Lời vừa dứt, toàn bộ cảnh sát có mặt không hẹn cùng ngẩng đầu lên. Vưu Minh Hứa lập tức hỏi: “Vậy Từ Gia Nguyên nói gì?”
Giọng nói Tưởng Minh Hiên nhỏ dần: “Từ Gia Nguyên nói… cậu ta cũng phải chém chết Lưu Nhã Dục.”
Thấy cảnh sát im lặng, Tưởng Minh Hiên nói: “Chắc… đều là lời nói khi tức giận thôi, mọi người chỉ thuận miệng thì nói, ai lại chém người thật bao giờ. Hơn nữa sau vụ đó, hai người họ lại bình thường, còn cùng nhau vào thành phố chơi game ăn quán nữa. Tối nay Lưu Nhã Dục vẫn luôn ở cùng chúng tôi, không đi đâu cả.”
Phía cảnh sát nhíu mày.
Ân Phùng im lặng đã lâu đột nhiên mở miệng: “Thường ngày lúc Từ Gia Nguyên bắt nạt Lưu Nhã Dục, anh và Lưu Bình làm gì?”
Toàn bộ cảnh sát đổ dồn ánh mắt lên đại nhân vật trong lời đồn. Có điều, thấy chính chủ Vưu Minh Hứa nhà người ta không buồn ngẩng đầu như đang thầm chấp thuận cho anh phát biểu, thế là mọi người đều cùng lặng thinh lắng nghe.
Tưởng Minh Hiên cúi đầu: “Chúng tôi… không làm gì cả.”
Ân Phùng bĩu môi, thần sắc nghiêm túc hiếm hoi: “Các người không ngăn cản, hay là không tham gia ức hiếp?”
Tưởng Minh Hiên phát hoảng: “Như vậy… như vậy cũng coi là ức hiếp à, đều chỉ là đùa, đùa thôi, cậu ta còn nhỏ mà, trêu vui cậu ta thôi……”
Ân Phùng lắc đầu, ánh mắt lạnh băng: “Cậu ta nhỏ tuổi nên các người có thể tùy ý cười nhạo, sai khiến, uy hiếp? Vì sao người lớn lại dễ dàng tha thứ cho bản thân khi bắt nạt trẻ con như thế? Chỉ bởi vì, duy có trên người trẻ con, đám người lớn các anh mới cảm nhận được bản thân mạnh mẽ?
Không ai lên tiếng, Tưởng Minh Hiên cũng không thể cãi lại. Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, anh hiển nhiên đang tức giận, mặt đỏ lên, ánh mắt sắc bén bức người, nhìn qua không ai nói anh là tên ngốc.
———
Phía đông dần nhuốm màu bàng bạc.
Vưu Minh Hứa bước ra khỏi căn nhà hít thở không khí trong lành. Những thôn dân nửa đêm tới xem náo nhiệt đã ai về nhà người nấy. Con đường trấn nhỏ dài tít tắp khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng vốn có của thôn quê khi những thứ tạp loạn theo bước thành thị hóa và người ngoài mang đến còn chưa bước lên sân khấu chào đón ngày mới.
Cõi lòng cô bức bối đến hoang mang. Khu vực nằm trong vùng quản lý của bọn họ đã có 4 người thiệt mạng chỉ trong vòng vài ngày, còn có cả trẻ em. Hai vụ án nhìn có vẻ rất đơn giản, phương hướng điều tra rõ ràng, nhưng tra rồi mới biết không tìm được manh mối.
Án một nhà Tạ Huệ Phương mất mạng mắc kẹt, không tìm được động cơ gây án rõ rệt và đối tượng tình nghi, khả năng giết người cướp của đã loại trừ. Cô đồng ý với suy luận của Ân Phùng: Hoặc bọn họ đã bỏ sót điều gì đó, hung thủ nằm trong số những người đã được điều tra; hoặc do một kẻ lạ mặt tâm lý không bình thường giết chết Tạ Huệ Phương nhằm phát tiết phẫn nộ.
Đồng thời, vụ án thứ hai vốn tưởng có thể tốc chiến tốc thắng, bất cứ trinh sát viên có kinh nghiệm nào đều gần như chắc chắn hung thủ nằm trong số những người quen biết. Song hiện tại đã kết thúc lượt điều tra ban đầu, toàn bộ những người thân thuộc nhất với nạn nhân đều có chứng cứ ngoại phạm xác thực. Ban nãy đã nhận được kết quả điều tra camera giám sát và lời khai của hàng xóm, cả buổi tối ba người bạn trọ đều không ra ngoài. Còn địa điểm sát hại Từ Gia Nguyên hoang vắng không có camera giám sát, cũng chưa tìm được chứng cứ nào có giá trị.
Phía cảnh sát hiện tại chỉ đành mở rộng phạm vi tìm kiếm đối tượng tình nghi.
Vưu Minh Hứa thở hắt một hơi, tiếp tục quay trở về căn nhà của nạn nhân.
