Bình thành? Đôi mắt Mộ Dung Thư sáng lên.
Nhưng, trong phút chốc đôi mắt ấy lại ảm đạm xuống. Triệu Sơ hẳn không thể quay về Bình Thành nhanh như vậy. Vì vậy, e là phải dẹp ngay ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu nàng lúc nãy, mà Liễu Dục cũng không phải tên đần độn, nếu nàng tuỳ tiện tìm một lý do để được cùng hắn đến Bình Thành chắc chắn sẽ khiến Liễu Dục hoài nghi. Quan trọng nhất là, nàng không thể lãng phí thời gian. Nàng mất tích một tháng, trong một tháng này đã xảy ra bao nhiêu chuyện đây? Nàng phải nhanh chóng quay lại trấn Thượng Chí!
Nàng nhìn về phía Liễu Dục, nhàn nhạt cười nói:
– Được.
Đối với sự lãnh đạm cùng xa cách của Mộ Dung Thư, trong lòng Liễu Dục cũng hiểu đôi phần. Nhưng cả đời hắn chưa từng dụng tâm với nữ tử nào như thế, mỗi ngày khi nói chuyện làm ăn trong đầu cũng sẽ xuất hiện bóng dáng nàng. Mà hắn càng cảm thấy nàng tuyệt đối không phải người hắn có thể cầm giữ được. Hắn nhẹ cau mày, không ngờ có một ngày mình cũng sẽ hao tâm tổn trí với một nữ tử như vậy. Trương thị đã nói lại với hắn rất rõ ràng, nàng đã hứa hôn, đương nhiên không thể có gì dính dáng đến hắn.
Thật ra hắn chưa từng cho người đến trấn Thượng Chí đi tìm người nhà của nàng, chỉ đơn giản là muốn nàng đợi ở đây lâu hơn mấy ngày. Có lẽ nàng có thể có chút tình cảm với hắn, nhưng hiện tại xem ra, nàng tựa hồ không hề để ý gì đến.
Nhưng, hắn là thương nhân, cái hắn có chính là can đảm. Hắn không chần chờ nữa, trực tiếp hỏi thẳng:
– Lưu cô nương, ngươi có hài lòng với ta hay không? Nếu ngươi đồng ý ở lại Liễu phủ, ta sẽ dùng lễ nghi bình thê cưới Lưu cô nương.
Mấy ngày nay, càng tiếp xúc với nàng hắn lại càng cảm thấy trong lòng dấy lên một ngọn lửa nhiệt huyết. Từ lúc sinh ra cho đến nay, cuộc sống trôi qua vô cùng bình lặng, cưới vợ nạp thiếp sinh con, hết thảy đều do cha mẹ thu xếp. Nhưng từ khi có sự xuất hiện của nàng, hắn mới phát hiện, cuộc sống còn có thể có nhiều khát vọng như vậy, loại chờ đợi kích động trong bình tĩnh này, chỉ nháy mắt đã lấp đầy cuộc sống của hắn.
Cho nên, vì giữ lại cảm giác này, hắn tình nguyện thử một lần.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi hơi nhíu mày, giọng nói không hề xao động trả lời:
– Ta đã có người trong lòng. Đối với Liễu thiếu gia chính là sự cảm kích. Sau này nếu Liễu phủ có việc cần, ta chắc chắn cố gắng hết sức giúp đỡ.
Ngày hôm nay Trương thị tới thăm nàng, nàng cũng đã nghiệm chứng được suy đoán trong lòng. Nhưng dù sao Liễu Dục cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nợ ân tình nên đành phải ôn hòa, chỉ khi tình thế bắt buộc mới có thể sử dụng phương pháp vạn bất đắc dĩ.
Liễu Dục nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trầm xuống.
Giây lát, hắn mới mở miệng nói:
– Một khi đã như vậy, là ta đường đột. Lưu cô nương trước tạm thời ở trong phủ tĩnh dưỡng, đợi khi sức khoẻ hồi phục, chỉ cần Lưu cô nương nguyện ý, ta sẽ phái người đưa Lưu cô nương về trấn Thượng Chí.
Xem ra, hắn cần phải nghĩ cách khác.
– Vậy cũng được, làm phiền thiếu gia. Giờ cũng không còn sớm, ta có chút mệt mỏi, sẽ không tiễn Liễu thiếu gia.
Mộ Dung Thư khẽ gật đầu, nói. Liễu Dục là người đủ thông minh để có thể nghe ra ý từ chối trong lời nàng.
