CHÍNH PHI KHÔNG BẰNG TIỂU THIẾP

Đúng là lòng lang dạ sói! Mộ Dung Thư cười lạnh, Vũ Văn Tập này là muốn thừa dịp cháy nhà hôi của? Vừa muốn hại chết Vũ Văn Mặc, vừa muốn chiếm nữ nhân của Vũ Văn Mặc! Vũ Văn Tập quả thật là tên tiểu nhân hèn hạ!

Nhìn thần sắc Mộ Dung Thư, Triệu Sơ cùng Trần thị hai người đều có chút không hiểu. Trong thư Vũ Văn Tập đã viết cái gì? Sao lại làm cho Mộ Dung Thư tức giận đến như thế? Bọn họ dù sao cũng hiếm khi nhìn thấy Mộ Dung Thư tức giận như thế, lập tức lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Thấy ánh mắt quan tâm của hai người, Mộ Dung Thư hạ lửa giận trong lòng, mỉm cười nói: "Vô sự." Không cần phải vì Vũ Văn Tập lòng lang dạ sói mà tức giận, càng không cần được để Triệu Sơ cùng Trần thị liên lụy vào.

"Ta đã sắp xếp xong xuôi, chờ sau buổi cơm trưa, hãy đi đại lao thăm Vương gia cùng Hầu gia." Triệu Sơ thấy thần sắc Mộ Dung Thư khôi phục như thường, liền tiếp tục nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật gật đầu: "Hảo."

"Cơm trưa cũng đã sớm chuẩn bị, lúc này hẳn đều đã bày lên bàn. Chỉ là một ít món ăn gia đình, không biết đại tỷ cùng ngũ công tử có ăn quen hay không." Trần thị lập tức cười nói. Nàng từ nhỏ đã sinh sống ở trong đại trạch viện, được mẫu thân dạy tốt, tuy rằng tính tình dịu dàng, nhưng luôn làm việc chu toàn. Cho nên khi mới biết được chuyện xảy ra ở Nam Dương Vương phủ, liền đem sự tình suy nghĩ kĩ càng. Bất quá trước đó cũng đã được Mộ Dung Ngạn dặn dò, Mộ Dung Ngạn trước khi rời khỏi kinh thành, đã nhắc nhở nàng, lúc ấy nàng còn không cho là đúng. Nghĩ rằng Mộ Dung Ngạn bất quá chỉ là buồn lo vô cớ, không nghĩ đến thật sẽ có một ngày xảy ra.

Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ cùng mọi người ăn cơm trưa, kỳ thực cơm trưa cũng không giống như lời Trần thị nói chỉ là món ăn gia đình, vừa nhìn liền biết là đã tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ sợ khẩu vị không ai giống ai, mới đem đủ các loại món ăn đều chuẩn bị. Mộ Dung Thư thấy vậy, càng đối với Trần thị có ấn tượng tốt.

Cơm trưa dùng xong, Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ liền đi đến đại lao. Đường đi đại khái mất nửa canh giờ.

Đối với đại lao, Mộ Dung Thư cũng không xa lạ gì. Thời đại này đại lao bất kể là hoàng thân quốc thích, hay là dân chúng bình dân đều bị giam giữ cùng một chỗ. Vì vậy trong đại lao mới có nhiều hình cụ như vậy, mà mỗi ngày số người chết vì hình cụ cũng không ít. Cũng vì vậy nên trong đại lao mới không kín người. Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên đều là hoàng thân quốc thích, nên được an bài tại phòng giam thượng đẳng. Trong phòng giam, trang hoàng giống như một phòng ngủ bình thường, mọi thứ đều đủ cả.

Mộ Dung Thư vốn cho là quan sai ở đại lao sẽ ngăn cản, nhưng khi biết nàng là Nam Dương vương phi, lập tức cho qua, thái độ cung kính dẫn đường.

Đi qua con đường âm u ẩm ướt, nhìn các phạm nhân trong đại lao không hề có tinh thần, thống khổ kêu rên, nàng nhăn mày lại. May mà đã xuyên qua khu nhà tù này, quả nhiên là nhà tù trong cùng, không âm u ẩm ướt, ngược lại còn có ánh mặt trời. Sau khi Mộ Dung Thư nhìn thấy quang cảnh trong phòng giam, đối với tình cảnh Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên tất nhiên không cần lo lắng.

"k? Ngươi thật đúng sự ra k? Bản hầu gia sẽ cho ngươi một cơ hội, đổi ý còn kịp!" Từ trong phòng giam truyền đến thanh âm có chút vội vàng cùng phiền chán của Tạ Nguyên.

Tận lực bồi tiếp theo là thanh âm làm cho người ta lạnh đến mức tóc gáy dựng đứng "Nếu ngươi muốn đổi ý, bổn vương bỏ qua cho ngươi lần này."

