CHINH PHỤC BẦU TRỜI, CHINH PHỤC EM

Đạo diễn Đàm nhất định phải thất vọng rồi, hai người dưới tán cây kia ôm nhau một lúc bèn nắm tay nhau rời đi, cô cảm thấy ngay cả bóng lưng của bọn họ thôi mà cũng hài hòa và ngọt ngào như vậy, khiến cô nhịn không được ngửa mặt lên trời cảm khái, thật là tốt quá đi, làm cô cũng muốn tìm người để yêu đương hẹn hò, nhưng mà hiện thực lại…. quá là tàn nhẫn!

Ở khoa Vật lý âm thịnh dương suy thì con gái không khác gì bánh trái thơm ngon, phần lớn đều được tiêu hóa trong nội bộ, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, còn một số ít bị mấy khoa khác câu đi hoặc là có trúc mã của riêng mình. Tóm lại, chỉ cần muốn có người yêu thì bước đại vài bước đều có thể không cẩn thận sa vào bể tình. Nhưng có lẽ là vì Đàm Minh Thiên quá cao, chẳng sợ rơi vào bể tình mà vẫn cao hơn một khoảng lớn, khiến cho rất nhiều nam sinh chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám lại gần.

Đây có lẽ chính là nỗi đau ngực to mà người ngực nhỏ không hiểu được, người thấp chẳng thấu nước mắt người cao chăng. 

Đàm Minh Thiên kiêu ngạo ưỡn bộ ngực cao ngất định xoay người đi vào, vô tình nhìn thấy một bóng đen ở ban công phòng bên cạnh thì không khỏi lạnh sống lưng.

Cảnh dưới tầng vừa rồi cũng không phải chỉ có một mình cô nhìn thấy.

Ôn Thanh Hoan đứng khuất hoàn toàn trong bóng tối, Đàm Minh Thiên không thấy rõ biểu tình của cô ta, chỉ thấy mái tóc dài kia bị gió thổi tung lên rồi lại rơi xuống mà cô ta vẫn đứng yên không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng về phía trước, im lặng giống như búp bê không có sinh mệnh.

Cực kỳ giống cảnh tượng trong phim kinh dị, Đàm Minh Thiên nhịn xuống tiếng thét chói tai, cánh tay nổi lên một tầng da gà, cô nhanh chóng chạy vào trong phòng mà tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô nghĩ nghĩ rồi đóng cửa sổ sát đất lại.

Đàn chị Ôn Thanh Hoan vì sao lại đăng bài post kia, cô ta có khúc mắc gì với Trần Niên à? Trước đó hai người họ giống như chưa từng nói chuyện với nhau chứ càng đừng nói đến việc quen biết nhau đi?

Đàm Minh Thiên suy nghĩ, con gái kết thù kết oán với nhau đơn giản chỉ có hai nguyên nhân: tình yêu và sự nghiệp, hiện giờ xem ra nguyên nhân đầu tiên có khả năng lớn hơn một chút, chẳng lẽ là....... hai người thích cùng một người đàn ông?!

Đàm Minh Thiên chìm vào vở kịch tự bổ não của bản thân đến nỗi Trần Niên trở về cũng không phát hiện ra, mãi đến khi Trần Niên tới gần nói chuyện với cô, cô mới "A" một tiếng, lấy lại tinh thần, "Cậu về lúc nào vậy?"

Quay lại nhanh như vậy sao? Trước hoa dưới trăng, tình chàng ý thiếp, còn tưởng rằng phải quấn lấy nhau mất một lúc lâu nữa mới về.

Buổi tối Trình Ngộ Phong còn bận việc công ty, chỉ ở lại nửa tiếng rồi vội vã rời đi. Trần Niên được “sạc điện” nên hai má ửng hồng, đôi mắt trong suốt tỏa ra ánh sáng dịu dàng đằm thắm, cả người hiện lên nét xinh tươi động lòng người. 

Đàm Minh Thiên cảm thấy nếu bản thân mình là đàn ông thì việc lựa chọn giữa Trần Niên và Ôn Thanh Hoan thật ra không hề khó, cô hắng hắng giọng, tỏ vẻ cái gì cũng không hiểu, hỏi, "Trần Niên, môi cậu sao lại sưng lên thế kia?"

