CHỌC GHẸO OAN GIA TRONG TRÒ CHƠI TRỐN THOÁT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy còn phải hỏi sao?” Tạ Thư không cần nghĩ ngợi mà đáp: “Để trốn thoát.”


“Trốn đi đâu?”


“Đương nhiên là rời khỏi thị trấn này.”


“Vậy thì không phải rồi.” Kỷ Vô Hoan chớp mắt: “Bọn họ đào đường hầm thực tế là để trốn thoát!”


Tạ Thư khẽ nhíu mày: “Tôi không hiểu ý của cậu"


“Vì sao phải đào đường hầm để trốn khỏi đây? Bọn họ có thể quang minh chính đại mà rời đi.”


Vẻ mặt Tạ Thư như kiểu “Thế này cậu cũng nói được sao”: “Lúc đó bọn họ chắc chắn bị lũ quỷ vây trong nhà, cho nên mới dùng gương để phòng ngự. Tích trữ đồ ăn, nước uống trong nhà là để dùng trong một tháng.”


“Không sai, bởi vì thế nên bọn họ mới không thể không đào đường hầm để trốn thoát.” Kỷ Vô Hoan gật đầu: “Vậy chúng ta thì sao?”


Tạ Thư đột nhiên hiểu ý cậu, hơi giật mình, sau đó phản bác: “Không thể nào! Chúng ta không thể rời khỏi nơi này được. Kết cục của những người chơi mới khi rời khỏi đây, cậu cũng đã thấy. Nhiếp Sanh Cảnh, chắc cậu còn chưa qua nhiều cửa trong trò chơi Rubik? Trò chơi sẽ không cho phép người chơi tự tiện rời đi.”


Kỷ Vô Hoan đương nhiên là biết quy tắc này. Ví dụ như người đàn ông mặc vest ở vòng chơi trước. Vì gã cố gắng trèo tường ra ngoài nên bị Đỗ Toa kéo về tra tấn một trận đến tắt thở. Thật sự là sống không bằng chết.


Nhưng bây giờ lại không giống vậy.


“Những người chơi mới thật sự vì rời khỏi đây nên mới chết sao? Không, bọn họ là vì thị trưởng đón chúng ta, chiếc xe chở bọn họ cố ý lao xuống vực.” Kỷ Vô Hoan sờ tai, hạ giọng tiếp tục nói: “Bọn họ mượn cách này để cảnh cáo chúng ta không thể rời khỏi đây……”


“Ọt ọt ~”


Trong lúc cậu nói thì có chút đói bụng. Tiếng bụng kêu dẫn đến sự chú ý của Nhiếp Uyên.


Kỷ Vô Hoan đỏ mặt xoa xoa bụng, tiện tay lấy ra ba cái kẹo. Một cái đưa cho Tạ Thư, một cái đưa cho Nhiếp Uyên, sau đó nhét vào miệng mình một cái. Lúc nói chuyện còn mang theo vị táo ngọt: “Bọn chúng vẫn luôn âm thầm theo dõi, khống chế hành vi của chúng ta. Ngoại trừ để che giấu chân tướng thì còn vì không muốn cho chúng ta rời khỏi đây.”


Ngày đầu tiên đến đây, thị trưởng đã nói thị trấn nhỏ này bốn phía dựa biển, chỉ có đi đường cái mới ra được ngoài. Sau đó ông ta đưa bọn họ dạo khắp thị trấn thì quả nhiên là vậy, xung quanh đều là biển, chỉ có một bến tàu đã bỏ hoang.


Cho nên nếu muốn rời khỏi thị trấn thì chỉ có thể đi đường cái ra ngoài.


Kỷ Vô Hoan tiếp tục phân tích: “Nếu chỉ có một con đường đi ra ngoài thì đường hầm mà nhà Dương Phát đào cũng thông đến nơi đó.”


Gia đình Dương Phát đều là người bình thường, không có đạo cụ bảo mạng, không có kinh nghiệm trong trò chơi. Đối mặt với quỷ trong trấn chỉ có thể lựa chọn cách đào đường hầm đến một nơi không ai biết.


“Vì vậy nếu chúng ta đi theo đường hầm sẽ đến đâu?”


Đáp án chính là bên ngoài thị trấn.


“Kết quả cũng giống như chúng ta trực tiếp chạy ra ngoài thị trấn.”


“Hình như là vậy.” Tạ Thư có chút khiếp sợ, anh ta trầm tư một lát rồi đưa ra câu hỏi: “Nhưng có khi nào bọn họ chỉ đào hầm để trốn mấy ngày, qua mặt lũ quỷ, sau đó chờ cơ hội trốn thoát?"


“Không thể, chuyện này không cần thiết. Nếu thật sự như vậy, bọn họ sẽ mang theo tất cả đồ ăn. Hơn nữa trong đường hầm lại không có ống thông gió, không thể ở lâu dưới đó như vậy.”


Quan trọng nhất là lũ quỷ có thể quan sát 15 người chơi. Đừng nói là ba người, bọn họ còn mang theo một đứa trẻ, muốn trốn thoát trên mặt đất là không thể.


“Cứ coi như là vậy, nhưng nếu sai thì sao? Nếu chúng ta ra ngoài bọn chúng vẫn đuổi theo thì sao?”


“Gia đình Dương Phát chỉ mất bốn tháng để đào đường hầm, hơn nữa bọn họ còn mang theo trẻ con và hành lý, chắc chắn sẽ không thể đi nhanh. Nếu họ dám làm như thế thì em tin ở ngoài thị trấn có thứ bảo vệ bọn họ.” Còn cụ thể là thứ gì thì Kỷ Vô Hoan cũng có suy đoán, nhưng lại không dám chắc chắn.


Tạ Thư lâm vào trầm tư, anh ta vừa cảm thấy Kỷ Vô Hoan nói đúng vừa cảm thấy không yên tâm: “Nếu đoán sai thì chúng ta xong đời rồi.”


“Anh Tạ Thư, anh còn nghĩ được cách khác sao?”


Tạ Thư khẽ lắc đầu, anh ta tạm thời không nghĩ ra được cách khác. Vì anh ta là một người tương đối cẩn thận, không thích mạo hiểm nên nếu được quyết định, anh ta sẽ tạm thời trốn đi, sau đó đợi cơ hội để hành động.


“Vậy anh nghĩ nếu chúng ta cứ tiếp tục trốn sẽ ra sao?” Kỷ Vô Hoan hỏi ngược lại: “Anh có chắc chắn sẽ không bị bắt không?”


Ở đây cũng không phải chỉ có một, hai con quỷ mà là hơn một trăm con.


“Nơi này là địa bàn của bọn chúng, bọn chúng chắc chắn sẽ quen thuộc với chúng ta. Hơn nữa một khi trời tối, chúng ta không dùng đèn pin thì không thể nhìn thấy đường. Nhưng nếu sử dụng thì sẽ chỉ đường cho bọn chúng. Cho dù là cách nào thì cũng đều bất lợi với chúng ta."


Giống như Nhiếp Uyên đã nói, trốn là vô ích.


Thị trấn này lớn như vậy, có thể trốn đi đâu? Trời mà tối thì sẽ vô cùng nguy hiểm.


Gương mà bọn họ có chỉ đối phó được vài ác quỷ. Nếu có ba con chạy đến, một con đi báo tin là bọn họ đã xong đời.


Bọn họ không có nhiều gương như gia đình Dương Phát, căn bản không chặn được.


Tạ Thư lại trầm tư trong chốc lát, sau đó ra quyết định: “Vậy kế hoạch của cậu là gì?”


“Theo như lời em nói, trực tiếp đi thẳng ra cổng thị trấn.”


Tạ Thư lắc lắc hai ngón tay: “Chúng ta đi ra dưới mắt của lũ quỷ?”


Kỷ Vô Hoan chống cằm, thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy.”