"Cái gì gọi là bỏ qua? Bản hầu gia hoài nghi thằng nhãi nhà ngươi này đang nói đùa! Đều đã cả ngày, ngươi thắng hết mấy lần, bản hầu gia lại liên tiếp lùi về phía sau, đem thành trì cho ngươi không nói làm gì, còn bị ngươi cường bạo đùa bỡn nói bỏ qua? Ngươi làm bộ thua hai thành thì có làm sao không? Quả thực làm cho bản hầu gia không có tâm tư chơi đùa nửa điểm." Tạ Nguyên thằng nhãi này lúc nóng giận, vô luận cái gì cũng có thể nói được, huống chi nơi này là đại lao, hắn càng không cần cố kỵ gì. Chính là hắn thật không ngờ được Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ sẽ đến, đã thấy được tình trạng hắn thua thảm. (Đoạn trò chơi này tui không biết edit sao nữa...)

Triệu Sơ không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Thư, hai người này đang đánh cuộc sao? Nhưng tại sao lại không có nghe thấy âm thanh xúc xắc?

Sau khi Mộ Dung Thư nghe tiếng hai người tranh cãi, liền đoán được tại sao Tạ Nguyên lại có phản ứng như vậy. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng không khỏi buồn cười, vốn cho là hai người ở trong đại lao sẽ thập phần buồn chán, dù sao cũng là từ một người lúc nào cũng được vô số người đi vuốt mông ngựa, cẩn thận ứng đối. Một khi bị đá xuống ngựa, những tiểu nhân đã từng vuốt mông ngựa đó chắc chắn nguyên một đám bỏ đi. Mà điều nàng lo lắng nhất chính là Vũ Văn Tập sẽ ra tay ở sau lưng. Trước mắt xem ra, là nàng quá lo lắng rồi.

"Đây là một loại trò chơi, tên là phác khắc (mệt não quá), có rất nhiều cách chơi." Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời. Trước đó vài ngày bởi vì nhàm chán, nàng liền làm này trò phác khắc, Vũ Văn Mặc vừa học liền biết, hai người bọn họ đánh với nhau một thời gian. Những lần nàng thắng được Vũ Văn Mặc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chính là nàng thật không ngờ Tạ Nguyên sẽ bại thảm thiết như vậy. Thế nhưng, Tạ Nguyên nói chuyện thật đúng là không cố kỵ gì cả, cái gì cũng đều có thể nói ra.

Triệu sơ khều nhẹ chân mày, phác khắc?

Trong phòng giam sau khi hai người nghe thấy tiếng vang liền quay đầu nhìn lại.

Vũ Văn Mặc nhìn thấy Mộ Dung Thư, ánh mắt liền lộ ra nhu tình, hắn đem phác khắc ném tới một bên, nói với Tạ Nguyên: "Trước nghỉ đã." Dứt lời, liền nhìn Mộ Dung Thư đi tới. Một ngày một đêm qua nàng nhất định là thập phần lo cho hắn đi? Hôm qua sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, hắn cũng chưa kịp dặn dò nàng một tiếng. Thế nhưng, coi nàng thông minh như vậy cũng sẽ đoán được sự tình là chuyện gì xảy ra.

Quan sai đem của phòng giam mở ra, cũng để cho Triệu Sơ cùng Mộ Dung Thư đi vào.

Mộ Dung Thư lập tức vào, Vũ Văn Mặc nắm hai vai Mộ Dung Thư, quan tâm hỏi: "Hiện giờ nàng đang ở phủ tướng quân phải không? Phủ tướng quân có an bài hết thảy thỏa đáng không? Những vật ngoài thân để lại Nam Dương Vương phủ nàng cũng không cần quản nhiều."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức nói: "Ân, Trần thị an bày rất thỏa đáng. Vẫn là ở tại trong viện khi chưa lấy chồng. Khi rời khỏi Nam Dương Vương phủ, chẳng qua chính là cầm chút đồ đạc. Chàng giờ như thế nào? Có cần thiếp mang vài thứ từ bên ngoài đưa vào? Trong đại lao sợ là không sạch sẽ, cẩn thận đừng để nhiễm bệnh. Còn nữa, hiện giờ Vũ Văn Hâm cùng Vũ Văn Tập đã liên thủ, sự tình khó giải quyết." Nàng đối với Vũ Văn Hâm phản bội vẫn cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao Vũ Văn Hâm từng đã đối với Vũ Văn Mặc kính trọng như vậy, hơn nữa còn được Vũ Văn Mặc tín nhiệm.