Liễu Dục gật đầu không nói thêm, lập tức đứng dậy rời đi.
Kế tiếp hai ba ngày sau đó Liễu Dục đều tới thăm nàng, ngẫu nhiên còn đi cùng Trương thị. Trương thị là nữ tử truyền thống, xem chồng là trời. Nghe nói hai người thiếp bên cạnh Liễu Dục cũng do nàng thu xếp. Nếu nói không ghen tị, tất nhiên Mộ Dung Thư không tin. Vì vậy đối mặt với nhiệt tình của Trương thị, nàng đều lạnh nhạt ứng đối. Mà mấy ngày nay nàng muốn chuẩn bị rời đi, nhưng đều bị Liễu Dục lấy cớ thân thể chưa hoàn toàn hồi phục để từ chối. Thử qua hai ba lần, Mộ Dung Thư đã bỏ hẳn ý định, Liễu Dục còn cố chấp hơn so với suy nghĩ của nàng!
Nhưng Liễu Dục hết sức ân cần, thường xuyên mua những món đồ chơi thú vị cho nàng, ngẫu nhiên trong lời nói, trong ánh mắt còn mang theo chút mờ ám. Tránh cho đêm dài lắm mộng, mỗi đêm nàng đều phải luyện tập nhiều hơn nửa canh giờ. Ba ngày trôi qua, nàng cũng đã có thể xuống giường đi lại, tuy rằng lúc đặt chân xuống đất vẫn còn khá đau đớn, nhưng cái đau này cũng không tới mức thấu tận tim gan, cho nên nàng cũng coi như còn có thể chịu đựng được.
Đôi lúc, nàng ngẫu nhiên đề cập với Liễu Dục, thương thế của mình đã chuyển biến tốt hơn, không cần quấy rầy quý phủ, muốn quay lại trấn Thượng Chí gặp lại người nhà. Liễu Dục đều lấy lý do sức khoẻ nàng chưa hoàn toàn khỏi hắn để ngăn cản, kéo dài thời gian.
Cho dù Mộ Dung Thư có ngốc cũng thấy được sự cố chấp của Liễu Dục, mà những lời từ chối rõ ràng lẫn thái độ xa cách của nàng vẫn không thể đánh tan tâm tư của hắn.
Một ngày, Mộ Dung Thư ngồi trong đình ngắm cảnh.
Nàng chợt nghe phía sau Phi Nhi đang tán gẫu với một nha đầu:
– Nghe nói trong kinh thành xảy ra chuyện lớn đó.
– Chuyện gì?
Nha đầu kia tò mò hỏi lại. Đối với những nha đầu thân phận thấp kém nơi nhà cao cửa rộng như các nàng, đương nhiên không thể tiếp xúc với những kẻ quyền cao chức trọng đó thì các nàng thích nhất là nghe ngóng, bàn luận chuyện của họ.
Phi Nhi thấy Mộ Dung Thư thất thần, lập tức hoạt bát vài phần nhìn về phía Mộ Dung Thư:
– Lưu cô nương có muốn nghe vài chuyện trong kinh thành không?
Nghe vậy, Mộ Dung Thư buông lò sưởi trong tay ra, quay đầu nhìn về phía Phi Nhi, vẻ như cũng có vài phần hứng thú, cười nói:
– Ngươi nói xem.
Kinh thành? Không có tin tức của nàng, hẳn là Vũ Văn Mặc sẽ nhanh chóng hồi kinh phải không? Trong kinh thành có gia tộc của hắn, hắn tự nhiên không thể muốn làm gì thì làm. Hắn gác lại tất cả mọi thứ ở kinh thành đến trấn Thượng Chí, e rằng đây là lần duy nhất hắn không để ý đến quy củ, bỏ qua ý nguyện của mọi người?
Trong mắt bỗng nhiên hiện lên con dao vấy máu nằm trên mặt đất lạnh lẽo kia, nàng chợt có cảm giác đau xót trong lòng.
– Nghe nói hiện thời trong hậu cung, đương kim hoàng thượng sủng ái nhất là Hoa phi. Vị Hoa phi kia chính là công chúa của Bắc Cương, có lẽ nhờ thân phận tôn quý, hơn nữa nàng xinh đẹp trẻ trung, Hoàng Thượng hiện thời thích đến cung nàng nhất. Cứ thế hơn một tháng cũng không thèm đến cung thất của các phi tần khác, đây chính là thánh sủng đó. Thật rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Hoa phi kia khuynh quốc khuynh thành cỡ nào lại có thể khiến Hoàng Thượng sủng ái đến mức ấy.