A?

Trần Niên che miệng lại, lúng ta lúng túng vội vàng đi tìm gương, khi khuôn mặt trứng ngỗng phản chiếu trong gương, cô mới muộn màng phát hiện ra mình bị lừa, có chỗ nào sưng đâu? Cùng lắm chỉ là hơi đỏ một chút do bị mút mạnh, sau thân cây ven hồ, cơ thể hai người dính sát vào nhau đến gió cũng không lọt, họ cứ thế đắm chìm trong nụ hôn say đắm trước lúc chia tay.

Đến khi tách ra, cô còn không cẩn thận cắn phải khóe môi Trình Ngộ Phong, bị anh trêu chọc bằng giọng nói trầm khàn đầy đê mê, đến bây giờ mà lỗ tai vẫn còn tê dại.

"Chậc chậc chậc." Đàm Minh Thiên bắt lấy cơ hội này, trêu chọc Trần Niên một phen, sau khi cười đùa, cô mới nói ra suy đoán trước đó của mình.

Trần Niên gật gật đầu, ngoại trừ một số chi tiết nhỏ không đúng thì suy đoán ấy đã khớp với sự thật tám, chín phần mười.

Cuối cùng, Đàm Minh Thiên nhận xét: "Không ngờ chị ta lại là người như vậy, đúng là làm hỏng một cái tên hay."

Trăm phương nghìn kế hại người để bị người hại ngược, ghi chép thuê phòng và luận văn tốt nghiệp bị nghi ngờ đạo văn cũng lộ ra, có lẽ sắp tới Ôn Thanh Hoa sẽ rất khó tẩy trắng, thậm chí ngay cả trường đại học của chị ta cũng bị liên lụy dính vào phong ba dư luận.

Tháng 12 sắp tới là khoảng thời gian chuẩn bị kiểm tra học kỳ, tất cả mọi người đều vùi đầu vào chuyện ôn tập thi cử nên Ôn Thanh Hoan và mấy sự kiện cực phẩm tồi tệ của cô ta cũng vô tình biến mất khỏi tầm mắt và sự chê cười của mọi người.

Giáo trình ôn tập của Trần Niên rất nặng nề, gần như mỗi ngày đều lăn qua lăn lại ở thư viện đến nửa đêm, lúc trở về ký túc xá, mở cửa ra là có thể thấy vẻ mặt mệt mỏi của hai con gấu trúc hoặc đang vùi đầu đọc sách, hoặc đang sột soạt làm đề.

Ba người thường trêu ghẹo nhau xem quầng mắt ai thâm hơn, dựa vào thứ tự đậm nhạt mà xếp hàng vào phòng tắm, Trần Niên thường là người đầu tiên, cô tắm rửa xong sẽ kẹp một quyển sách mang lên giường của mình.

Lần lượt trải qua ba môn thi thì vừa đến lúc nghênh đón Tết Nguyên Đán, Trần Niên trở về nhà, Dung Chiêu thấy con gái gầy đi không ít thì vô cùng đau lòng, bà bèn thay đổi nhiều phương pháp hầm các loại đồ bổ cho cô, Trần Niên ở nhà ngây người ba ngày, sắc mặt lại hồng hào, mặt mày phơi phới mà về trường, bị hai bông hoa héo là Đinh Duy Nhất và Đàm Minh Thiên đuổi bắt, sau khi bắt được chính là một trận đòn thảm khốc. 

Buổi chiều ngày 10 tháng 1, kỳ thi chính thức kết thúc. 

Học viện Vật lý nghỉ muộn nhất, mọi người ở mấy khoa khác đã về gần hết. Hoa cỏ cây cối lụi tàn, lá rụng đầy đất, khắp nơi bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, màu tuyết trắng óng ánh lóa mắt khiến toàn bộ sân trường lộ ra sự trống trải tịch liêu. 

Đinh Duy Nhất phải đáp chuyến bay vào ngày mai nên tối nay ba người hẹn nhau đi ra ngoài liên hoan, chiều muộn, tuyết bay đầy trời, con phố ẩm thực phía sau trường cùng vắng tanh, chỉ lác đác còn mấy cửa hàng sáng đèn.

