CHINH PHỤC - LẠC DẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Sau khi trao đổi chút cách nhìn về tình hình kinh tế trong thời gian tới đây với Mộc Khiêm, Diệp Gia Hành rời khỏi quán rượu trước—- Tất nhiên, Mộc Khiêm vẫn không quên khuyên vài câu đi ăn máng khác, ẩn ý là rất khinh thường việc chuyển nhượng mỏ khoáng sản cùng với phần trăm trong thị trường sắt thép của Đoàn thị.

Hắn uống chút rượu nên không muốn lái xe… Sau khi quăng xe vào bãi đậu thì ngồi chễm chệ trên ghế sau của một chiếc taxi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Màu sắc sặc sỡ của ánh đèn neon hòa với đèn hai bên đường mang đến sức sống rực rỡ cho cả thành phố. Diệp Gia Hành nhắm mắt lại, ánh đèn xuyên thấu lớp cửa kính vụt qua mặt hắn, sự nhộn nhịp bình thường như nước chảy ấy lại xa xôi đến mức hắn không thể nắm lấy.

Hắn chợt cảm thấy rất mệt—- Cảm giác này đến với hắn khá thường xuyên: Khi làm việc liên tục, khi vất vả tăng ca hoặc khi cực khổ bao ngày để chuẩn bị cho buổi đàm phán nhưng cuối cùng vẫn tan nát…

Nhưng hôm nay cảm xúc ấy sâu sắc hơn nhiều.

Thời gian đầu khi vừa bắt đầu mối tình này Mộc Khiêm từng phản đối rất dữ dội. Khi đó cũng ngay quán rượu này, Mộc Khiêm cầm ly rượu gõ xuống mặt bàn: “Diệp Gia Hành, mình nói cho cậu biết… Cậu và Đường Kỉ Trạch là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Anh ta dùng ‘anh yêu em’ như ‘hello’ còn cậu thì ngu ngốc giữ câu ’em yêu anh’ như bảo bối…”

Tại một câu lạc bộ kinh doanh, Mộc Khiêm bước từ máy chạy bộ xuống, mồ hôi nhễ nhại cầm chai nước khoáng bên cạnh dội lên đầu. Diệp Gia Hành lấy chiếc khăn lông trắng mềm mại đưa sang, bị người ta chộp lấy vừa vò mái tóc xinh đẹp vừa hờn dỗi nói: “Sao hôm qua mình lại bắt gặp anh Đường nhà cậu mời một chàng trai khá ưa nhìn đến nhà hàng Tây bên khu Hối Hải cắn gan ngỗng nhai nấm cục ấy nhỉ? …Cậu nên trông chừng cẩn thận, mình thấy mặt mũi thằng nhóc kia trắng hơn cậu đấy…”

Ba tháng trước, trong nhà Diệp Gia Hành, Mộc Khiêm “lấy việc công làm việc tư” mang thông tin đấu thầu công trình của đối thủ cạnh tranh đến sau đó mặt dày vứt tàn thuốc khắp sàn nhà sạch tới nỗi có thể cúi xuống soi: “Cậu nên coi lại Đường Kỉ Trạch, cuối tuần anh ta không ở nhà với cậu mà chạy tới nơi nào lời ngon tiếng ngọt rồi?”

……

Bây giờ ngẫm lại mới thấy thật ra những lời cậu ta nói lúc đó đang ngầm nhắc nhở mình… Thậm chí có thể cậu ta đã biết vài chuyện đen tối đã bị che giấu nhưng vì hiểu rõ tính mình, không muốn nói thẳng mặt nên mới hi vọng mình sẽ nhận ra tín hiệu nho nhỏ này vào một ngày nào đó…

Hai người ngủ chung một giường nên rất dễ nhận ra sự khác thường trong từng cử chỉ hành động của người ấy nhưng cứ mãi tự gạt mình.

—-Ai cũng mong mình sẽ là người khiến lãng tử quay đầu, những người khác chỉ là cuộc chơi qua đường còn mình mới là “special one”… Đó chính xác là tình tiết mọi người thích nhất từ trước tới nay, nhưng chỉ mình nhân vật chính mới biết được đắng cay chua ngọt bên trong nó.

Diệp Gia Hành cố siết chặt nắm đấm, nơi móng tay đâm vào da thịt âm ỉ cảm giác đau không thật.

