CHO TÔI NGỦ THÊM CHÚT NỮA


Edit: LazyGirl.
——————
Trong đám đông phát ra tiếng cười.
Vốn có một số người cảm thấy cô gái này đáng thương, nhưng sau khi nghe Sleeping nói xong, lại cảm thấy những lời của cô gái này có chút buồn cười.
Cô gái nghe thấy có người cười, thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không quên quay sang, ánh mắt hướng Chu Lệnh Hành xin giúp đỡ.

Chu Lệnh Hành cũng không khỏi nhướng mắt, giữa mày thoáng hiện ý cười.
Ngón tay gõ gõ con chuột, hoàn toàn không hề phản ứng.
Cô gái không thể nhịn được nữa, bỏ lại một câu "khinh người quá đáng", tức giận đẩy những người khác ra, bước khỏi sân khấu.
Hiện trường có chút cứng đờ, đám con trai gần đó không khỏi nhíu mày.
Mặc dù những gì mà Sleeping nói không phải là không có lý, nhưng suy cho cùng, một người là tuyển thủ chuyên nghiệp, người còn lại là fan của LING.
Làm sao có thể đem thao tác của hai người ra so sánh được?
"Sleeping hình như có hơi quá đáng? Một cô gái bình thường sao có thể so được với tuyển thủ chuyên nghiệp?"
"Cũng không hẳn, nghe nói Sleeping chỉ mới bắt đầu chơi game được nửa năm nay, cô ấy cũng là một tay mới mà, sao lại không thể so sánh?"
MC thấy thế vội giảng hòa, "Được rồi được rồi, cô gái nhỏ da mặt mỏng. Những bạn khán giả may mắn có thể xuống sân khấu, đến hậu trường để nhận quà nhe."
Dù tình huống đột ngột xảy ra không quá tốt, nhưng chương trình cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng reo hò của fans hâm mộ.
Cơn bão này vẫn chưa kết thúc.
Có lẽ là cô gái kia không cam lòng, lên Weibo viết một bài sớ dài kể lể, nói cô ấy bị đối xử bất công, còn tag @ hẳn một số bloggers chơi game LOL vào nữa.
Một vài bloggers cùng fans đã chuyển tiếp bài đăng đó, nhưng thông điệp lại nghiêng về một tình huống khác.
【 Sao cô lại mặt dày như vậy nhở?! Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình đó. Rõ ràng LING cùng với Sleeping đã công khai và nói rằng họ muốn solo trên màn hình lớn. Cô có biết solo là gì không? Hay chỉ biết nhìn mặt LING nên game cũng không hiểu? Nếu không hiểu thì tôi có thể giải thích giúp cô, solo nghĩa là một đấu với một. Cô đã hiểu ra chưa?? 】
【 Haha, chỗ người ta đang solo, tự dưng đâm đầu ra xong lát bị giết rồi ngồi la làng? Cũng đâu ai bắt buộc tuyển thủ chuyên nghiệp phải nhường fans đâu? 】

【 Không thể nghi ngờ, đây là một diễn viên rất có triển vọng, cô tưởng những gì mà cô nói đều có lý?? Người khác dựa vào cái gì mà phải nhường cô? Sau đó lại khiến cô tự cho rằng bản thân là thiên hạ vô địch có thể đánh thắng được tuyển thủ chuyên nghiệp? 】