Ba cô gái tay trong tay đi trên đường, không gian quá yên tĩnh nên tiếng hoan hô, tiếng cười đùa từ đầu đường truyền mãi tới cuối đường, loáng thoáng còn có thể nghe được âm thanh vọng lại.

Bữa tối ăn cá sốt cay và lẩu uyên ương, trời mùa đông tuyết rơi giá rét mà vây quanh nồi lẩu nóng hầm hập nên ai cũng ăn tới mặt đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Họ vui vẻ nhìn nhau cười ha ha, chạm cốc một cái, "Cạn ly cho thanh xuân!”

Cạn ly cho thanh xuân dũng cảm, không sợ hãi điều gì mà tiến lên, vĩnh viễn không hối hận.

Đàm Minh Thiên nói: "Còn phải cạn ly cho cẩu độc thân là tớ," Cô lẩm bà lẩm bẩm, "Sang năm tớ cũng phải tìm một người bạn trai, không cần mỗi ngày đều ăn cẩu lương của mấy người."

"Được được được, nhất định có thể tìm được," Trần Niên và Đinh Duy Nhất trăm miệng một lời.

Tuyết ngoài cửa sổ càng rơi càng dày, từng cánh hoa tuyết thấm đượm ánh đèn vàng ấm áp yên tĩnh rơi xuống mặt đất. 

Gần 10 giờ, ba người mới ăn uống xong xuôi, đi dọc theo con đường lúc đến mà trở về, tuyết trắng phủ đầy mặt đường lưu lại từng dấu chân khi sâu khi cạn, Trần Niên quay đầu thoáng nhìn, ánh vào đáy mắt cô là ngọn đèn lấp la lấp lánh, cô khẽ nhoẻn miệng cười, nét mặt tươi tắn như hoa. 

Học kỳ đầu tiên của đại học năm thứ nhất đến đây đã vẽ nên một dấu chấm tròn viên mãn.

Sau Tết Nguyên Tiêu, Trần Niên lại nghênh đón một học kỳ mới, được gặp mặt nhóm bạn cùng phòng, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười vẫn như ngày hôm qua, dường như chưa có gì thay đổi, ngoại trừ việc ký túc xá bên cạnh không còn sáng đèn nữa.

Không biết Đàm Minh Thiên nghe tin tức từ đâu nói lại: Ôn Thanh Hoan bị bệnh trầm cảm, tạm thời nghỉ học một năm.

Không lâu sau đó thì có hai nữ sinh chuyển vào ký túc xá không người.

Sau một gợn sóng nhẹ, cuộc sống lại trở về với dáng vẻ yên bình như nó vốn có.

Thời khoá biểu học kỳ này nặng hơn so với kỳ trước, còn thêm đủ loại cuộc thi nên Trần Niên vội vã như con quay chuyển động không ngừng, may là từng ngày trôi qua thật sự rất phong phú, cô cũng học được rất nhiều điều.

Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, xuân qua hạ đến, nháy mắt đã tới tháng 6.

Ngày 7, ngày 8 là hai ngày thi đại học, sau một năm dốc lòng học lại, Lộ Chiêu Đệ tràn đầy tự tin bước vào trường thi, mặc kệ kết quả thi lần này như thế nào thì cô đều không hối hận vì đã dùng hết toàn lực ứng phó.

Trong khoảng thời gian này, trùng hợp là Trần Niên cũng tham gia một cuộc thi Vật lý quan trọng ở nước ngoài, chờ khi cô trở lại thành phố A đã là ngày 14, hai ngày nữa sẽ là ngày giỗ của người mẹ Lộ Như Ý, cô nghỉ ngơi ở nhà một đêm, sau đó lên đường về thành phố S.

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu vốn cũng muốn đi cùng nhưng bởi vì vấn đề sức khỏe của Dung Chiêu, bác sĩ đề nghị tốt nhất không nên bôn ba đường dài, vì thế nên đành từ bỏ. Cũng may còn có Trình Ngộ Phong đi cùng, hai vợ chồng mới an lòng hơn.