Hắn đã gần 29 rồi, tuy ngày thường rất quan tâm đến bảo dưỡng, tập luyện kết hợp với chế độ ăn uống nên dáng người vẫn cao ráo tươi trẻ như người mẫu những mỗi lần soi gương vẫn có cảm giác đang già đi… Hệt như pháo hoa, đằng sau những tia sáng rực rỡ ấy chính là phồn hoa chỉ lướt qua trong giây lát, sớm nở tối tàn là sự thật đúng trên bốn bể.

Không ai muốn mình phải sống cực khổ cả đời, theo lời của Mộc Khiêm thì hắn dạng đàn ông hướng về gia đình, dang cánh bay cao chẳng qua cũng chỉ mong có người ở bên mình đến cuối đời, mong đổi được một đời bình yên khỏe mạnh thôi. Nhưng mong muốn ấy đã trở thành một thứ xa xỉ khi đề cập đến khuynh hướng giới tính.

Người khác giới mến nhau có thể dùng hôn nhân để kéo dài tình yêu, giấy hôn thú đỏ thẫm không chỉ là thứ khẳng định mối quan hệ mà nó còn là sự thừa nhận hợp pháp… Còn người đồng tính, chưa nói đến ánh mắt của người ngoài nhìn vào, chỉ riêng mối quan hệ mong manh được dựng lên bởi việc làm tình thôi đã đủ yếu ớt và hư ảo như lâu đài cát.

—-Còn mấy ai đặt lòng tin vào tình cảm như hắn?

—-Huống hồ bây giờ bản thân hắn còn dám tin thêm lần nữa hay không?

Chiếc xe được lái đi trong yên tĩnh, Diệp Gia Hành thở một hơi thật dài. Hắn chợt nhớ đến lời bài hát vừa thấy chiều nay, tuy chỉ lướt qua một lần nhưng nó cứ như mầm cây mọc rễ trong đầu hắn, muốn xua đi nhưng không thể.

Hắn nhớ tới ngày hè của mười năm trước, cái đêm điên cuồng đầy màu máu và giận dữ ấy đã đánh người đến nỗi nhũn cả khớp tay, xương sườn đâm xuyên ra ngoài cùng với nhưng cơn đau nhói trên làn da ứ máu… Khó chịu như đang ngạt thở… Cùng với một người đứng bên cạnh hoảng sợ hét to: “Gia Hành đừng đánh nữa, còn đánh nữa… Sẽ chết người…”

Xe thắng gấp, tài xế trên ghế trước quay đầu lại khách sáo cười với Diệp Gia Hành: “Anh này, đến khuôn viên Bạc Duệ rồi.”

Diệp Gia Hành ậm ờ đáp lời, tay lấy tiền gượng gạo chẳng khác gì người máy đang gỉ sét… Hắn rút tờ giấy hồng đưa ra, khẽ nói: “Không cần thối.” Đoạn lảo đảo bước xuống xe.

Bảo vệ ngoài cổng vẫn đứng đó tỉ mẩn làm công việc của mình, vừa thấy người đàn ông bước tới trong ánh sáng đèn pha lập tức bước tới ân cần nói: “Anh Diệp về rồi à, sao tôi thấy sắc mặt anh không ổn lắm vậy? Có cần…”

Diệp Gia Hành vẫy tay, ngón út trắng như tuyết run run trong ánh đèn. Sau đó chiếc taxi vội vã quay đầu chạy đi, ngón tay mảnh khảnh bỗng chốc biến mất giữa bóng đêm.

Tiếp đó cậu bảo vệ đã nghe thấy giọng nói khàn khàn: “…Không sao…”

Diệp Gia Hành trở tay đóng cửa lại, tựa lưng vào ván kim loại cứng đờ điều chỉnh lại hơi thở—- Hắn cứ tưởng thứ kinh khủng bị mình cố gắng vứt bỏ và lãng quên đó đã được gói thật nhiều lớp và khóa ở nơi sâu nhất của kí ức nhưng cuối cùng chuỗi sự kiện xảy ra liên tiếp và đồn dập như bị ép phải diễn ra lại khiến nó trào ngược về…

Phòng khách không bật đèn. Nói đúng hơn là trừ ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khe hở phòng sách thì cả căn nhà đang chìm trong bóng tối.

Diệp Gia Hành giơ tay vuốt cánh cửa phía sau—-Cảm giác lạnh lẽo của kim loại nơi lòng bàn tay nhắc nhở vị trí và thời gian hắn đang ở. Nhìn ánh vàng ấm áp len lỏi từ cửa phòng sách, hắn chợt có cảm giác thật yên bình.