"Ôi! Vương phi không khỏi quá mức vô tình, vào đại lao cũng chỉ quan tâm mỗi vương gia! Bản hầu gia là cùng vương gia đồng sinh cộng tử. Đại lao này căn bản cũng không phải là chỗ cho người ở, bản hầu gia không những vương gia quá mức tịch mịch, chịu đựng đau nhức tâm tư e ngại khiếp đảm ở trong đại lao vì Vương gia sắp xếp. Kết quả sau khi Nam Dương vương phi vào đại lao, dĩ nhiên là nửa điểm cũng không quan tâm Hầu gia. Quả thực là rét lạnh tâm bản hầu gia ta a!" Tạ Nguyên sau khi nói xong hai ba câu với Triệu Sơ, liền bĩu môi, hướng Mộ Dung Thư có vài phần oán giận nói.

Triệu Sơ khóe miệng giật giật, Tạ Nguyên chứ không phải không nhìn thấy vợ chồng nhà người ta đang ân ái, tâm sự? Lúc này chặn ngang một gạch, thật đúng là chọc người phiền.

Quả nhiên, Mộ Dung Thư bị cắt đứt trợn mắt trừng lên, tức giận nói: "Hầu gia khi nào thì biến thành nữ nhân? Chẳng lẽ ban đầu là mắt ta nhìn lầm? Hầu gia không phải là nam nhân, là nữ nhân?" Không thấy nàng đang cùng Vũ Văn Mặc nói chuyện sao? Thời gian quý giá, hắn còn làm loạn. Lời nói này nói ra càng giống oán phụ.

Tạ Nguyên nghe vậy, không dám tức giận, chẳng qua là miệng cong lên đỏ sẫm, ánh mắt lóe lóe sau đó liền quay mặt đi. Nhìn Triệu sơ nói: "Ngươi cũng không quan tâm ta sao? Đại lao này quả thực không phải nơi cho người bình thường ở, mỗi khi trời tối đều có thanh âm gào khóc thảm thiết, ngẫu nhiên còn có bọn chuột nhắt chạy ra chạy vô, quả nhiên là không người nào có thể chịu được a."

Như thế là lời nói thật, hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, tuy rằng đã từng trải qua chiến trường, nhưng ngày kia đều là khoái ý ân cừu, có thể vung đao giết địch thoải mái. Hôm nay bị giam ở một căn phòng giam hình chữ nhật nhỏ xíu, cùng Vũ Văn Mặc chơi hai thanh phác khắc cũng liên tục thảm bại, tự nhiên là đã sắp nổi điên.

"Hầu gia nếu đem những tiềng ồn ào trở thành thanh âm trong thanh lâu, tự nhiên sẽ thoải mái hơn rất nhiều." Triệu Sơ ngồi ở một bên, tư thái tao nhã, thản nhiên nói. Dư quang nhìn lướt qua Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc, liền chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Sau khi Tạ Nguyên nhìn thấy tiểu động tác của Triệu Sơ, chính là trong mắt đào hoa hiện lên một vẻ không hiểu, nhưng lập tức liền bị dìm ngập trong lửa giận của hắn, "Hảo cho ngươi Triệu Sơ, thấy lão tử bị khi dễ, còn đến chèn ép lão tử như vậy!"

Cuộc sống này sao lại trở nên bi thảm như vậy? Lướt qua lại càng thê thảm! Dọa người vô cùng!

Đầu này Tạ Nguyên bão nổi, càu nhàu thì Triệu sơ tập mãi đã thành thói quen. Đầu kia Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc hai người chàng chàng thiếp thiếp.

"Thì ra là thế, quả thực như ta đoán, Nam Dương Vương phủ có nội tặc! Nội tặc chính là Tam đệ. Hiện thời Tam đệ cùng Tam hoàng tử liên hợp, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, mưu phản thiên hạ, ta cùng với Hầu gia trải qua thời gian thương nghị ngắn ngủi, liền tương kế tựu kế. Đem mọi người ở trong chỗ tối đều lộ ra ngoài, một lần hành động là tiêu diệt hết. Hiện giờ đều đã nổi lên trên mặt nước, mà bọn họ ở trong lúc hốt hoảng chắc chắn sẽ lưu lại lỗ hổng cùng chứng cớ. Còn dư lại chỉ cần chờ cơ hội chúng ta liền xuất thủ." Vũ Văn Mặc nói khẽ với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư mỉm cười: "Ân, vừa vặn thông qua đợt này đem tất cả phiền toái đều giải quyết hết. Bằng không ngày thái bình luôn không quá hai ngày." Nàng tối hôm qua bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch, cũng là bởi vì trước đó hai ngày nghe được Vũ Văn Mặc có ý tưởng này, là muốn dẫn hổ rời núi.

Vũ Văn Mặc ôn nhu đem tóc bay rối nơi gò má Mộ Dung Thư lấy ra, cũng nhu tình tựa thủy nói: "Ân, lần này sẽ đem phiền toái đều giải quyết hết."

