CHINH PHỤC - LẠC DẠ

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Bị lực tác động, chai lọ trên giá để ngả trái đổ phải… Nhưng Diệp Gia Hành lại không rảnh để đỡ dù người đụng trúng chính là hắn.

Sức mạnh bên hông khiến hắn ngã vào vách tường, lực nén khi đốt sống cứng cáp và gạch men lành lạnh va nhau cùng với dòng nước ập xuống khiến hắn ngạt thở.

Nhưng người gây chuyện không định để cho hắn thở… Vừa nắm được cằm hắn lập tức hôn, nụ hôn vừa bắt đầu đã hết sức nóng bỏng.

Diệp Gia Hành rất vất vả để thoát khỏi nụ hôn ấy, đặt tay lên vai người thoải mái đến cướp sắc, giọng hắn có vẻ hoảng sợ: “…Tần Thứ?!”

Tần Thứ cúi đầu hôn lên giữa trán hắn, khẽ đáp: “Hưm—- Là tôi.”

Tiếng “hưm” của anh đã nhắc nhở Diệp Gia Hành một sự thật rằng hai người đang ở nơi công cộng, và tấm kính mờ xung quanh chỉ dùng để cản trở tầm mắt chứ không ngăn được tiếng vang… Vì thế câu tiếp theo của hắn nhỏ xuống phân nửa: “Anh muốn làm gì?!”

Buộc lòng phải nói là khí thế của câu này có liên quan rất lớn đến độ to nhỏ của âm thanh. Nén giọng xuống, lời ép hỏi của Diệp Gia Hành bỗng chốc nghe như miệng hùm gan sứa nhưng vẫn cố làm ra vẻ.

“Chuyện này ấy à…” Tần Thứ giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: “Bây giờ đang hôn em, một lát nữa lại làm tình với em—- Em thấy sắp xếp này thế nào?”

Diệp Gia Hành không ngờ anh lại nói toạc ra thế này, hắn xanh mặt hết nửa ngày cuối cùng vẫn không quên nén giọng mắng: “Tôi thấy nó hết sức tệ hại…”

Tần Thứ ôm vai Diệp Gia Hành, cúi xuống cắn tai hắn. Hai người đàn ông trần như nhộng quấn lấy nhau, cả đường cong trên cơ thể cũng dính chặt không một khe hở.

Diệp Gia Hành hơi choáng váng bởi nhiệt độ cơ thể cực cao và bọt nước liên tục dội xuống… Trước đó hắn đã vận động mạnh nên bây giờ chỉ gập tay cong chân thôi đã thấy bủn rủn, không thể vực dậy chút nhiệt tình. Tiếng nước ồ ạt bên tai không thể lấn át được lời thì thầm của ai đó.

Anh nói: “…Diệp Gia Hành, em đang giận hả…?”

“Anh đang quấy rối tình dục đó! Tần… Thứ…” Sau khi đùi trong bị đầu gối ai đó giơ lên chạm vào, lời lẽ đường hoàng từ miệng Diệp Gia Hành bị ép khiến âm cuối xen lẫn tiếng nức nở mềm mại, yếu ớt đến mức không thể nhận ra trong dòng nước chảy.

“Tôi đây.” Tần Thứ tự động hiểu sai ý hắn, sau đó dành một tay ra sau vuốt lưng hắn. Đầu ngón tay chạm vào đốt xương sống liên tục dời xuống phía dưới… Làn da mềm mại và trơn bóng ẩm nước như đang quấn quít lấy tay anh.

“Mấy ngày nay tôi có lí do riêng nên mới không tìm em.” Giọng giải thích nghe có chút yếu thế: “Mẹ tôi mở một buổi trình diễn thời trang ở Bắc Mĩ, kết quả lão già nhà tôi lén lút đi theo… Hai người suýt làm ầm lên trước mặt phóng viên nên tôi phải qua đó làm người giảng hòa.”