Trong đó chính là người em trai cùng cha cùng mẹ và chảy cùng dòng máu với hắn.

Dù là mười năm trước, hay mười năm sau hắn vẫn sẽ dốc hết sức dành cho em ấy niềm vui giản đơn nhất.

Người ngoài chỉ thấy được lớp vỏ bọc yêu thương và cưng chiều nhưng chỉ có lòng hắn biết lý do của tất cả những điều ấy chính là hai chữ ‘thứ tha’.

Diệp Gia Hành bước từ phòng tắm ra với cơ thể lạnh lẽo, hắn vừa tắm bằng nước lạnh, cái lạnh rét buốt trút từ đầu xuống đã kích thích được chút tỉnh táo trong tâm hồn.

Hắn đẩy cửa phòng sách nhìn Diệp Gia Lâm khoanh chân ngồi dưới sàn gảy đàn bằng những ngón tay thon dài, đầu ngón tay trông có vẻ rất mềm lướt qua dây đàn tạo cho người ta cảm giác yếu ớt như thể nó sẽ bị tua nhỏ cứa chảy máu.

Diệp Gia Lâm ngẩng đầu lên, vừa thấy anh mình lập tức quăng đàn nhào tới với giọng mũi nghe cực kỳ đáng yêu: “Anh, sao tắm xong không lau khô rồi hẵng ra? …Lỡ đâu sốt nữa thì anh bảo em phải làm sao?”

Diệp Gia Hành đưa tay vuốt tóc cậu, chua chát trong cổ họng bỗng chốc hòa tan để lại sự êm dịu yên bình: “Mấy ngày trước anh có nói sẽ đón mẹ đến đây ở với chúng ta.”

“Được được~” Tên nhóc đáng ghét kia lập tức vui tươi hớn hở: “Có người giặt quần áo cho em nè nha… Em muốn ăn thêm cá Ô Giang mẹ làm nữa!!!”

“Gia Lâm.” Diệp Gia Hành chậm chạp lựa chọn câu chữ: “Lâu rồi mẹ không đi chơi nên anh định để em với mẹ cùng xuôi nam… Nếu em thích thì ra nước ngoài chơi một khoảng thời gian ngắn cũng được.”

Diệp Gia Lâm ngơ ngẩn.

Từ nhỏ đến lớn anh luôn là người trông nom cậu, nhất là sau khi xảy ra chuyện đó Diệp Gia Hành càng giữ cậu chặt hơn—- Không phải giữ dạng giam lỏng bên mình mà là trông nom từng li từng tí một. Chuyện cậu thích làm nhất chính là bày ra đủ chuyện mờ ám được người đời đánh giá là quá đáng dưới mí mắt người anh ấy, tâm trạng ngỗ nghịch trong cậu luôn muốn bỏ nhà chạy đi chơi.

Nếu lần này ở thành phố L không có Lôi Quân chèn ép thì có đánh chết cậu cũng không chạy về với vòng tay anh trai, tự chui đầu vô rọ thế này.

Vậy mà nay người giám hộ ấy bỗng rộng lượng nói: Em muốn đi đâu thì cứ đi đi…

Rất kì lạ! Khiến người ta rất vui sướng!!

Nhìn cặp mắt láo liên của Diệp Gia Lâm, Diệp Gia Hành cười khẽ móc bóp tiền trên người ra sau đó quăng thẻ.

Hành động này có hiệu quả rất rõ rệt, ánh mắt Diệp Gia Lâm lập tức bị hấp dẫn bởi đống thẻ ánh vàng chất chồng trên đất, nước miếng chảy dài hỏi: “Có thật là em muốn đi đâu cũng được không?”

Diệp Gia Hành gật đầu, đè quyển chi phiếu lên đống thẻ kia nói: “Chỉ cần em không đến Somalia làm hải tặc bị bao vây tiêu diệt tới cái quần cũng chẳng còn là được.”

Diệp Gia Lâm hoan hô vội vàng gom thẻ nhanh như một cơn gió sau đó nói với giọng mơ màng: “Oa oa oa… Florence, Vienna tươi đẹp và bảo bối Vatican mau chờ anh lâm hạnh*…”

(*) Lâm hạnh: Từ cổ dùng để chỉ hoàng đế chọn phi tần thị tẩm.