【 ha ha ha ha nói thật, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy được có kẻ vừa ăn cắp lại còn la làng, không hiểu sự tự tin đó đến từ đâu nữa? Cô mẹ nó tự xem bản thân là tiểu công chúa thật à? Toàn thế giới phải quỳ liếm cô?? 】
Có thể là cư dân mạng dùng những lời lẽ sắc bén quá, nên cô gái này đã miễn cưỡng xóa Weibo sau khi bị tấn công liên tục.
【 Không thể trêu vào, rút lui đây. 】
Một lần nữa làm dấy lên sự phẫn nộ đến từ cư dân mạng.
Ý cô là gì?! Giả vờ làm người bị hại xong rồi tự cho mình là người bị hại thiệt à??
Chỉ là một fan hâm mộ của LING thôi mà, tự cho bản thân là người nổi tiếng trong giới hay sao vậy?
Nhưng chờ đến khi cư dân mạng hăng hái chuẩn bị làm cho một trận, mới phát hiện cô ta đã tắt tính năng bình luận.
Các cư dân mạng đứng hình ngay lập tức rồi giải tán.
Nhưng vô tình lại kéo thêm một lượng fans lớn cho Tô Hành.
Mọi người cứ nghĩ là cô gái nhỏ chỉ là một đại danh từ không hơn không kém, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, cô gái nhỏ cái gì mẹ nó cũng không đáng giá bằng Sleeping.
Vừa không nói nhiều, quan trọng nhất lại còn rất an phận?
Mà ở phương diện khác, sự việc về bạn gái ngoài vòng của LING vẫn chưa hạ nhiệt.
Ngoại trừ Sleeping, những suy đoán của fans hâm mộ cũng trở nên táo bạo hơn.
Dáng vẻ của cô gái trong hình, mơ hồ có thể nhìn ra được khuôn mặt xinh đẹp của cô, mọi người lại lôi một vòng những võng hồng nổi tiếng trên mạng ra xem xét một lần.
Trong lúc cư dân mạng bận rộn tìm xem ai là bạn gái của LING, tuần thứ hai của giải mùa xuân cũng đã đến.
*
Trong trận đấu đầu tiên của tuần thứ hai, GI đụng độ NB, một đội đã từng hung hăng ấn GI lên mặt đất cọ xát.
Trước khi lên sân khấu, Lão Ngư không ngừng nôn thốc nôn tháo, "Mẹ nó, lại là một đội mạnh, tử thần ơi là tử thần..."
Sau khi bước xuống sân khấu, Lão Ngư vui vẻ cầm bàn phím, bắt đầu thổi, "Đội của chúng ta quả nhiên là A Tu La ① mà ~" 
Tiểu Bản ngồi trong phòng nghỉ một lúc lâu, sau khi nhìn thấy mọi người bước vào phòng, cậu lập tức vọt tới bên cạnh Tô Hành, đôi mắt sáng long lanh, "Chị gái vừa rồi lợi hại quá đi!! Cú đá xoay người đó đá bay tận ba người!!"
Cùng là người đi rừng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được những chi tiết cũng như độ khó trong thao tác của cô.
Năm ngoái, cậu lên đấu đã để thua NB. Mặc dù không đánh trận này, nhưng vẫn cảm thấy tự hào vì đội đã giành chiến thắng.
Sau khi thắng trận thi đấu, Tô Hành cũng lộ ra một chút sung sướng, nhướng mày, "Muốn học?"

Tiểu Bản thấy rõ ánh mắt vui sướng của cô, ngây người hai giây.
Sau khi hoàn hồn, không khỏi ngẩng đầu lên, "Để em suy nghĩ đã."
Tô Hành đang tính nói tiếp, phía sau hiện lên một bóng người. Người nọ dùng tay đánh cậu nhóc một cái, cầm đầu cậu đẩy qua một bên, kéo dài khoảng cách giữa Tiểu Bản và Tô Hành.
"Có một số thứ muốn học cũng không được, đừng nghĩ tới nữa."
Tiểu Bản ủy khuất, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang phẫn nộ của Chu Lệnh Hành.
Vẻ mặt trêu đùa y chang Tô Hành, nhìn kỹ còn có một tia kiêu ngạo.
Tiểu Bản lắc đầu, dùng sức né tránh Chu Lệnh Hành, trong lòng cảm thấy tức giận.
Cũng không phải đang khen anh, anh kiêu ngạo cái gì?
Cuối cùng cũng phải gục ngã trước sức mạnh của đội bá.
Mặt mày xám xịt chạy tới một góc.
Từ sau trận đấu với AIM, Tô Hành đã khiến mọi người kinh ngạc với vị tướng Master Yi, đến trận này lại là tu sĩ mù Lee Sin.
Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến thao tác của cô hơn là việc cô là nữ tuyển thủ duy nhất hay cảm giác thần bí.
Những bình luận trên Weibo cũng đã thay đổi từ việc chỉ trích chứng bệnh ngủ rũ của cô, biến thành khen ngợi trình độ thao tác của cô.
GI ở giải mùa xuân này như thế trẻ che, một đường thẳng tiến.
Cho đến khi trận đấu vòng bảng kết thúc, lại là thành tích bất bại.
Chiến thắng liên tiếp khiến người hâm mộ ngày càng nhiệt tình hơn, vào ngày kết thúc trận đấu vòng bảng, không khí vui vẻ không khác gì như đang ăn mừng chiến thắng trận chung kết vậy.
Cùng lúc đó, căn cứ FHL cũng nhận được tin tức về thứ hạng của các đội.
Giang Nguyên nhìn chiến tích lượt đi của các đội, FHL đang nắm giữ vị trí đầu ở một bảng, ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy GI đứng đầu bảng A.
Mới có bao lâu đâu mà GI đã đánh bại được NB?
Ngoại trừ đổi mới người đi rừng ra thì GI cũng không có thay đổi gì nhiều.
Rõ ràng việc thay thế Tô Hành vào đã có tác dụng.
Một người đi rừng tốt, đôi khi có thể cứu vớt được cả đội.

Không biết sao, cảnh cô gái bướng bỉnh ban đêm liên tục yêu cầu anh solo hiện lên trong đầu.
Rõ ràng chỉ mới nửa năm trước, cô chỉ là một tay mới có bộ óc không tồi.
Mà hiện tại....
Xem ra cô ấy không những đảm đương một đường, mà còn có thể điều chỉnh được tiết tấu của cả đội.
"Nguyên ca?"
Suy nghĩ trong đầu bị đánh gãy, Giang Nguyên quay đầu lại nhìn.
Là Đỗ Nhược, "Nguyên ca, Mang Mang hôm nay chính thức gia nhập, mau lại đây chào hỏi mọi người đi."
Nói xong liền ra hiệu cho cô gái bên cạnh.
Tô Mang nhận được tín hiệu, vội vàng tiến lên, bày ra khuôn mặt tươi cười, sau đó vươn tay về phía Giang Nguyên, "Xin chào Nguyên ca, em là Tô Mang."
Lại là một người dùng quan hệ để vào, Giang Nguyên phán đoán.
Anh cũng không để ý đến cánh tay giơ ra giữa không trung của cô, cười cười, "Xin chào."
Không hề có ý tứ muốn bắt tay.
Sau một lúc, vẻ mặt Tô Mang có chút cứng ngắt, xấu hổ rụt tay lại.
Trong lòng không khỏi bực bội, cô đã đắc tội gì với anh ta? Hay anh ta vốn là một người như thế?
Nếu như là tính tình trước kia của Tô Mang, cô chắc chắn sẽ không để bản thân mất mặt như vậy.
Nhưng hiện tại thì không được.
Cô cần phải nhanh chóng hòa nhập với đội, Giang Nguyên là nòng cốt của đội này, cô không thể đắc tội với anh ta.
Nghĩ nghĩ, cô lại lần nữa nở nụ cười, "Nguyên ca, hôm nay là lần đầu tiên em nhậm chức nên muốn mời mọi người đi ăn, vừa lúc vòng đầu tiên của vòng bảng cũng đã kết thúc, cùng nhau ăn một bữa đi?"
Tô Mang không hiểu Giang Nguyên, nhưng Đỗ Nhược lại có thể nhìn ra vẻ mặt khinh thường của anh.
Mặc dù cậu cũng không tán thành với việc Tô Mang lợi dụng quan hệ chạy tới đây, nhưng nếu đã tới, cậu cũng phải hoàn thành nghĩa vụ của một người anh trai, vì thế liền nói, "Đi thôi Nguyên ca, vừa rồi huấn luyện viên cùng mọi người đều đã đồng ý."
"Hửm?" Giang Nguyên nhìn về phía Đỗ Nhược, "Cậu mời anh cuối cùng?"
Tô Mang nhanh chóng phản ứng, "Bởi vì sau khi trận đấu kết thúc, anh bước nhanh quá nên em đã nói cho những người khác biết trước, chứ không phải là nói với bọn họ xong rồi mới đến tìm anh."
Giang Nguyên vẫn nhìn Đỗ Nhược, mặc kệ lời giải thích vừa rồi của Tô Mang.
Cho dù có nghe thấy, anh cũng không để ý tới cô ta.
Tô Mang nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng, lại cười nói, "Chúng em cũng chưa quyết định sẽ ăn ở đâu, hay là Nguyên ca quyết định đi?"
"Cô mời khách mà lại kêu tôi quyết định?" Giang Nguyên lúc này mới bố thí cho cô một cái nhìn, lời nói tràn đầy sự chế nhạo.
Tô Mang gật đầu, "Nguyên ca hẳn là hiểu rõ khẩu vị của tất cả mọi người ở đây hơn em, không bằng anh chọn đi."

"Không cần," Giang Nguyên cười lạnh, "Tìm hiểu đội viên là công việc của cô, mọi người đi đi, tôi không đi."
Nói xong cũng không cho hai người có cơ hội, anh bước nhanh ra khỏi phòng huấn luyện.
Bắt anh phải nhìn thấy bộ mặt của hai kẻ tiểu nhân làm chuyện dơ bẩn ở trên mạng trong lúc ăn cơm??
Anh sợ bản thân sẽ không thể tiêu hóa được mất.
Sắc mặt của hai người phía sau cũng không quá đẹp.
Vẫn là Đỗ Nhược lên tiếng an ủi trước, "Có thể nguyên nhân nằm ở anh, gần đây không biết Nguyên ca bị gì, luôn xa cách anh, lúc thi đấu cũng không đến đường giữa chi viện."
Nói xong lại thở dài, "Cũng không biết lại chọc tức anh ta khi nào nữa."
Tô Mang nhạy bén bắt được câu chữ trong lời nói của Đỗ Nhược, "Lại? Anh trước đây đã từng chọc qua anh ta?"
"Xem như là vậy đi." Đỗ Nhược gật đầu, "Hồi anh vừa mới gia nhập đội, đã ép người chơi đường giữa xuống đội thứ hai. Giang ca nghĩ là anh có liên quan trong chuyện này, vẫn luôn không bao giờ cho anh sắc mặt tốt."
"À,"Tô Mang hừ lạnh một tiếng, "Em có thể hiểu được."
Đỗ Nhược nghi hoặc nhìn cô.
Tô Mang lại nói, "Lúc em vào đội đã đẩy giám đốc Tễ xuống đội hai."
Đỗ Nhược bừng tỉnh, "Khó trách... Nhưng cho dù em không đến, giám đốc ban đầu cũng muốn xuống đội hai để quản lý, cái này cũng không thể trách được em."
"Anh vừa mới nói... Giang Nguyên gần đây luôn bất hòa với anh trong lúc thi đấu?" Tô Mang hỏi.
Đỗ Nhược gật đầu, "Từ lúc giải mùa xuân bắt đầu đã vậy."
Trong mắt cô hiện lên một tia u ám.
"Em nhớ là lần trước anh nói, anh ta trước kia ở GI?"
Đỗ Nhược không rõ nguyên do, "Đúng vậy, nhưng đó là chuyện trước khi anh gia nhập đội."
Tô Mang trầm tư, chậm chạp không nói lời nào.
Khi mở miệng lại, trong lòng đã có một ý tưởng.
"Anh nghĩ sao... về người đi rừng CQB?"
Cô không thích những nhân tố không thể kiểm soát, tiếp tục tồn tại trong đội.
Nếu đã có những định kiến với nhau, tốt hơn hết vẫn nên đào tạo ra một tuyển thủ vừa có thực lực lại vừa biết nghe lời.
Không phải là cô chưa từng tìm hiểu qua, khoảng thời gian trước, người đi rừng của CQB vừa mới chấm dứt hợp đồng thì phải??
----------
1. A Tu La: tên của một quỷ thần.


Bình luận

Truyện đang đọc