“Anh không cần phải nói chuyện này với tôi, buông tay ra!” Diệp Gia Hành né được tay anh nhưng lại bị anh tóm lấy cậu nhỏ đang ngẩng đầu, lòng bàn tay ấm áp cùng với dòng nước xuôi xuống khiến bộ phận đã có phản ứng sinh lý kia không thể che giấu được.

Tần Thứ cúi đầu nhìn vật trong tay mình, khóe môi anh nhếch lên tạo thành độ cong tà ác: “…Xinh thật…”

Diệp Gia Hành nghe thấy nên cúi đầu nhìn theo bản năng nhưng lọt vào tầm mắt hắn lại là “anh bạn nhỏ” thô to dữ tợn của người nào đó, hắn chợt có cảm giác trước mắt là một màu đen—- Làm ơn, ai đó cho tôi một chai Louie XIII để tự chuốc say mình được không?

Bộ phận quan trọng bị người ta nắm lấy thưởng thức mang đến kích thích quá trực tiếp và mãnh liệt, đàn ông rất dễ bị nửa người dưới bắt phải nghe theo bản năng.

Cảm giác run rẩy ngon ngọt dần lan từ giữa ra tràn ngập tay chân hắn, đến các khớp xương cũng muốn nằm im để mặc sức hưởng thụ… Cánh tay chặn trước ngực Tần Thứ đã bắt đầu quấn lên, nhưng cơ thể vẫn cố gắng vùng vẫy không muốn hợp tác như thể chỉ cần lùi một bước thì sự khuất phục sẽ từ đó bắt đầu.

Khiến Tần Thứ dần trở nên nóng nảy. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Gia Hành khi bước ra khỏi thang máy trong đầu anh đã có những suy nghĩ khác—– Như một bữa tiệc lớn đã mong chờ từ lâu bỗng chốc bày ra ngay trước mắt… Cơn đói khát bao ngày chợt tìm thấy cơ hội vơ vét, cảm giác thỏa mãn tuyệt vời đó đã nhanh chóng biến thành ham muốn chiếm giữ khó nhịn.

Tuy kiểu vùng vẫy không chịu hợp tác này có thể ví von thành chút tình thú dục cự hoàn nghênh nhưng thái độ từ chối kiên quyết sẽ khiến mọi thứ dần trở nên mất hứng… Tần Thứ vừa tăng nhanh động tác vỗ về vừa hôn môi dưới Diệp Gia Hành: “Gia Hành, mau thả lỏng đi…”

Hàm răng trắng lại cắn anh: “Thả cứt!”

“Á à… Lại còn nói bậy.” Tần Thứ đưa lưỡi liếm chiếc răng đang cắn môi mình, nụ hôn vẫn không dừng lại: “Lần trước tôi đã ngoan ngoãn giao cho em giấy chứng nhận khám sức khỏe, mới có vài ngày, thời hạn dùng vẫn còn… Nếu không dùng thêm lần nữa chẳng lẽ để phí?”

Nghe xong Diệp Gia Hành chợt khựng lại, trong phút giây ngắn ngủi ấy, Tần Thứ đã cúi xuống chậm rãi hôn lên ngọn lửa nóng trong tay mình.

Đuôi mắt anh hơi xếch, cách màn nước trút xuống trông càng thêm sắc nhọn… Trong mắt của vị thần sa đọa Diệp Gia Hành, ánh mắt anh sắc bén như muốn nuốt chửng cả người hắn.

Hắn há miệng gọi “Tần Thứ”… Tiếng nước triền miên bên tai dễ dàng át đi tiếng gọi ngắn ngủi ấy, nhưng hắn biết anh nghe thấy.

Ngậm vào thật sâu rồi thong thả đẩy ra, quá trình còn kèm thêm sự chuyển động của đầu lưỡi và khoang miệng mút chặt… Hành động đơn giản ấy đã đánh bại chút chống cự chỉ mang tính tượng trưng chẳng sót lại bao nhiêu trong lòng Diệp Gia Hành, cảm giác ướt át và được mút chặt lan từ ngoài vào trong….