Hai người trong mắt đều chỉ thấy đối phương, có mấy lời không cần nói ra đều có thể hiểu. Giống như, Mộ Dung Thư ở lúc phát sinh nguy cơ, không hề cần lý do vẫn tin tưởng Vũ Văn Mặc. Cũng giống như Vũ Văn Mặc hắn mặc dù nắm chắc có thể đem Vũ Văn Tập giải quyết, nhưng vẫn như cũ vì nàng đã nghĩ xong đường lui, hắn cũng tín nhiệm Triệu Sơ, có thể che chở nàng chu toàn.

"Không biết bây giờ tình huống Nhị đệ ở biên cương như thế nào." Mộ Dung Thư chợt nhớ tới Mộ Dung Ngạn ở biên quan đang cùng Nam Cương giao chiến, hắn xuất chinh lần này mặc dù là vì chinh chiến Nam Cương, nhưng hơn phân nửa cũng là làm cho người trong triều có lòng quấy rối ta buông lỏng cảnh giác. Về phần Nam Cương hôm nay là tình huống gì nàng không cách nào biết được.

"Dựa vào kinh nghiệm ở trên chiến trường của Mộ Dung Ngạn, cùng Nam Cương giao chiến không thành vấn đề. Huống hồ Nam Cương hiện thời đã loạn thành một bát cháo, Mộ Dung Ngạn chỉ cần mang binh một đường đảo qua, không đến mười ngày nửa tháng liền có thể thu phục Nam Cương." Vũ Văn Mặc cười trấn an nói.

Mộ Dung Thư nghe vậy, yên tâm. Hiện thời Trần thị còn tại phủ tướng quân mong mỏi Mộ Dung Ngạn trở về, nếu Mộ Dung Ngạn ở trên chiến trường xảy ra sự tình, cũng không biết Trần thị có thể chịu đựng được không. Nếu đã có thể xác nhận vô sự, Trần thị cũng an tâm hơn. Chính là bây giờ điều Mộ Dung Thư không cách nào ngờ được chính là, tuy rằng Mộ Dung Ngạn từ trên chiến trường trở lại, nhưng lại vẫn như cũ làm cho Trần thị buồn bực không vui. Vì Mộ Dung Ngạn khi trở lại, nhưng đã đánh mất tâm.

"Chờ một lát nữa ta sẽ cùng với Triệu ngũ công tử đi qua nhà tù nữ thăm hoa phi." Mộ Dung Thư nói với Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, ôn nhu cười nói: "Ân. Hoa phi hiện giờ đối Vũ Văn Tập thập phần tín nhiệm, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không bán đứng Vũ Văn Tập."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư giảo hoạt cười, hì hì gian trá, tựa như có chút khoe đối Vũ Văn Mặc nói: "Lúc vạn bất đắc dĩ có khi cần bản thân mình tự sáng tạo. Bọn họ có thể hèn hạ như vậy, chúng ta không hẳn là không thể ăn miếng trả miếng?" Tiếp theo, nàng liền ở bên tai Vũ Văn Mặc nhỏ giọng nói phương pháp của mình.

"Rất tốt." Vũ Văn Mặc sau khi nghe xong, lập tức hai tay đánh nhau, đại khen.

Mộ Dung Thư mặt mày hớn hở: "Đợi xem kịch vui đi." Nàng không có đem chuyện Vũ Văn Tập viết thư cho nàng nói cho biết Vũ Văn Mặc biết, nàng trong lòng biết Vũ Văn Mặc hắn ta là hạng người gì. Tuy rằng hắn biết trong lòng nàng không có cái gì khác nhưng chắc chắn hắn cũng sẽ thấy khó chịu. Nhưng nàng sẽ chờ, chờ sau này Vũ Văn Tập trả giá thật nhiều.

Thời gian không sai biệt lắm, Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ cũng không thể ở trong đại lao nữa. Hai người dù sao còn muốn sang nhà lao nữ bên cạnh.

Lúc rời đi, Mộ Dung Thư thập phần không tha, trong lòng đối với Vũ Văn Mặc đã sinh ra rất nhiều ỷ lại.

Nàng chân trước mới vừa đi, mặt sau đã truyền thanh âm đến Tạ Nguyên lớn giọng: "Chúng ta lại tỷ thí thêm mấy trận! Bản hầu gia cũng không tin ta luôn bị thua ngươi!"

"Hảo." Trước sau như một vẫn lạnh nhạt lạnh như băng.

Mộ Dung Thư mỉm cười. Bước chân như gió hướng phương hướng nhà lao nữ mà đi.

Trong phòng giam nữ so sánh với phòng giam nam thanh âm kêu rên khóc rống là hơi u oán hơn chút. Thế nhưng, nữ nhân nếu đã hét rầm lên nam nhân dù là thế nào đều không thể so được. Bên trong có không ít nữ phạm nhân đều đã ở trong phòng giam vài năm, cảm xúc tự nhiên là tương đối vững vàng, sợ là cũng chỉ có thời điểm dụng hình mới kêu vài tiếng.

Dọc theo đường đi, ánh mắt phạm nhân nhìn nàng cùng Triệu Sơ, trong bình tĩnh còn có hơi thở tử vong, thực làm cho người ta cảm giác được kinh hồn bạt vía.

Phòng giam của Hoa phi có thể so với của Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên, đều là thập phần xa hoa. Căn bản cũng không giống nhà tù, ngược lại giống khách sạn. Mà Hoa phi trôi qua cũng coi như là tiêu dao. Chính nằm ở trên giường đọc sách. Mặt khác cung nữ hầu hạ sát bên người của nàng cũng bị nhốt chung vào, để có thể hầu hạ nàng dùng trà đấm chân đấm lưng.

Cung nữ nhìn thấy Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ ở ngoài phòng, lập tức kinh hô một tiếng, "Nương nương!"

Hoa phi vốn ngủ còn rất tỉnh, nghe cung nữ kêu một tiếng này, liền lập tức chấn kinh ngồi dậy, cũng nhìn về phía ngoài cửa. Nhìn thấy hai người Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ, nàng có chút ngoài ý muốn, lập tức liền nhắm mắt lại, lạnh giọng hỏi: "Tìm bản cung có chuyện gì?" Tuy rằng hiện thời nàng bị hãm sâu nhà giam, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ vĩnh viễn ở trong này. Nàng là người mang long chủng, mà Hoàng Thượng lại không ly khai được nàng, Vũ Văn Tập cũng sẽ nghĩ cách cứu nàng, có thể nghĩ, nàng căn bản không cần sợ Mộ Dung Thư đến tìm phiền toái.

"Hoa phi gần đây được chứ? Trong bụng long tử có mạnh khỏe hay không?" Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua Triệu Sơ, Triệu Sơ liền lui tới một bên, mà Mộ Dung Thư nhìn về phía Hoa phi, tươi cười xán lạn như hoa hỏi.

Hoa phi phòng bị nhìn Mộ Dung Thư, không có việc gì mà ân cần, Mộ Dung Thư đến tột cùng là đang đánh cái chủ ý gì? Nàng lạnh giọng trả lời: "Bản cung rất tốt, làm phiền Nam Dương vương phi lo lắng."

"Ôi! Xem ra Hoa phi tại phòng giam, là không có nghe tin tức bên ngoài. Ta bắt đầu từ sáng nay liền không còn là Nam Dương vương phi, Nam Dương Vương đã bị phế, cũng đã lập Tam đệ của phu quân ta làm Nam Dương Vương. Thế nào, Tam hoàng tử vẫn chưa báo cho Hoa phi ngươi biết sao? Cũng khó trách, Tam hoàng tử hiện giờ đang chờ Hoàng Thượng sắc phong làm thái tử, làm sao có thể có thời gian tới gặp Hoa phi." Mộ Dung Thư coi như chưa nhìn thấy Hoa phi lãnh đạm, vẫn như cũ nở nụ cười nói.

Mộ Dung Thư nói lời này làm cho trong lòng Hoa phi nổi lên nghi ngờ, đối với Tam hoàng tử có chút bất mãn. Từ hôm qua đến bây giờ, Tam hoàng tử căn bản cũng không có sang đây nhìn nàng, chẳng qua chỉ là sai người ta tặng chút đồ ăn tinh xảo. Chỉ là, còn có một tin tức quan trọng khiến nàng vui mừng, Mộ Dung Thư không còn là Nam Dương vương phi! Mà Tam hoàng tử rất nhanh sẽ sắc phong thái tử! Kể từ đó, nàng không phải rất nhanh sẽ từ trong nhà giam rời đi sao?

Tâm tư Hoa phi tựa hồ bị Mộ Dung Thư thấy rõ, Mộ Dung Thư cười nhìn Hoa phi nói: "Hoa phi cho rằng Tam hoàng tử sẽ cứu ngươi ra ngoài sao? Tam hoàng tử đã trơ mắt nhìn Nhị hoàng tử bị chém, trên mặt không xuất hiện một chút ưu thương." Vũ Văn Tập có thể làm được đến như vậy, cũng đủ để nói rõ hắn có bao nhiêu lãnh huyết.

Hoa phi nhanh chóng cau mày. Lời Mộ Dung Thư nói nàng xác thực đã có nghĩ qua, chỉ sợ Vũ Văn Tập đến cuối cùng quên mất nàng, căn bản sẽ không cứu nàng đi ra ngoài. Nhưng quan hệ của nàng cùng Vũ Văn Tập cũng không đơn giản, Vũ Văn Tập hẳn là sẽ không quên nàng, lại càng sẽ không có chuyện không cứu nàng. Chính là, nàng bỗng nhiên lại có chút do dự, Đại Hoa quốc cùng Bắc cương quốc dân phong bất đồng, nam nhân đối với nữ nhân yêu cầu trung trinh là cực kì cao, nam nhân căn bản khinh thường nữ nhân cùng người khác thông dâm. Mà chuyện nàng cùng Nhị hoàng tử Vũ Văn Tập cũng biết, nhưng Vũ Văn Tập cũng có vẻ không ngại, bằng không, cũng sẽ không thể cùng nàng...

Đang thời điểm Hoa phi du thần, Mộ Dung Thư lại tiếp tục nói: "Hoa phi người đang mang long chủng, sau mười tháng hoài thai, chờ hoàng thượng hết giận, Hoa phi tự nhiên sẽ được thả ra, đến lúc đó Hoa phi nhất định sẽ một lần nữa đạt được sủng ái của hoàng thượng."

"Đó là tự nhiên, Hoàng Thượng đối bản cung cùng những người khác không giống nhau. Hoàng Thượng căn bản là không ly khai bản cung được." Hoa phi khẽ nâng cằm, khí thế dâng cao nói.

Không ly khai được? Mộ Dung Thư đôi mắt lóe lên một cái, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Triệu Sơ, cũng trong mắt hắn thấy được một tia nghi hoặc.

"Nga? Xem ra Hoa phi quả nhiên được hoàng thượng sủng ái. Ta cũng tuyệt đối tin tưởng Hoa phi sẽ một lần nữa làm cho Hoàng Thượng lại sủng hạnh mình. Chính là, không biết Hoa phi đến tột cùng là có mệnh đợi cho đến lúc Hoàng Thượng thả ngài đi ra ngoài hay không!" Mộ Dung Thư bỗng nhiên chuyển đề tài, tươi cười hơi có vẻ lạnh như băng nói.

Hoa phi cau chặt mi, "Ngươi nói lời này là có ý gì?!"

Mộ Dung Thư mỉm cười hỏi: "Từ hôm qua đến bây giờ, Tam hoàng tử có phải hay không căn bản là không đến đại lao vấn an Hoa phi? Chẳng qua là chỉ sai hạ nhân đến truyền ý tứ, không phải chỉ nói một chút khiến Hoa phi yên tâm, chính là cho Hoa phi một chút trấn an?"

"Có lời gì nói rõ!" Hoa phi không nhẫn nại, trong lòng nàng cũng mơ hồ có phát hiện điều gì đó, nàng vốn đã có chút hoài nghi Vũ Văn Tập, nhưng là chuyện cho tới bây giờ, người duy nhất nàng có thể dựa vào cũng chỉ có Vũ Văn Tập, tự nhiên không thể tùy ý hoài nghi. Bằng không, nàng là một chút hi vọng cũng không có. Mà nàng tự nhiên là không tin Mộ Dung Thư, nếu nàng đoàn không sai Mộ Dung Thư là đang châm ngòi ly gián. Thế nhưng, nàng cũng muốn biết Mộ Dung Thư sẽ ra chiêu gì.

"Nếu ta là Tam hoàng tử, làm sao có thể lưu lại một người biết nhiều bí mật của hắn như ngài? Không khỏi quá phức tạp, biện pháp tốt nhất chính là diệt cỏ diệt tận gốc. Hoa phi từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, nên biết lúc hoàng tử cùng thái tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế là lúc tàn khốc nhất. Đừng nói là nữ nhân của bản thân, liền ngay cả tính mạng mẹ ruột đều không để tại trong mắt." Mộ Dung Thư khép hờ hai tròng mắt trầm giọng nói.

Hoa phi hai mi cau chặt, tâm lộp bộp một chút. Chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, thật lâu sau, nàng cất tiếng cười to: "Mộ Dung Thư, ngươi có phải hay không nghĩ bản cung quá mức ngu xuẩn? Chỉ bằng ngươi nói mấy câu đã muốn lừa bản cung? Cho dù bản cung cùng Tam hoàng tử không có một chút quan hệ nào, Tam hoàng tử trong ngày thường đều đối với bản cung hết sức hiếu thuận, bản cung cũng đúng là đối Tam hoàng tử hết sức hài lòng. Chỉ dựa vào lời nói của ngươi, bản cung nghe thật buồn cười."

Nàng vừa rồi vừa định hỏi một chút chuyện, cũng lỡ miệng nói ra vài điều. May mà nàng phản ứng nhanh, bằng không Mộ Dung Thư lại truyền tội danh nàng cùng Vũ Văn Tập thông dâm đến tai Hoàng thượng, tin tưởng Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng không tức giận, cũng không vội vàng, mà là lạnh nhạt lắc đầu, thở dài nói: "Vốn muốn giúp Hoa phi có thể bảo trụ một mạng, xem ra thật ra là ta nhiều chuyện. Nếu Hoa phi đã không tin lời của ta, ta đây tiếp tục lưu lại cũng vô dụng, ngược lại không bằng rời đi."

Dứt lời, Mộ Dung Thư quả thật là xoay người muốn rời đi.

Mà Hoa phi lập tức bị dao động, nhìn bộ pháp Mộ Dung Thư không chút do dự bước ra, Hoa phi gần như theo bản năng lập tức gọi Mộ Dung Thư lại: "Hảo! Bản cung nhưng thật ra đã nghe ra một chút ý tứ của ngươi!"

Mộ Dung Thư đưa lưng về phía Hoa phi, khóe miệng hơi câu lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt yếu ớt. Triệu Sơ trong đôi mắt tối đen trầm tĩnh cũng xẹt qua một tia cười, mà hắn cũng vào lúc này đưa cho Mộ Dung Thư một cây châm bạc.

Nàng trực tiếp cầm lấy ngân châm liền từ cửa phòng giam đưa cho cung nữ sát bên người Hoa phi: "Ta muốn biết Tam hoàng tử hôm qua có sai người ta đưa tới đồ ăn, hoặc là nước trà hay không?"

Hoa phi cau mày hoài nghi nhìn cung nữ lấy ngân châm trong tay, trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn. Nàng gật gật đầu, "Là đồ ăn."

"Hôm qua nương nương vẫn chưa ăn toàn bộ, hiện giờ cũng còn một ít." Cung nữ thành thật trả lời.

"Không bằng dùng này ngân châm thử xem." Mộ Dung Thư thản nhiên nói.

Cung nữ nhìn về phía Hoa phi, Hoa phi gật đầu, cung nữ liền cầm ngân châm đi vào trong góc, ở góc phòng giam có một hộp đựng thức ăn, mở hộp đựng thức ăn ra, cung nữ đem ngân châm châm vào trong thức ăn, một lát sau lấy ra.

Ở phía trên cửa sổ nhỏ có chút ánh sáng chiếu vào, có thể nhìn thấy ngân châm đầu nhọn biến thành màu đen!

"Tại sao có thể như vậy?" Hoa phi nhìn thấy ngân châm màu đen, nhất thời ngã ngồi ở trên giường. Vũ Văn Tập quả thật là muốn giết người diệt khẩu?!

Mộ Dung Thư cẩn thận nhìn Hoa phi, chờ thần sắc Hoa phi hơi chút hòa hoãn, nàng mới tiếp tục nói: "Hoa phi nếu không tin, nơi này của ta còn có ngân châm, Hoa phi thử đem ngân châm đâm vào bên trong da thịt." Nói xong nàng lại từ trong tay Triệu Sơ cầm qua một cây châm bạc đưa cho cung nữ kia.

Hoa phi tự nhiên là đa nghi, đặc biệt lại đối mặt Mộ Dung Thư. Nàng cũng không thể tin được Vũ Văn Tập lại muốn lấy tính mạng của nàng! Dù sao, nàng hiện tại nhưng là cực kì cần Vũ Văn Tập cứu nàng. Nàng lập tức đoạt lấy ngân châm từ trong tay cung nữ, không sợ đau đâm vào cánh tay.

Chờ trong giây lát, lúc đem ngân châm rút ra, sắc mặt Hoa phi đại biến, hoàn toàn trắng bệt!

Vũ Văn Tập quả thật là muốn tính mạng của nàng! Muốn diệt khẩu, thật không thể tưởng tượng được hắn thật nhưng lại nhẫn tâm như vậy! Nàng luôn luôn tận tâm tận lực giúp hắn, mà hắn thật vô tình vô nghĩa! Hoa phi vẻ mặt hận ý hết sức cắn chặt môi, phẫn hận rất nhiều, Hoa phi sợ, vì sao nàng trúng độc mà lại không hề cảm giác được?"Chẳng lẽ là độc mạn tính?" Nàng thì thào lẩm bẩm.

Tuy rằng thanh âm Hoa phi rất nhỏ, nhưng Mộ Dung Thư như cũ vẫn nghe thấy được, nàng lập tức nói: "Nếu là độc dược có thể lập tức giết chết người, nếu Hoa phi chết chắc chắn sẽ khiến người hoài nghi. Cho nên nhất định là độc mạn tính. Người bên cạnh ta là Triệu ngũ công tử, tinh thông y thuật. Nếu Hoa phi không để ý, có thể để hắn bắt mạch nhìn xem, độc đã tiến vào lục phủ ngũ tạng hay chưa."

Hoa phi tồn tại nghi hoặc trong lòng, do dự đi qua. Nàng đã thấy ngân châm biến thành màu đen, này là chuyện không cách nào sửa đổi được. Hôm qua thứ nàng ăn chính là món ăn Vũ Văn Tập sai người đưa qua, ngày hôm nay nàng bởi vì đồ ăn nhà tù đơn sơ, đến bây giờ đều không ăn một miếng. Cho nên liền tính nàng dù không muốn thừa nhận cũng không còn cách nào khác, Vũ Văn Tập quả thật thật sự ngoan độc! Nghĩ đến đây, nàng không chút do dự đem cánh tay đưa ra ngoài, để Triệu Sơ chẩn mạch. Nàng từng nghe trong cung người ta nói qua, Triệu ngũ công tử vì muốn trị bệnh cho huynh trưởng, mà khổ học y thuật, nên y thuật tinh thấu, có thể so sánh với ngự y.

