: "Phượng Thành, ngươi đi là hư chuyện ngay đó."

Phượng Thành liếc ngang Diễm Trì: "Lực phá hoại của ta mạnh hơn ngươi?"

Diễm Trì biết đây không phải là thời điểm cãi nhau nên cũng không tranh luận, ngược lại nói: "Tiểu thư, vô luận là Yến phủ hay Hoành cung, em đều biết rõ, tự nhiên em là người thích hợp nhất."

"Chẳng lẽ em không thích hợp?" Bảo Kiều vất vả lắm mới chen vào được.

Túc Mệnh nhìn bọn họ một vòng, thở dài: "Ta biết mấy em đều là hảo ý, nhưng việc này không cần nhiều người thật. Một mình ta đưa Lưu Quang trở về là được rồi."

"Không được." Phượng Thành dứt khoát nói.

Túc Mệnh cũng không giận mà hỏi lại: "Em biết kế hoạch của ta cùng Lưu Quang ra sao hả?"

Phượng Thành sửng sốt. Mấy đứa còn lại cũng ngừng nói, chớp mắt nhìn Túc Mệnh.

"Lưu Quang có cách của nàng. Và ta thấy có thể khả thi. Nàng có thể ứng đối được, không cần chúng ta phải ra mặt. Dù sao, đây cũng là cuộc chiến riêng của Lưu Quang."

Tất cả ngơ ngẩn. Lưu Quang thoạt nhìn rất đơn thuần, mà thứ nàng phải đối mặt kỳ thật rất phức tạp.

"Đừng quên nàng sống sót từ cảnh ngộ gì." Túc Mệnh nói.

Thật lâu sau, Bảo Kiều mới hỏi: "Vậy... tiểu thư, ngài có mang nàng trở lại đây không?"

Túc Mệnh đờ đẫn, thật lâu sau mới đáp: "Cái này... chưa có thảo luận."

"Hai người đúng là buồn cười." Phượng Thành cười nhạo nói. "Nàng ấy muốn trở về làm thái tử phi, mà ngài lại dùng đủ loại để ám chỉ. Tiểu thư, thật không giống ngài chút nào."

Túc Mệnh còn đang đờ.

Diễm Trì cũng nghiêm túc điểm đầu, nói: "Tịnh đế liên, bồ câu, tiêu, tiểu thư sẽ không cho Lưu Quang mang theo đúng không? Vân Điếu Bàn là nơi nàng có thể thoải mái trở về, có những thứ nàng yêu thích, có vướng bận của nàng. Mà tiểu thư cái gì cũng không nói, vậy Lưu Quang sẽ không quên. Chính xác mà nói, Vân Điếu Bàn, Lưu Quang không thể quên." Mà chính nàng, không phải cũng từng hỏi Lưu Quang ở Bại-Hà-hồ có đẹp hay không sao? Mỗi một vật, hay người, tại sao nàng đều muốn nói cho Lưu Quang nghe?

"Diễm Trì khanh. Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lẽ này nữa." Túc Mệnh rũ mắt, nói. "Ta yêu nàng. Vô luận dùng cách gì, ta cũng phải rũ bỏ được ký ức Hoành Khuynh gây cho nàng."

"Tiểu thư..." Bảo Kiều hỏi, "ngài... thật sự yêu nàng như thế?"

"Phải." Túc Mệnh giương môi cười - một nụ cười dịu dàng, khó gặp.

Phượng Thành thở dài: "Thôi, chúng ta ở Vân Điếu Bàn chờ hai người trở về."

"Ta sẽ cho nàng thời gian, để nàng về Hoành Quốc trả hết nợ. Về phần mất bao lâu, thì phải nhìn nàng thôi." Túc Mệnh buồn bã nói. "Ta tuyệt đối không ép bức nàng."

Túc Mệnh nói xong liền đứng dậy bước đi. Lần này, Lưu Quang không có ở đây, nàng đang chờ ở nơi khác, không biết sẽ nghĩ gì.