Vẻ mặt Phi Nhi tràn đầy mong ước. Nàng cho rằng, cuộc đời một nữ nhân thì vinh quang và hạnh phúc nhất chính là có thể có được nam nhân tôn quý như vậy độc sủng. Chuyện như vậy, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hoa phi? Công chúa Bắc Cương được sủng ái? Không nên. Công chúa Chiêu Hoa thân phận đặc thù, Hoàng Thượng hẳn nên có thái độ lãnh đạm, không nên sủng ái, nếu không rất dễ khiến cho triều thần bất mãn. Lúc trước trong cung nàng từng gặp qua Hoàng Thượng, mặc dù ông ta là tân đế, nhưng cũng là một minh quân. Hiện tại hoàng đế sủng ái Chiêu Hoa như thế, có lẽ có nội tình khác? Hay giữa hai người thực sự có tình cảm?
– Những chuyện này chẳng có gì lạ, nữ tử trong hậu cung người nào không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành? Hoa phi kia có thể chiếm được hoàng thượng sủng ái cũng không lạ gì. Lạ là gần đây trong kinh thành đồn đãi xôn xao, trước kia chúng ta không phải nghe nói Nam Dương Vương tuyên bố với bên ngoài không thể có con cho nên mới phải từ chối không hoà thân cùng công chúa Chiêu Hoa sao?
Tiểu nha đầu kia bình thường khá thích nghe chuyện phiếm, cũng thường hay được sai ra phủ mua đồ, vì vậy ở ngoài phố nghe được nhiều chuyện đồn đãi hơn Phi Nhi.
Tay Mộ Dung Thư bỗng nhiên run lên, đôi mắt dưới rèm mi rũ thấp bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, Vũ Văn Mặc, hắn…
– Nam Dương Vương không phải tâm phúc của Hoàng Thượng sao?
Phi Nhi nghi hoặc hỏi.
Tiểu nha đầu kia gật gật đầu, thần thần bí bí nói:
– Nghe người ta nói, hình như có một thời gian Nam Dương Vương rời kinh đến trấn Thượng Chí đi truy bắt gã bắt cóc. Đợi khi hồi kinh đã không còn được hoàng thượng tín nhiệm như trước nữa. Vị trí Nam Dương Vương kia sợ là cũng khó bảo vệ được. Dù sao cũng không thể có con, vương vị này có khi còn bị mấy đệ đệ đoạt mất nữa ấy chứ. Hiện thời Nam Dương Vương gặp nguy cơ trùng trùng, chúng ta sao hiểu được quốc gia đại sự, nhưng mà nghe những bá bá lớn tuổi kia bàn tán, sợ là Nam Dương Vương sẽ nối gót Thẩm tể tướng của tiền triều!
Nghe vậy, rèm mi Mộ Dung Thư bỗng nhiên run rẩy, đầu óc choáng váng! Sắc mặt mới rồi còn hồng hào thình lình trở nên trắng bệch! Hai bàn tay dưới ống tay áo cũng nắm chặt thành nắm đấm. Trong hai tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều biến cố như thế! Nay hắn phải một mình đối mặt với nguy cơ tứ phía. Nếu hắn không tới tìm nàng, nếu hắn không vì nàng bỏ đi mà bệnh nặng liệt giường, nếu hắn không vì nàng mà phân tâm, sao có thể để cho kẻ khác lợi dụng sơ hở! Nàng không ngốc, tin này đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ chứng minh tình huống hiện tại hắn đang phải đối mặt còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần!
Hắn tuyệt đối không thể có việc!
– Chẳng lẽ năm nay là năm hạn của Nam Dương Vương? Có vẻ như rất nhiều chuyện đều nhắm vào vị vương gia này. Thậm chí ngay cả Nam Dương vương phi cũng bị bệnh nặng phải ở trong đại viện, không hề tiếp khách. Cũng khó trách Nam Dương Vương không ứng phó nổi nhiều chuyện như thế, e là hậu viện bất ổn, khiến hắn bị phân tâm. Có điều, những chuyện này chúng ta cũng chỉ biết thế rồi thôi, không thể nói lung tung, bằng không bị người của quan phủ nghe thấy, sợ sẽ bị bắt giam à.
Phi Nhi và tiểu nha đầu hồn nhiên không hề hay biết vẻ mặt biến hoá chỉ trong khoảnh khắc của Mộ Dung Thư, vẫn hăng hái bàn luận chuyện các nàng tò mò như ngày thường. Dù sao người khác sống chết như thế nào cũng đâu có liên quan gì đến các nàng!