Triệu Sơ đặt tay ở mạch thượng của Hoa phi một lát, thần sắc càng ngưng trọng. Thấy thần sắc Triệu Sơ như vậy, Hoa phi thật ra hết hồn, nhịn không được hỏi: "Có hay không đã trúng độc quá sâu?" Nếu trong dĩ vãng, nàng nếu có thể cùng một nam tử bộ dạng hoa lệ tuấn mỹ như vậy tiếp xúc, nàng nhất định sẽ tâm hoa nộ phóng, nhưng lúc này nàng chỉ nghĩ nguy hiểm đến tính mạng, cũng chỉ là nhìn Triệu Sơ thất thần.

Tuy rằng trong phòng giam chẳng thấy rõ, nhưng Mộ Dung Thư vẫn có thể thấy rõ ràng biểu tình biến hóa của Triệu Sơ, nếu không phải bây giờ đối mặt với Hoa phi, nàng sợ là đã nhịn không được mà bật cười, không thể tưởng được Triệu Sơ một bộ nghiêm trang, nhưng ở phương diện diễn trò cũng thật có thiên phú. Không, phải nói, ở cổ đại càng ở gần trung tâm quyền lực, hoặc là thương nhân, phần lớn đều sẽ diễn trò, đây bất quá là chuyện nhỏ.

"Quả thật là độc mạn tính. Bất quá Hoa phi cứ yên tâm đi, chỉ cần giờ ăn nhẹ hôm nay, đừng tiếp tục ăn loại độc này, chắc là sẽ không ảnh hưởng tới tánh mạng. Mà độc mạn tính tuy rằng đã xâm nhập vào da thịt cùng máu, nhưng cũng không sâu lắm, chỉ cần tỉ mỉ an dưỡng liền có thể chậm rãi tán đi. Loại thuốc độc này tên là mười bước điên, dùng năm lần sẽ trở nên điên điên khùng khùng, không biết nhân sự. Nếu là dùng sáu lần sẽ hộc máu bỏ mình." Triệu Sơ bộ mặt biểu tình thập phần nghiêm túc nói.

Mà Hoa phi cũng là thập phần tin tưởng. Trước nàng cũng có nghe nói qua Đại Hoa quốc có loại thuốc độc này. Cũng đã có người dùng loại độc này hại người. Xem ra Vũ Văn Tập có lẽ cũng không muốn nàng chết, nhưng là muốn nàng trở nên ngây dại, như vậy liền sẽ không đem bí mật của hắn nói ra! Vũ Văn Tập quả thật là người tâm ngoan thủ lạt!

Hoa phi nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư âm thanh lạnh lùng nói: "Bản cung cùng ngươi có thể cùng đối phó Vũ Văn Tập. Thế nhưng, các ngươi phải đáp ứng bản cung, sau khi vặn ngã Vũ Văn Tập, các ngươi yêu cầu Hoàng Thượng tha cho bản cung, cũng bảo toàn đứa con trong bụng bản cung." Lúc này nàng tức giận gọi thẳng đích danh Vũ Văn Tập. Nàng hiểu được mục đích hôm nay Mộ Dung Thư tới gặp của nàng, chính là muốn cứu Vũ Văn Mặc, mà nàng lại là muốn Vũ Văn Tập trả giá thật nhiều! Hắn nếu đã có thể ngoan độc muốn tánh mạng của nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không để hắn trôi qua quá dễ dàng!

Nghe vậy, Mộ Dung Thư rốt cục mỉm cười, nàng chờ đợi chính là giờ khắc này. Còn tưởng Hoa phi khó thuyết phục, nhưng thật ra không tốn nhiều võ mồm. Nàng lập tức gật đầu: "Hảo. Ta lập tức đi chuẩn bị."

"Người đến." Triệu Sơ bỗng nhiên đi đến bên người Mộ Dung Thư, thấp giọng nói. Hắn là người có võ công, có thể nghe thấy động tĩnh trong vòng trăm mét. Vừa rồi nữ nha dịch lui ra ngoài lại dẫn người vào được.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư quay đầu nhìn sang, quả thực nhìn thấy nữ nha dịch mang theo tầm hai ba người đi tới.

Chờ họ đi vào mới nhìn rõ dung mạo người tới.

Đúng là Tam hoàng tử Vũ Văn Tập có thể ở Đại Hoa quốc hô mưa gọi gió!

Vũ Văn Tập kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ, sau đó vừa nhìn về phía Hoa phi, hồ nghi nheo lại mắt đánh giá bọn họ, cũng nhìn về phía Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi: "Ngươi vì sao cũng ở đây?"

Bình luận

Truyện đang đọc