Vịn hành lang hướng về Sơ-Chi-các mà đi. Túc Mệnh biết phía sau có bốn đôi mắt nhìn bóng lưng của mình, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười. Dù sao cũng là người đi theo nàng lâu như vậy, nàng có hơi không tự tin đều bị không bỏ sót. Đúng vậy, nàng - Túc Mệnh có bao giờ không tự tin như thế? Nhưng, đây là tình cảm, nói không chừng còn là mối tình đầu... Về phần những điều nhỏ nhặt của Lưu Quang, Túc Mệnh đều nhớ kỹ trong lòng. Nàng còn nhớ thời điểm ở Hoành Quốc - khi mang Lưu Quang vào cung, Hoành Khuynh ở trước mặt Lưu Quang lại như không có gì, và Lưu Quang ngay lúc đó có ánh mắt tuyệt vọng ra sao... Không phải bởi vì ánh mắt đó mới làm cho nàng càng thêm xác định muốn đảo loạn chuyện xưa, rồi còn tặng thêm một phần kinh diễm cho Lưu Quang sao? Nhưng ai ngờ phần sau lệch khỏi quỹ đạo, làm cho nàng động tâm...

Ánh mắt đó của Lưu Quang, là ánh mắt bị vứt bỏ, là tình cảm thầm giấu trong lòng đã lâu. Và nàng, muốn Lưu Quang hoàn toàn trả hết nợ duyên này.

Túc Mệnh đi rồi, bốn thị nữ ngươi xem ta ta xem ngươi, không khỏi đều thở dài.

Tiểu thư hôm nay đến để giao ước. Nàng không ép Lưu Quang, đồng nghĩa với việc không cho phép bọn họ đi ép Lưu Quang!

Nếu nàng cái gì cũng không nói, vậy bọn họ tự nhiên cũng sẽ không nói cái gì.

Về phần Lưu Quang trở về rốt cuộc muốn làm gì, có thể trở lại đây hay không? Thì chỉ còn là một câu đố.

*

Túc Mệnh trở lại Sơ-Chi-các. Lưu Quang còn ngồi xem tịnh đế liên lồng pha lê. Không có người ngoài, đương nhiên nàng có thể si ngốc mà tỉ mỉ xem xét. Lưu Quang hoàn toàn không hiểu cái thứ nước trong suốt này lại có độc? Hay, có vài thứ là độc nhưng ta không thể tự cảm thấy?

Thấy Túc Mệnh tiến vào, Lưu Quang hỏi: "Thảo luận xong rồi?"

"Xong rồi." Túc Mệnh đi tới. "Đẹp không?"

"Rất đẹp." Lưu Quang gật đầu, "Nàng tặng cho ta hở?"

"Ừ." Túc Mệnh kéo Lưu Quang ngồi lên giường, "Ngày mai chúng ta lên đường, nàng nên thu dọn hành lý đi."

"Thật sự không mang theo bọn họ?" Lưu Quang nghiêng đầu cười nói. "Bọn họ không thuận theo chứ?"

"Thì tính sao? Họ chỉ nghe lời của ta thôi." Túc Mệnh cũng cười.

"Trở lại Hoành Quốc, đều làm theo cách của ta, vậy sau đó...?" Lưu Quang cắn môi, đột nhiên hỏi.

Túc Mệnh giang hai tay ôm Lưu Quang: "Lưu Quanggg, ta sẽ chờ nàng!"

Lưu Quang đại chấn trong lòng, rũ hai tay xuống mặc cho Túc Mệnh ôm mình.

*

Được một khoảng thời gian, Ngạn Tập trở về và sai người đưa mồi đã săn được về.

"Ngày mai chúng ta xuống núi, đương nhiên phải chúc mừng một chút." Ngạn Tập nói như thế.

Túc Mệnh cho người làm đồ ăn, rồi tán gẫu cùng Ngạn Tập.

*

Ngày hôm sau, Vân Điếu Bàn mở đại môn, ở đó đã có nhân mã. Người của hoàng đế đã rút doanh, tuy đều mặc thường phục nhưng đều chỉnh tề đứng chờ ở đằng kia.

Túc Mệnh lúc này đưa ra cửa, nàng mặc trường bào, che mặt, để đám thị vệ chào mình.

Hoàng đế phiên thân lên ngựa. Bỗng, Túc Mệnh hỏi: "Ngạn Tập, ngài không có gì muốn hỏi ta sao?"

Ngạn Tập suy nghĩ một chút, nói: "Ta chờ nàng giải thích. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian."

Túc Mệnh nhíu mày nhìn Ngạn Tập giơ roi giục ngựa chạy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc