CHỜ TÔI CÓ TỘI

Vưu Minh Hứa bỗng nhớ ra Ân Phùng từng nói:

Luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào tôi, uy hiếp tôi……

Giống hệt như một đám mây đen mãi đuổi theo tôi……

Cô quay trở về khu nhà khách, cười lạnh dập tắt đầu lọc thuốc trên nắp thùng rác.

Giờ chuyển mục tiêu sang cô rồi cơ đấy?

Cô chỉ sợ hắn không đến, như vậy cô làm sao có thể lôi hết đám yêu ma quỷ quái bên cạnh Ân Phùng ra được?

Cô quyết định, sau khi giải quyết xong vụ án sẽ điều tra cặn kẽ toàn bộ quá khứ của Ân Phùng. Nếu có vết nhơ thật, cô sẽ thay anh giải quyết gọn gàng.

Vưu Minh Hứa vừa gõ cửa phòng Ân Phùng, cảnh cửa đã mở ra. Cô nhếch mày hiếu kỳ.

Phòng bật điều hòa, Ân Phùng chỉ mặc chiếc áo thun đen và quần dài đen. Nếu bỏ qua khuôn mặt, chỉ nhìn từ cổ trở xuống, anh có bờ vai rộng, cơ ngực săn chắc và cân đối, eo thon, bắp tay rắn giỏi, nét nào ra nét ấy vô cùng đẹp mắt. Trong đôi dép lê là bàn chân trần toát lên khí chất của người đàn ông thành thục.

Tầm mắt Vưu Minh Hứa quay trở lại khuôn mặt anh, quả nhiên trên đó là nụ cười ngây thơ, xán lạn. Mọi hứng thú của cô đều bay sạch, đi thẳng vào phòng.

Trần Phong và đầu bếp của họ cũng đang ở đây. Không biết bọn họ kiếm được từ đâu chiếc bàn to rộng, bày ngập thức ăn. Đầu bếp là một người đàn ông trung niên điển trai, vẫn đang đội mũ và mặc trang phục đầu bếp trắng tinh, giống như bếp trưởng của một nhà hàng Michelin nổi tiếng nào đó ghé bước vào khu nhà khách tồi tàn này vậy.

Phô trương, quá mức phô trương! Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, nếu có cơ hội cô nhất định phải chỉnh đốn lại toàn bộ tác phong của Trần Phong và Ân Phùng quá khứ đã lưu lại, không thể làm hư Ân Phùng hiện tại được.

Thấy cô vào, Trần Phong và người đầu bếp lập tức rút lui. Ân Phùng dắt tay Vưu Minh Hứa đi về phía giường: “Cho cô xem cái này nè.”

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ vắng ngắt như tờ, hỏi: “Ban nãy có điều gì khả nghi không?”

Ân Phùng ngẩn người, cũng bắt chước cô nhìn ra ngoài cửa.

Sau một hồi im lặng, Vưu Minh Hứa nói một cách kì lạ: “Anh lại đang gì nhìn đó?”

Anh đáp: “Tôi không biết.”

Dây thần kinh Vưu Minh Hứa như bị rút gân, cô phát hiện gần đây tâm trạng bản thân luôn xao động không rõ nguyên do, rất dễ nổi nóng với Ân Phùng. Cô giữ bình tĩnh, chuyển một chủ đề khác: “Ban nãy muốn cho tôi xem cái gì?”

Anh chỉ vào chiếc rương mới tinh khoảng nửa mét trên giường, bên trong… nhồi mô hình người gỗ với tư thế giống nạn nhân. Nhưng dù sao cũng chỉ là con dối, tuy các khớp linh động song vẫn có chút cứng nhắc, miễn cưỡng cũng chỉ nhét được một nửa cơ thể vào rương.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh định làm gì?”

Ân Phùng ngồi xổm xuống, bờ mông hơi vểnh lên nhìn chiếc rương, nói một cách sâu xa: “Mô phỏng hành động, phỏng đoán tâm lí của hắn ta.”

Vưu Minh Hứa lại bị anh chọc giận. Vừa định bỏ về thì anh đã kéo tay cô lại, nói: “A Hứa, giúp tôi một chút.”

“Việc gì?”

“Cô thử nằm vào rương đi.”

Vưu Minh Hứa thoáng yên lặng rồi hất cằm ra hiệu. Ân Phùng làm chân chạy vặt cho cô suốt thời gian qua lập tức hiểu ra, bê người gỗ sang một bên để Vưu Minh Hứa trèo vào rương nhỏ hẹp như tư thế của nạn nhân trong ảnh. Tuy cô dẻo dai nhưng dáng người cao ráo, ra sức cuộn gập cơ thể rất lâu cũng chẳng thể thu nốt hai bắp chân vào rương.

Người con gái nằm cuộn trong chiếc rương nhỏ bé ngước đầu nhìn anh với cặp mắt sáng trong, dịu dàng nói: “Tôi chỉ làm được đến mức này thôi.” 

Ân Phùng vốn đang chống cằm quan sát tỉ mỉ bỗng phân tâm tự lúc nào không hay, tầm mắt dừng trên chiếc cằm thon nhỏ của cô, còn cả ngực, eo và đùi nữa. Cổ họng anh bỗng khô rát khó hiểu.

Anh cũng không rõ bản thân rốt cuộc định làm gì nhưng cơ thể đã tự động đặt hai cánh tay bên hai mép rương, cúi đầu nhìn cô.

Vưu Minh Hứa cũng đang nhìn anh.

Ân Phùng che khuất ánh đèn trần, cơ thể người đàn ông dễ dàng khóa chặt cô trong phạm vi của bản thân. Khi không cười nhìn anh chẳng ngốc nghếch chút nào, đôi mắt trong trẻo chăm chú như đang ngắm nhìn một thứ đồ vô cùng quan trọng.

“A Hứa…” Anh khẽ gọi, “Nhìn cô thế này nhỏ thật đấy.”

Cổ họng Vưu Minh Hứa cũng khô không khốc, có một khoảnh khắc, trái tim cô lại trỗi lên nỗi xung động quen thuộc. Anh nói không sai, trước mặt anh, cô chưa từng thấp, chưa từng nhỏ bé, chịu trói buộc trong hai vòng tay anh như hiện tại…

Cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Cùng lúc đó, dường như khóe mắt cô đã bắt gặp năm ngón tay đặt bên mép rương của Ân Phùng siết lại. Cô nhấc chân đạp lên khuôn mặt anh tuấn đó. Rõ ràng mắt mũi đều bị người ta giẫm đạp nhưng anh vẫn cười tươi rói.

Nỗi bực dọc lại trỗi dậy, Vưu Minh Hứa dứt khoát tung một cước đạp anh sang bên cạnh rồi trèo ra khỏi rương. Cô nghe thấy anh bình thản nói: “Tôi đã làm sai điều gì, sao lại đá tôi?”

Vưu Minh Hứa lạnh giọng: “Muốn đá thì đá, còn cần có lý do à?”

Anh trầm mặc một hồi, chỉ phun ra một chữ, “Ồ.”

Cô ngoảnh đầu thấy anh đang xoa chóp mũi và bả vai, cúi đầu uất ức đáng thương. Cõi lòng Vưu Minh Hứa thoải mái hẳn ra, nghĩ bụng, bộ dạng thế này mới đúng là anh. Anh ban nãy khiến cô cảm nhận được tính xâm lược mạnh mẽ của một người đàn ông. Phản mất rồi! Cô bắt buộc phải đánh anh trở lại nguyên hình mới được.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Vưu Minh Hứa vang lên, là cuộc gọi video đến từ một số lạ. Vừa thấy số gọi đến từ Mỹ, cô vội vã chỉnh đốn tóc tai quần áo rồi tiếp nhận cuộc gọi.

Trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi, tóc hoa râm. Đây có lẽ chính là “bạn học” mà Đinh Hùng Vĩ nhắc đến, cũng là vị chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng Phạm Thục Hoa. Nhìn bà rất phúc hậu song ánh mắt và khí chất bất phàm, vừa nhìn đã khiến Vưu Minh Hứa sinh lòng quý mến.

“Chào cháu, Tiểu Vưu. Cô là Phạm Thục Hoa, bạn học của Đội trưởng Đinh của mấy đứa.”

“Chào cô ạ!”

Dường như giáo sư Phạm đang quan sát cô qua màn hình, sau đó mới nở nụ cười tán thưởng: “Vừa nhìn liền biết cháu chắc chắn là người tài giỏi. Cô xen vào vụ án hiện tại mọi người đang điều tra đúng là ngại quá. Vì tư liệu Hùng Vĩ gửi cho cô rất thú vị, nên mới đưa ra suy nghĩ để mọi người cùng tham khảo.”

Vưu Minh Hứa nói: “Cô khiêm tốn quá ạ, có thể được giáo sư chỉ điểm là phúc phận của cháu.”

Ý cười trong mắt Phạm Thục Hoa càng thêm nồng đậm, gật đầu nói: “Từ những từ liệu trước mắt, có thể vẽ ra chân dung tâm lý tội phạm sơ bộ của hung thủ:

Hắn khoảng tầm từ 25 đến 40 tuổi, người bản địa, sống cách hai nạn nhân trong phạm vi 5km. Xuất thân bình thường, trình độ văn hóa thấp, điều kiện kinh tế không quá tốt. Đồng thời làm những công việc thủ công cần độ khéo tay cao như bác sĩ thú y, đồ tể, thợ mộc, thợ rèn hoặc nhân viên chăm sóc sức khỏe Y tế…”

Hết chương 78

Bình luận

Truyện đang đọc