Tạ Thư nghẹn lời.


Kỷ Vô Hoan đẩy kính, nhoẻn miệng cười: “Hoặc là giống như anh vừa nói, ngụy trang thành quỷ rồi đi ra ngoài. Hoặc là dụ chúng rời đi rồi chạy.”


Tạ Thư lắc đầu: “Cách thứ nhất chắc chắn là không được, nếu chúng ta quang minh chính đại đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ. Chỉ cần bị hỏi vài câu là sẽ bại lộ.”


Đến lúc đó hơn một trăm con quỷ cùng nhào lên, bọn họ sẽ chết rất thảm.


“Vậy chỉ có cách thứ hai.”


Tạ Thư gật đầu: “Nhưng làm sao để dụ được bọn chúng?”


“Đế em nghĩ đã.” Lúc Kỷ Vô Hoan đứng lên thì phát hiện quần áo dính đầy bụi, phủi xong thì tay cũng đen một lớp. Vì thế cậu đi đến bên cạnh Nhiếp Uyên, dò hỏi: “Anh Lục, anh cảm thấy sao?”


Nhiếp Uyên vừa muốn nói thì đột nhiên phát hiện Kỷ Vô Hoan đang ở rất gần, hắn không được tự nhiên mà lui về phía sau: “Cái gì?”


Ai ngờ Kỷ Vô Hoan lại được nước lấn tới.


Nhiếp Uyên lại lui về phía sau. Thanh niên vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, mãi đến khi người đàn ông không thể lùi lại nữa. Kỷ Vô Hoan như mong muốn mà nghiêng người về phía trước, cười nói: “Anh Lục, kẹo trong miệng anh có mùi thật thơm.”


Trong lòng Nhiếp Uyên nói: Không phải là tên ngốc cậu đưa cho tôi sao?


“Hình như em chưa ăn vị này.” Kỷ Vô Hoan vừa dứt lời thì đột nhiên ôm lấy Nhiếp Uyên, nhón chân, ghé sát mặt vào: “Túi kẹo mà em mua chỉ một cái có vị này…… Vì vậy em tò mò kẹo của anh có vị gì?”


Nhiếp Uyên nhìn khuôn mặt được phóng đại vô hạn trong gang tấc, bỗng nhiên sững người lại.


Tên ngu ngốc này lại phát bệnh? Cậu ta muốn làm gì?


Kỷ Vô Hoan muốn làm gì? Cậu đương nhiên đang nhân cơ hội lau bụi trên tay lên quần áo của Nhiếp Uyên nha!


Khuôn mặt vô tội của thanh niên chậm rãi tới gần, hơi bĩu môi, lúc sắp chạm vào thì chóp mũi của cậu đột nhiên dừng lại cách môi Nhiếp Uyên một centimetres. Cậu nhẹ nhàng cười: “Hóa ra là vị kẹo dẻo, có ngon không anh?”


Đúng lúc này một trận gió thổi bay tấm rèm ở bên cạnh Nhiếp Uyên.


Ánh mắt Kỷ Vô Hoan đột nhiên bắt gặp hai cái bóng ở bên ngoài, nhìn kỹ thì thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.


Có hai khuôn mặt tái nhợt đang dán ngoài cửa kính! Cách một tầng kính không biết đã nhìn trộm bọn họ bao lâu.


Sau khi bị phát hiện, hai bọn chúng cười hì hì: “Hóa ra các ngươi trốn ở đây!”


Nhìn thấy bọn chúng sắp cởi da, Kỷ Vô Hoan lập tức hô lớn: “Anh Lục, đừng để bọn chúng có thời gian ‘ biến thân ’!”


Nhiếp Uyên không chút do dự dùng khuỷu tay đập vỡ kính, sau đó cầm gương đập lên mặt một con. Con còn lại thấy bọn họ có gương thì sợ hãi xoay người chạy.


Nhiếp Uyên lập tức gọi: “Tạ Thư!”


Tạ Thư cầm gương xông tới, Nhiếp Uyên giật lấy.