—-Tần Thứ, anh là đồ khốn… Đây là suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Gia Hành khi lên đến đỉnh cực khoái.

Làn nước nhanh chóng rửa trôi dịch trắng trên khóe môi và giữa hai chân họ.

Diệp Gia Hành nhìn anh nghiêng đầu phun chất lỏng trong miệng ra, nhíu mày nói: “Đừng làm ở đây…”

Chuyện đã đi tới bước này, chi bằng dứt khoát làm luôn cho khỏe—- Đương nhiên, dù thế nào hắn cũng không thừa nhận rằng mình đã chấp nhận lùi bước vì những lời anh nói.

Dù sao cũng phải thưởng cho người đàn ông chịu ngậm lấy anh bạn nhỏ kia chứ…

Tần Thứ ôm eo Diệp Gia Hành đè vào vách tường trắng, cúi đầu cười hỏi: “Vậy còn tôi thì sao…? Để thế này ra ngoài không được đâu…”

Diệp Gia Hành liếc “cây gậy chống trời” của người nào đó, mặt tỉnh bơ nói: “Tự xoa mấy cái là được.”

Tần Thứ dở khóc dở cười nhìn hắn, vừa tóm được người lập tức dán môi lên, vật nóng bỏng đang rục rịch bên dưới kề vào bụng hắn… Nhưng dòng nước cực mạnh xối xuống đã làm giảm lực ma sát da thịt nên chà tới chà lui vẫn không chạm được ngưỡng sung sướng tràn trề ấy.

Anh ngẩng đầu hôn lên khóe mắt hắn, đầu lưỡi đảo qua hàng mi run rẩy mang theo chút vội vàng: “…Gia Hành…”

Diệp Gia Hành nghiêng mặt đi, nụ hôn liên tục của anh chạm lên đuôi mắt và lan dần vành tai, đầu lưỡi hư đốn bắt đầu len lỏi vào động, hơi thở nóng bỏng vừa phả vào lập tức lan ra khắp nơi… Sau đó, hắn vươn tay cầm lấy vật nóng rực kia, ngón cái che trên đỉnh, lòng bàn tay và bốn ngón kia bao quanh phần dưới.

Tần Thứ thở phào nhẹ nhõm nghĩ: …Đúng là hết thuốc chữa, chỉ một cái chạm nhẹ của ngón tay đã mang đến cảm giác hạnh phúc kì bí, vậy nếu có thể chiếm được hắn thì còn vui sướng đến cỡ nào?

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Tần tổng trong bộ tây trang và giày da chỉnh tề ra chiều nghiêm túc theo sau Diệp Gia Hành, nhưng lời thì thầm giữa họ lại không đàng hoàng được như thế: “Phục vụ riêng theo tôi lục nãy là người của câu lạc bộ, khi nãy tôi bảo cậu ta thay mình chơi bóng với khách… Chẳng phải vừa mới gặp khách xong tôi đã vội vàng tới tìm em đó sao?”

Diệp Gia Hành ậm ờ “ừ” trong họng, từ chối lên tiếng nghĩ: Nếu đúng như lời anh nói thì sau khi chúng ta về anh sắp xếp cũng được vậy, cần gì phải làm ra vẻ thân mật trước mặt tôi…? Nhưng hắn lại không ăn dấm chua đúng như ý anh, bây giờ anh thành thật khai ra vậy xem như đang lấy công chuộc tội…

Nhưng Tần Thứ lại không nghĩ tới một điều, nếu hắn thật sự không muốn dính líu gì tới anh vậy thì cần gì phải quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt ấy?

Lạt mềm buộc chặt và dục cự hoàn nghênh đều là những mánh khóe cũ nhưng hết sức hiệu quả… Từ xưa đến nay đã vậy, mười lần chẳng sai.

Bình luận

Truyện đang đọc