Bầu trời dần sáng bảnh, một hàng người bước xuống nhà, ba người cùng trọ vẫn cần đưa tới Cục cảnh sát tiến hành điều tra kĩ lưỡng. Vưu Minh Hứa quan sát từng người, biểu cảm họ giống hệt nhau: suy sụp, trầm mặc, căng thẳng. Không nhìn ra có điều bất thường. Tầm mắt của cô dừng trên Lưu Nhã Dục, xảy ra chuyện này, “lao động vị thành niên” của cậu ta coi như chấm dứt, đồng nghiệp đã liên lạc với gia đình cậu ta, song dường như không có người thân nào biểu đạt sẽ tới đây đón người.
Ân Phùng đi cuối cùng, vừa thấy Vưu Minh Hứa dưới lầu, anh liền chạy tới, nói: “Chị chạy đi đâu thế? Hại tôi tìm chị cả nửa ngày.”
“Xuống nhà hít thở.”
“Vì sao không dẫn tôi theo?”
“Chẳng phải anh đang bận sao?”
Ân Phùng vò đầu bứt tóc, nhớ tới ban nãy bản thân làm việc rất hăng say, cô xuống lầu từ khi nào anh cũng không biết. Điều này khiến lòng anh trầm xuống.
“Tôi không phải cố ý quên mất chị!” Anh vội đuổi sát theo cô như ong đuổi hoa, nói liên tục, “Vừa nãy chỉ là nhất thời tập trung suy nghĩ, tôi sẽ không như vậy nữa đâu.”
Vưu Minh Hứa nghĩ: Tôi mong anh như vậy còn chẳng kịp. Có điều không thể nói ra miệng được, vị Anh Tuấn nào đó sẽ lại tức giận cho coi. Cô cười khẽ: “Điều tra án rất thú vị đúng không?”
Ân Phùng nhếch môi: “Cũng được.”
Cô bỗng thốt lên một câu: “Tôi thấy anh rất nhanh thôi sẽ có thể khôi phục kí ức, chúc mừng.”
Ân Phùng khựng bước, cắn môi nhìn bóng lưng một đi không ngoảnh đầu của cô, cõi lòng như bị tổn thương. Anh đuổi tới, cố tỏ vẻ lạnh nhạt: “Hờ hờ… Tiếc rằng sáng nay ăn gì tôi cũng quên sạch rồi! Sao mà khôi phục kí ức được?”
Thế nhưng đáp lại lời mạnh miệng của anh chỉ là nụ cười nhàn nhạt của Vưu Minh Hứa, cô không nói tin, cũng không nói không tin. Ân Phùng bỗng có một loại cảm giác anh nghĩ gì đều bị cô nhìn thấu. Dù muốn phản kháng nhưng lại không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay cô. Anh trề môi nghĩ: A Hứa hư quá! Y hệt như sói xám, cứ…cứ trêu ghẹo trái tim chân thành của anh thôi!
Bị chuyện này chọc giận, suốt quãng đường quay về Cục cảnh sát Ân Phùng đều không đoái hoài tới Vưu Minh Hứa. Có điều, Vưu Minh Hứa cũng chẳng có thời gian để ý đến anh, cả nhóm cảnh sát mệt gần chết, sau khi báo cáo sơ lược tình hình vụ án cho Tổng cục, để những đồng nghiệp khác tiếp tục công tác điều tra liền nằm bò trên mặt bàn ngủ mất.
Có thể ngủ bù được bao nhiêu thì ngủ. Con người chứ đâu phải robot.
Quay về phòng làm việc, Vưu Minh Hứa kê hẳn hoi chiếc ghế gấp hàng ngày vẫn nhét trong góc tường trên mặt đất rồi ngủ gục. Ân Phùng không thể tham gia công tác bèn nghỉ ngơi trong gian phòng họp lần trước. Lúc này, anh nhìn dáng vẻ ngủ trên nền đất của cô qua cửa sổ. Cô ngoan nhất khi ngủ, cơ thể cuộn tròn, mái tóc dài rủ xuống giống hệt như đứa bé. Mấy ngón tay thon nhỏ trắng mịn lộ khỏi tay áo. Ân Phùng nhìn những ngón tay ấy rất lâu, bao nỗi tức giận vì bị cô trêu ghẹo cũng bay hết. Nội tâm còn cảm thấy bản thân anh thật cừ khôi, Vưu Minh Hứa không cần xin lỗi, anh đã tự diệt sạch nỗi tức giận mất rồi.
Mắt anh đảo mấy vòng liền, nghiêng người trong chiếc ghế theo tư thế y hệt Vưu Minh Hứa rồi nhắm mắt.
Khi mọi người thức dậy đã qua giờ cơm trưa, ai nấy đói như quỷ nhập, buổi chiều vẫn còn vụ án đang chờ đợi bọn họ xử lý. Vưu Minh Hứa vẫy tay: “Ra ngoài ăn một bữa ngon, ai trả phần người nấy nhé.”