CHINH PHỤC BẦU TRỜI, CHINH PHỤC EM

Đúng là như vậy. 

Cảm giác được hơi thở phả vào mái tóc dần dần nặng thêm, rốt cuộc Trần Niên cũng đã có đáp án cho vấn đề vừa khó nhằn vừa lạ lẫm này, nếu cô ăn đậu hũ khi anh đang ngủ, như vậy sau khi cô đã chiếm hết mồi ngon còn không cẩn thận làm cho nơi nào đó thức tỉnh khiến anh cũng tỉnh theo, hoặc có thể anh đã tỉnh trong suốt quá trình cô “mlem mlem” anh?

Nhưng anh tỉnh dậy lúc nào không quan trọng.

Quan trọng là — anh đã tỉnh rồi.

Trần Niên ngừng thở, thân thể cứng ngắc như một chiếc cung bị kéo căng, trong lòng có chút hồi hộp và bối rối, nhiều hơn đó chính là thẹn thùng, hóa ra đàn ông lại nhạy cảm như vậy, chỉ sờ có hai lần mà đã…

Hix, hiện tại giả vờ ngủ có kịp nữa không?

Dường như… không còn kịp nữa rồi.

Trần Niên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ thật nhẹ, thậm chí còn không phát ra âm thanh, rõ ràng là cô nhắm mắt lại nhưng lông mi không tự giác mà hơi run rẩy.

Trình Ngộ Phong tỉnh lại hồi lâu nhưng không làm gì cả.

Lâu đến mức Trần Niên cho rằng nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác, đùi cô tưởng chừng đang đặt trên một khối sắt nóng, nhiệt độ như thiêu đốt truyền đến toàn thân khiến cả mặt và tai cô đều đỏ ửng, Trần Niên vô cùng nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ bị nướng chín mất, thế là cô cẩn thận nhích từng li từng tí ra bên ngoài.

“Đừng cử động.” Giọng anh khàn khàn giống như đang khắc chế điều gì đó.

Trần Niên ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.

Trình Ngộ Phong vẫn ôm cô như cũ rồi bình tĩnh dời hai chân đi, không còn cảm nhận được sự áp bách nào đó nên rõ ràng Trần Niên buông lỏng hơn một chút, đôi môi anh nhẹ nhàng đặt trên tóc cô, hít vào mùi hương thoang thoảng và từ từ bình phục cảm giác khô nóng trong cơ thể.

“Sợ rồi sao?”

“... Không có.”

Mới là lạ. 

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi kiểu này. 

“Phải làm sao mới tốt hơn đây?”

“Hử?”

Mới đầu Trình Ngộ Phong nghe không hiểu ý cô, mấy giây sau mới phản ứng lại được, ánh mắt của anh trở nên trầm hơn, giọng nói cũng mềm mại như muốn chảy ra nước, “Ôm một chút là tốt thôi.”

Ít ra là anh rất có lòng tin đối với sự tự chủ của mình về mặt này. 

Nhưng lại có câu “nói trước bước không qua”, cái kiểu ôm ấp thân mật như thế này ngược lại có thể trở thành chất dẫn cháy khiến tất cả đều tụ tập về cùng một chỗ, nơi nào đó càng lúc càng trở nên nóng nảy hơn. 

“Trình Ngộ Phong.”

Trần Niên nhẹ giọng gọi tên anh, ba từ này giống như một loại dụ dỗ chết người, lại càng giống như một cái công tắc, tiếp đó, giọng nói của cô hoàn toàn bị nụ hôn sâu của anh chặn lại.

Đầu lưỡi quấn quít nhảy múa cùng nhau, không phân rõ được ai là ai. 

Trước khi kết thúc, Trình Ngộ Phong không nặng không nhẹ cắn môi của cô một cái, sau đó mới buông cô ra,  “Anh đi xử lý một chút.”

Khuôn mặt Trần Niên đỏ bừng như sắp chảy máu, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô lấy tay che mặt khẽ thốt lên một tiếng "ôi" ngọt ngào, nhớ lại những hình ảnh vừa rồi, trái tim như trôi lơ lửng trên đám mây. 