Từ khi biết đãi ngộ ngồi khoang hạng nhất miễn phí trước kia là kiệt tác của bố thì sau này, mỗi lần Trần Niên ngồi chuyến bay Chiêu Viễn đều không chọn khoang hạng nhất, cô càng thích khoang phổ thông hơn vì đối với cô mà nói, nó càng có cảm giác an toàn và mang ý nghĩa nhiều hơn.

Đó là nơi chứng kiến rất nhiều chuyện của cô: lần đầu tiên cô đi máy bay, cô đã gặp thoáng qua tử thần ở trên không, cô đã gặp Trình Ngộ Phong.....

Dung Chiêu nói bố con hai người họ đều giống nhau trong vấn đề này.

Bố mẹ Diệp Minh Viễn cũng chỉ là tầng lớp công chức bình thường, ông có ngày hôm nay đều hoàn toàn dựa vào bản thân, từng bước từng bước dốc sức đi lên, cho dù sau này thành lập nên tập đoàn Chiêu Viễn nhưng ông vẫn không quên quá khứ của chính mình, càng không quên cảm giác rung động vào lần đầu tiên đi máy bay lúc bản thân còn là một cậu bé nghèo, bình thường khi đi công tác, khoang phổ thông cũng là lựa chọn đầu tiên của ông.

Lần này cơ trưởng của chuyến bay từ thành phố A đến thành phố S vẫn là Trình Ngộ Phong, giống như vận mệnh xoay vần. 

Trần Niên lấy vé máy bay xong, hành lý chỉ có một chiếc ba lô tuỳ thân nên không cần phải ký gửi, cô qua cửa an ninh xong thì ngựa quen đường cũ vào phòng chờ, tìm ghế dựa ngồi xuống không bao lâu bỗng nghe tiếng loa thông báo lùi giờ chuyến bay.

Hành khách mới đáp chuyến bay vừa đi vừa nói chuyện, nói vừa rồi có máy bay lao ra đường băng, không biết có nhân viên nào bị thương hay không, phía sân bay quyết định tạm thời phong tỏa đường bay, khi nào mở lại vẫn chưa biết.

Giọng nữ dịu dàng trên loa không hề trấn an khách hàng đang sốt ruột vì chuyến bay bị trễ, đại sảnh phòng chờ vang lên từng đợt oán giận bất mãn, thậm chí có vài người còn bước lên lớn tiếng chất vấn nhân viên công tác ở cửa đăng ký.

Mặc kệ thái độ đối phương không tốt, nhân viên công tác vẫn giữ nụ cười khéo léo như cũ, cố gắng thuật lại tất cả những gì mình biết và khuyên khách hành kiên nhẫn chờ đợi. 

Trần Niên ngồi cách đó không xa, nghe thấy vài câu chửi Trung Quốc quen thuộc khiến cô nhíu mày, sau khi hùng hùng hổ hổ một lúc, mấy người kia mới quay lại chỗ ngồi mà miệng vẫn tiếp tục nói lời thô tục.

Cô lạnh nhạt nhét tai nghe điện thoại vào lỗ tai. 

Lần này phải chờ gần 3 tiếng đồng hồ khiến đại sảnh tràn ngập tiếng kêu ca khắp nơi. Đến 6 giờ 17 phút tối, sân bay mới mở cửa trở lại, bởi vì sự việc ngoài ý muốn lúc trước nên lượng người xếp hàng chờ lên máy bay rất đông, hơn nữa ông trời lại không chiều lòng người, thời tiết tháng 6 thay đổi thất thường, mây đen nhanh chóng ùn ùn kéo đến, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau, hai phần ba bầu trời là mây đen bao phủ.

Tia chớp lóe lên trong tầng tầng lớp lớp mây đen, tiếng sấm rền vang không ngừng.

7 giờ lẻ 5 phút tối, các hành khách đã mất hết kiên nhẫn sau khi đợi gần 5 tiếng đồng hồ, tiếp đó, nhân viên công tác tại sân bay và nhân viên hãng hàng không Chiêu Viễn đến đây thông báo: bởi vì nguyên nhân thời tiết nên chuyến bay hôm nay đã bị hủy. 