Mộ Dung Thư cắn chặt môi, thời gian gấp gáp, nàng không thể tiếp tục ở lại Liễu phủ! Phải nhanh chóng quay lại kinh thành!
– Lưu cô nương, cô nương có khoẻ không? Sao bỗng nhiên sắc mặt lại tái nhợt như thế? Có phải do ở ngoài trời quá lâu không? Cô nương có muốn quay về phòng không?
Phi Nhi vừa cúi đầu đã thấy sắc mặt Mộ Dung Thư tái nhợt, lập tức quan tâm hỏi.
Mộ Dung Thư cố gắng ổn định tâm thần, hồi phục vẻ mặt như cũ, trên khóe miệng lại thêm vài phần cười nhạt, nàng lắc đầu trả lời:
– Không sao, vừa rồi ta nhớ đến người nhà nên mới nghĩ vẩn vơ một chút, không có gì.
– Vậy là tốt rồi. Lưu cô nương không sao là tốt rồi.
Phi Nhi né tránh tầm mắt Mộ Dung Thư, thái độ có chút mất tự nhiên.
– Mấy hôm trước không phải Liễu thiếu gia nói muốn đến Bình Thành ư? Sao hai ngày rồi vẫn chưa thấy gì thế?
Mộ Dung Thư giống như vẫn không để ý đến vẻ mất tự nhiên của Phi Nhi, nhàn nhạt hỏi như bình thường.
Phi Nhi lập tức đáp:
– Mấy ngày trước bên kia đưa tin đến, nói là không cần thiếu gia đi Bình Thành. Triệu phu nhân và Triệu Ngũ thiếu gia sẽ cùng đến thăm lão phu nhân của phủ chúng ta. Lưu cô nương không biết, Liễu gia ta là nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân, Liễu lão phu nhân chính là mẹ ruột của Triệu phu nhân. Vì vậy, trước kia có đôi khi thiếu gia sẽ đến Triệu gia ở Bình Thành nghỉ ngơi một vài ngày, một là thăm người thân, hai là bàn chuyện làm ăn. Năm nay, sức khoẻ của lão phu nhân không được tốt, Triệu phu nhân và Ngũ thiếu gia mới tự mình đến thăm. Hai ngày nay cũng sắp tới. Chắc là thiếu gia quá bận nên mới quên không nói với Lưu cô nương chuyện này.
Ánh mắt Mộ Dung Thư chợt lóe lên, trên đời thậm chí còn có việc trùng hợp như thế ư! Liễu gia và Triệu gia thế mà lại có quan hệ! Vốn nàng không cần nhờ Triệu Sơ giúp đỡ để trở lại kinh thành, nhưng hiện tại nàng cũng muốn gặp hắn. Nàng phải biết tình cảnh hiện thời của Vũ Văn Mặc là thế nào! Hơn nữa, Liễu Dục ba lần bốn lượt tìm cách ngăn cản, hiện tại nếu nàng muốn rời đi, sợ là hắn cũng sẽ lấy lý do qua loa từ chối. Huống hồ, nàng cũng không muốn để người khác biết thân phận của nàng, càng nhiều người biết thân phận của nàng, Vũ Văn Mặc sẽ càng thêm một phần nguy hiểm! Vì vậy hiện tại, Triệu Sơ trở thành người duy nhất nàng có thể tin tưởng cũng có thể tìm kiếm sự giúp đỡ!
– Ừ, đỡ ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Trong lòng đã có chủ ý, Mộ Dung Thư lập tức đứng dậy.
Phi Nhi và tiểu nha đầu kia vội một trái một phải đỡ Mộ Dung Thư vào phòng.
Giờ cơm chiều, Liễu Dục và Trương thị cùng tới thăm nàng.
Nàng vẫn như trước câu được câu không tán gẫu việc nhà với bọn họ, cuối cùng lấy vẻ mặt mong mỏi nhìn về phía Liễu Dục nói:
– Ta nghe nói Triệu Ngũ thiếu gia sẽ từ Bình Thành đến quý phủ phải không?
– Lưu cô nương biết Triệu ngũ thiếu gia à? Đúng vậy, hai ngày nữa sẽ đến Liễu trấn, sẽ ở trong phủ chúng ta nghỉ ngơi một thời gian.
Liễu Dục nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộ Dung Thư, lấy làm lạ trả lời. Nàng sinh sống ở trấn Thượng Chí, sao lại quen biết với Triệu Sơ?