Nửa giờ sau, Trình Ngộ Phong mặc đồ ngủ đi ra, phát hiện cô bé trên giường đã ngủ, quần áo quanh eo cuộn lại làm lộ ra vùng bụng trắng nõn nhưng cô không hề hay biết, vẫn đang ngủ rất say.

Anh lắc đầu, kéo áo của cô xuống, đắp chăn lên eo cô để tránh bị lạnh, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên một chút, sau đó mới đóng cửa đi ra ngoài.

Hơn 10 giờ, Trình Ngộ Phong mới từ sân bay về đến nhà, tối qua chợp mắt không đến 2 tiếng, cộng thêm phải tập trung cao độ trong một thời gian dài nên cơ thể mệt mỏi đến cực điểm, anh vừa tắm một cái là nhào lên giường ngủ ngay. 

Tính thời gian, Trần Niên hẳn là chưa ăn cơm đã đến đây.

Trình Ngộ Phong đi vào phòng bếp, lấy một bình nước khoáng trong tủ lạnh uống mấy ngụm rồi xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.

Sau khi ba món mặn một món canh đơn giản được chuẩn bị xong, Trần Niên cũng đã tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt có chút mơ mơ màng màng, lúc Trình Ngộ Phong bưng thức ăn ra ngoài thì giơ tay vỗ trán cô, “Rửa tay đi, ăn cơm."

“Vâng.”

Đây là bữa trưa bị hoãn lại 2 tiếng, hai người ngồi đối diện nhau, phòng ăn yên tĩnh chỉ có tiếng máy điều hòa chạy đều đều. 

Trình Ngộ Phong đặt chén cơm và canh trước mặt Trần Niên.

Trần Niên cúi đầu húp canh, cái cổ cong lên thành một đường cong duyên dáng, khóe mắt cô còn cất giấu tình cảm nhàn nhạt, hai má như được phủ một lớp phấn hồng thật mỏng khiến vẻ ngoài mang đầy nét quyến rũ lại ngây thơ. 

Những cử chỉ lơ đãng này chính là sự mời gọi hấp dẫn nhất, làm Trình Ngộ Phông không dời mắt nổi, mà anh cũng không muốn nhìn đi chỗ khác, bị ánh mắt thiêu đốt của anh nhìn chằm chằm, Trần Niên cảm giác như sắp bốc cháy tới nơi, cô ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, ánh mắt mang theo ý hỏi thăm.

Trình Ngộ Phong để đũa xuống, “Khóe miệng em có dính hạt cơm.”

Sao không nói sớm?

Thế mà anh còn nhìn lâu như vậy, cố tình à.

Trần Niên sờ lên khóe miệng, không có, lại sờ một bên khác, vẫn không có, sạch sẽ mà, hạt cơm đâu? Không đúng, cô húp canh mà, còn chưa ăn cơm nữa, sao lại dính cơm được.

Cô phồng má, nguýt anh một cái, “Ấu trĩ.” 

Nếu như không tận mắt nhìn thấy, nói ra ai mà tin cơ trưởng Trình Ngộ Phong của Hàng không Chiêu Viễn sẽ dính dáng với hai từ “Ấu trĩ” này?

Cũng hết cách rồi, Trình Ngộ Phong thích nhìn phản ứng của cô như vậy, bình thường anh luôn đứng đắn nghiêm túc với người khác nhưng trước mặt cô liền bộc lộ ra bản tính thật của mình, thường xuyên lấy việc trêu đùa cô để giải trí. 

Trần Niên thấy anh vậy mà còn cười bèn đạp phăng đôi dép dưới bàn ra, đá qua một cước, do không thấy phương hướng chính xác nên trực tiếp đá vào xương bắp chân của anh… Cô đau đến nỗi hàng lông mày nhíu cả lại với nhau. 

“Em không sao chứ?”

Trần Niên lắc đầu, “... Không có việc gì đâu.”

“Để anh xem một chút nào.” Trình Ngộ Phong cúi người muốn kiểm tra.

“Thật sự không có việc gì đâu.”  Trần Niên vội vàng ngăn anh lại,  “Ăn cơm thôi.”

Cô đâu có yếu ớt tới như vậy? 

Sau khi cơm nước xong, Trình Ngộ Phong thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Trần Niên gọi điện thoại cho Đàm Minh Thiên, báo với cô ấy buổi chiều mình không về ký túc xá mà trực tiếp về nhà luôn.

Ngay khi cuộc gọi kết thúc, một cuộc gọi mới lại đến, Trần Niên nghe máy, “Mẹ ạ.”

“Niên Niên, mẹ vừa xem tin tức nói có sinh viên trường đại học A bị ngã xuống vách núi Long Ngâm, con không có chuyện gì chứ?”

“Mẹ, con không sao.”

Vì không để Dung Chiêu lo lắng, Trần Niên đơn giản kể lại sự việc tối qua một lần, “Nghe nói vết thương của đàn anh năm ba kia đã ổn định rồi, còn một đàn chị bị trật chân, cũng không có gì đáng ngại nữa.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trên báo cũng nói như vậy nhưng nghe con gái kể thì Dung Chiêu mới hoàn toàn an tâm, bản thân là người làm mẹ, cho dù chuyện này không xảy ra với con gái mình nhưng khi nghe được tin như vậy vẫn cảm thấy lo lắng.

Trình Ngộ Phong lau khô tay từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Trần Niên đang nói chuyện điện thoại với mẹ, sau khi hai người trao đổi một ánh mắt mà chỉ hai người mới hiểu, anh bèn vào phòng ngủ thay quần áo.

4 giờ chiều, Trình Ngộ Phong còn một cuộc họp quan trọng ở công ty, chắc phải bận đến tối muộn nên chuẩn bị đưa Trần Niên về nhà trước. 

Anh thay quần áo xong đi ra, Trần Niên cũng đã nói chuyện điện thoại với mẹ xong, cô quay đầu nhìn lại, hai mắt tỏa sáng, “Woa, thật là đẹp trai!”

Ngoại trừ đồng phục cơ trưởng, cô hiếm khi nào gặp Trình Ngộ Phong ăn mặc chỉnh tề như vậy: bộ vest sọc đen được cắt may khéo léo, áo sơ mi trắng chỉnh tề, thậm chí anh còn thắt cà vạt khiến vẻ khôi ngô tuấn tú càng nổi bật hơn. 

Đối với sự khen ngợi của bạn gái, tất nhiên Trình Ngộ Phong rất chi là hưởng thụ, anh chậm rãi chỉnh sửa nút áo sơ mi, “Đẹp trai cũng không thể ăn được.”

“Ai nói? Không phải có câu sắc đẹp thay cơm đấy sao?”

Trình độ dùng thành ngữ này đúng là đã được cải thiện khá nhanh.

“Em lại dùng sai thành ngữ hả?”

Trình Ngộ Phong gật đầu, anh nhìn cô, trong mắt đầy ý cười, “Câu thành ngữ này dùng để miêu tả con gái.” Anh lại lặp lại với một thâm ý khác, “Đúng là sắc đẹp thay cơm.”

Trần Niên: “.......”

Thời gian không còn nhiều, Trình Ngộ Phong cầm chìa khóa trên bàn lên, “Đi thôi.”

Trần Niên biết anh có việc quan trọng phải làm nên ngoan ngoãn cầm lấy túi, cùng anh ra ngoài.

Trên đường đi, mỗi một cảnh vật họ trông thấy đều có nét ngọt ngào riêng biệt, thấm thoát, biệt thự nhà họ Diệp đã ở ngay trước mắt, Trần Niên tạm biệt Trình Ngộ Phong ở ngoài cổng, đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen của anh đi xa dần giữa rừng cây đầy nắng cho đến khi không nhìn thấy nữa, cô mới quay người đi vào trong.