Các chuyến bay bị hủy bất ngờ do thời tiết như thế này sẽ có những biện pháp bồi thường tương ứng, chẳng hạn như sắp xếp nơi ăn chỗ ở, đưa ra một số tiền bồi thường nhất định, đại bộ phận khách hàng đều tỏ vẻ có thể thông cảm được, chỉ có một phần nhỏ là cứ khăng khăng nói muốn cơ trưởng và lãnh đạo phải có một lời giải thích.

"Nói hủy bỏ là hủy bỏ, thời gian của chúng tôi không phải cũng là thời gian sao?"

"ĐM, bọn mày đều là một lũ rác rưởi, tìm đứa nào có tiếng nói đến nói chuyện với ông đây........"

"Chồng tôi phải đến thành phố S bàn bạc việc kinh doanh trị giá hàng chục triệu tệ, hỏng việc mấy người bồi thường được không? Nói đi, có phải là các người sẽ bồi thường không!?"

............

Lời xin lỗi và giải thích của nhân viên công tác chìm trong sự hỗn loạn ấy.

Trần Niên cũng chuẩn bị phải đi, cô vừa mới đứng dậy thì thấy một người phụ nữ trung niên tóc xoăn màu vàng với vẻ mặt hung dữ, cầm ly mì ăn liền đang bưng trong tay hất vào người nữ nhân viên trước mặt....

Nữ nhân viên sững sờ vài giây, đôi mắt đỏ lên, nước dùng vẫn còn mang theo độ nóng thấm vào quần áo, cô ấy cắn chặt khớp hàm, toàn thân run rẩy.

Trước khi một nhân viên khác phản ứng kịp thì người phụ nữ trung niên đang nổi điên lại giơ tay lên cho nữ nhân viên nọ thêm một cái tát, "Bốp" một tiếng, âm thanh to rõ vang lên quẩn quanh trong phòng chờ.

Mấy hành khách đang vây xem cũng không hề tiến lên hỗ trợ, nhân viên sân bay bắt đầu quay lưng lấy điện thoại gọi bảo vệ.

Trần Niên bỏ lại túi hành lý, vội vàng chạy qua.

Người phụ nữ kia thấy nữ nhân viên hiền lành không phản kháng lại thì cười lạnh nói: "Tao đánh mày đấy, thì sao" sau đó lại muốn tiến lên, Trần Niên từ phía sau kéo tay bà ta một cái, bà ta trợn mắt trừng trừng quay đầu lại, thấy là một cô gái trẻ, dáng vẻ càng hung hăng thêm, "Mày đừng ngăn tao, không thì tao đánh cả mày đấy."

Trần Niên không buông tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà ta, "Dì à, chuyến bay bị hủy bỏ cũng xuất phát từ việc lo lắng cho sự an toàn của khách hàng....."

"Con quỷ nhỏ nào ở đâu tới vậy? Đừng có chó đi bắt chuột(*) xen vào việc người khác! Đừng có dồn ép bà đây...."

(*)Chó đi bắt chuột: bình thường chó có nghĩa vụ là bảo vệ cổng, mèo sẽ bắt chuột. Chó bắt chuột ở đây nghĩa là đi làm việc của người khác, là tọc mạch.

Bà ta bắt ngược lại tay Trần Niên, tay kia vừa giơ lên bỗng nhiên lại bị giữ chặt bởi một sức mạnh không thể chống cự, bà ta kinh ngạc quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào to gan, dám không kiêng nể gì mà đối xử với mình như vậy, lọt vào tầm mắt là một ánh mắt lạnh lùng, giọng nói của người đàn ông còn lạnh hơn vài phần ——

"Nếu dám đánh ra một bạt tay này, bà có tin mình sẽ vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen danh sách khách hàng của hàng không Chiêu Viễn hay không?"

Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Trần Niên nhìn thấy dáng vẻ giận dữ vừa xa lạ mà tràn đầy vẻ quyến rũ nam tính của Trình Ngộ Phong thế này.

Vừa mới thấy anh xuất hiện, cô đã cảm giác vô cùng yên tâm. 

Bình luận

Truyện đang đọc