Diệp Gia Hành cười cười búng mũi cậu: “Đừng quên là em phải đi với mẹ…”

Diệp Gia Lâm giả vờ giả vịt đáp lại bằng lễ của hoàng cung Châu Âu: “Em sẽ chăm sóc nữ hoàng bệ hạ thật chu đáo thưa Bộ trưởng Bộ Tài chính đại nhân.”

—-Tuy không biết em lại chọc phải tai vạ gì nhưng có anh ở đây, anh sẽ luôn che chở em đến cùng.

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Có thể so sánh động tác của Diệp Gia Lâm như tia chớp.

Ngay ngày hôm sau cậu đã điên cuồng lưu luyến hôn chia tay cây Schulze Pollmann, trước khi ra cửa còn vòng lại hôn ‘bẹp’ một cái để lại dấu môi trên vải che, rõ là hận không thể làm ra cái ba lô phản trọng lực vác chiếc đàn mới yêu quý theo rong ruổi Âu Châu mới hài lòng.

Diệp Gia Hành mỉm cười nhìn cậu, tình cảm ngọt dịu ánh lên trong mắt hắn dần biến thành cả thế giới và người đứng giữa bảo vệ thế giới đó chính là Diệp Gia Lâm, người mãi mãi là một đứa trẻ khi đứng trước mặt hắn.

Tên nhóc đáng ghét ấy vung tay, không mang theo mảnh mây trôi mà xách theo cả đống thẻ mát lòng mát dạ nhảy nhót chạy về phía khung trời xanh mây trắng của Châu Âu, hoàn toàn không có chút cảm giác chia ly.

Diệp Gia Hành ngồi trên ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống phím đàn—- “đong”, âm thanh trong vắt ấy nghe thật êm tai.

Hắn nghĩ: Thật ra như vầy cũng tốt, cứ nuông chiều và chăm sóc em ấy, cùng mẹ nhìn em ấy coi trời bằng vung, nhìn em ấy liều lĩnh xấc xược, nhìn em ấy thoải mái kiêu căng… Cứ tiếp tục như vậy, liệu một ngày nào đó em ấy có thôi viết những từ ngữ khiến người khác khó hiểu và chỉ biết lo lắng khắc khoải kia không.

Thật ra vết thương nhỏ ngày ấy không hề biến mất, nó chỉ ngủ đông ở nơi sâu nhất tìm cơ hội để cắn ngược về…

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Khi Tần Thứ bước ra khỏi tòa kiến trúc hai tầng được xem là tốt nhất những năm bốn mươi của thế kỉ trước, sắc mặt anh rất kỳ quái—– Nói theo cách không hợp lý lắm thì đó là hai loại cảm xúc vui mừng và đau lòng bị tách ra sau đó khâu lại, hoàn chỉnh thì vẫn hoàn chỉnh nhưng nhìn chung cảm xúc có vẻ quá đầy nên trào hết cả ra ngoài.

Anh cho một tay vào túi, đứng trước chiếc Bentley đen bóng ngẫm nghĩ rồi mở cửa xe ngồi vào, trực tiếp khởi động máy vụt đi để lại tài xế phía sau luôn miệng gọi “thiếu gia, thiếu gia”.

Anh tiện tay đỗ chiếc xe vào điểm dừng bên đường Tân Hải và lấy điện thoại ra gọi cho Thường Khanh: “…Đúng, là tôi. Tôi cần cậu làm chút chuyện… Phải làm cẩn thận đừng để những người không liên quan biết… Cậu đi điều tra thêm về Diệp Gia Hành.”

Thường Khanh kêu gào trong điện thoại: “Điều cái gì mà điều? Tra bằng cái gì mà tra? Cậu cần tìm gì? Cứ lên baidubaike lục thử xem, bảo đảm lôi ra hết ngày sinh tháng đẻ và sơ yếu lý lịch luôn…”

“Đừng đánh trống lãng.” Tần Thứ chậm rãi nói: “Cậu biết ý tôi muốn nói là gì. Bắt đầu từ trong nội bộ… Nếu vẫn không được thì điều tra từ trong hệ thống quân đội… Dù có tìm ra được cái gì cũng phải hủy bỏ tất cả bằng chứng sau đó… Sau đó giữ lại một bản duy nhất đưa tôi.”

Thường Khanh gào to hơn: “…Cậu nói thật đó hả đại ca?”

“Lần này không gạt cậu.” Tần Thứ nói, sau đó bổ sung thêm: “Nếu xảy ra chuyện gì cứ để ông đây chịu trách nhiệm.”

— Hết chương 19 —

Vienna

Vatican City

Bình luận

Truyện đang đọc