Vừa bước vào nhà, đúng lúc Trần Niên nhìn thấy Diệp Minh Viễn đi ra, ông cũng mặc một thân tây trang chỉnh tề, cả người lộ ra vẻ nho nhã ôn hòa, đoán chừng là cũng tham gia cuộc họp ở công ty.

Diệp Minh Viễn nhìn xung quanh, “Niên Niên, Ngộ Phong đưa con trở về à?

Chuyện này…

Diệp Minh Viễn nhìn vẻ mặt thẹn thùng của con gái thì giơ tay sờ đầu cô, mỉm cười, “Bố có việc ra ngoài, con vào cùng mẹ đi.”

Thời gian đã hơi trễ, Diệp Minh Viễn không chậm chạp nữa mà lên xe đậu bên đài phun nước, vẫy tay với Trần Niên ở cửa, "Vào đi con."

Sau khi Diệp Minh Viễn đi xa, Trần Niên vẫn ngốc nghếch đứng y nguyên ở đấy, tựa như bị đóng đinh tại chỗ, vì sao bố lại hỏi có phải Trình Ngộ Phong đưa cô về không, chẳng lẽ… Bố đã phát hiện ra cái gì rồi à?

“Niên Niên, con đứng ở cửa làm gì đấy, mau vào nhà nào.”

Suy nghĩ của Trần Niên bị mẹ cắt ngang, chỉ có thể ôm theo một bụng đầy nghi vấn vào nhà.

Dung Chiêu đang ngồi trên salon trong phòng khách lật xem album ảnh trước kia, Trần Niên ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn thoáng qua, cô thấy trong bức ảnh mình chỉ mặc một chiếc quần bỉm, quanh eo là chiếc phao hình con vịt, đạp đạp đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn của mình dưới nước, quậy đến nỗi bọt nước văng khắp nơi.

Dung Chiêu cười híp mắt nói,”Đây là lúc con 2 tuổi.”

Trần Niên thở dài: “Hóa ra trước kia con là một đứa bé béo ú.”

“Trẻ con đều như vậy, mập mạp mới đáng yêu.” Dung Chiêu nhớ lại chuyện cũ, “Lúc con sinh ra không đủ tháng, chỉ nặng có 2 ký thôi, một cục nhỏ xíu hà, mẹ nhớ khi y tá ôm con vào, không biết vì sao con lại khóc, mà phải gọi là khóc vang dội luôn….”

Đó là lần đầu tiên hai mẹ con gặp nhau.

Trong căn phòng bệnh rực rỡ ánh đèn, một đứa bé mới chào đời không biết gì và một người mẹ luống cuống tay chân, hai sinh mệnh gắn bó cùng nhau suốt mấy tháng cứ thế đối mặt với nhau.

“Mẹ.” Trần Niên kề lên vai Dung Chiêu, “Khi đó con muốn nói với mẹ rằng được gặp mẹ, con rất vui.”

“Ừm.” Dung Chiêu nghẹn ngào, “Mẹ… cũng rất vui.”

“Ấy.” Trần Niên chỉ vào một bức ảnh phía dưới, “Đây là….?”

Trong bức ảnh là cậu nhóc điển trai bế một đứa bé trên tay, trông vẻ mặt cậu hơi lo lắng nhưng lại nở nụ cười tươi roi rói. 

“Đây là khi con được 1 tuổi, Ngộ Phong ôm con chụp ảnh, khi đó con còn mỏng manh lắm, ngoại trừ mẹ và bố ra thì ai con cũng không cho bế, bế một cái là con khóc, Ngộ Phong lại ngoại lệ, con thấy nó không chỉ cười khanh khách mà còn chủ động giang hai tay để nó bế.”

Đây là Trình Ngộ Phong lúc 11 tuổi và Trần Niên 1 tuổi.

Trần Niên không thể tưởng tượng nổi, hoá ra số mệnh của bọn họ đã giao nhau sớm như vậy. 

Cô nhẹ nhàng vuốt ve mép bức ảnh, thầm nói trong lòng ——

Xin chào, hân hạnh được gặp anh, Trình tiên sinh. 

Bình luận

Truyện đang đọc