Bậc thầy phi tiêu 5 năm Nhiếp Uyên ném thẳng cái gương của Tạ Thư vào lưng của con quỷ.


Cô ta kêu lên đầy thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất!


Nhiếp Uyên lo tiếng kêu của cô ta sẽ thu hút những con quỷ khác cho nên hắn đập vỡ kính, nhảy ra ngoài, đạp chân nhấn đầu nữ quỷ xuống.


Lúc Tạ Thư và Kỷ Vô Hoan đuổi theo thì nhìn thấy đầu nữ quỷ kia dường như bị hắn dẫm đến biến dạng. Mặt dí trên đất chỉ có thể phát ra âm thanh: “Ô ô ô”. Mãi đến khi bị gương hút vào chỉ còn một tấm da người.


Con mắt của Tạ Thư giống như bị rớt ra ngòai: “…… Hắn đúng là kẻ tàn nhẫn.”


Kỷ Vô Hoan cười: “Là tên biến thái mới đúng.”


Tạ Thư hoài nghi mình nghe nhầm: "Sao?”


“Không, ý em là thật lợi hại!” Kỷ Vô Hoan nhanh chóng khôi phục tính cách chó con, trên mặt sùng bái, trong mắt treo đầy ngôi sao nhỏ màu hồng.


Nhiếp Uyên đưa gương cho Tạ Thư, sau đó nhìn sắc trời: “Trời sắp tối rồi, rời khỏi đây đã.”


Nói xong hắn liền xoay người đến phòng chứa củi, Tạ Thư suy đoán: “Anh muốn đốt lửa thu hút bọn chúng?”


Nhiếp Uyên lắc đầu, phun ra hai chữ: “Phóng hỏa.”


Tạ Thư: “……”


Hoá ra không phải nhà của anh nên anh không đau lòng sao? Còn Kỷ Vô Hoan, nhìn có vẻ là đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy phóng hỏa thì lại rất hưng phấn?


Khi Nhiếp Uyên lấy xăng từ hộp đạo cụ, sau đó thuần thục châm lửa, Tạ Thư đột nhiên cảm thấy người này thật chuyên nghiệp!


Hướng của căn nhà này ngược với hướng cổng thị trấn. Bọn họ phóng hỏa ở đây là vừa vặn thu hút sự chú ý.


Mười phút sau, ánh lửa ở trong sân sáng lên, chẳng mấy chốc ngọn lửa ngày càng lớn.


Giống như đang viết mấy chữ to “Nơi này có người”.


Quả nhiên lũ quỷ ở xung quanh nhanh chóng đuổi đến chỗ phóng hỏa. Lúc này ba người đã trèo tường chạy từ lâu, tránh đi đường cái mà chạy về phía cổng thị trấn.

Vài phút sau, bọn họ chạy đến trung tâm thị trấn.


Sắc trời càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng giảm xuống. Gió biển gào thét bên tai khiến người ta rợn tóc gáy.


Dọc đường đi, Kỷ Vô Hoan luôn lo lắng đề phòng.


Nhìn thấy cổng thị trấn ở ngay trước mặt, Nhiếp Uyên đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, thấp giọng nói: “Từ từ.”


Hắn dường như muốn ngăn họ, thế nhưng vừa giơ tay lên, hắn lại lập tức buông xuống.


Sau đó tốc độ không thay đổi mà tiếp tục đi về phía trước.


Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Kỷ Vô Hoan nhìn thấy ở phía xa mơ hồ có bóng người, nhớ lại phản ứng của Nhiếp Uyên thì hiểu ra.


—— phía trước có quỷ.


Hơn nữa bọn chúng đã nhìn thấy họ.


Tác giả có lời muốn nói:


Hai nữ quỷ làm pháo hôi ngoài cửa sổ: Cho chúng ta ăn nhiều cẩu lương như vậy, dọa các ngươi một tí thì đã làm sao? Việc gì phải hung dữ như vậy!


Tròn Tròn: Làm Lầy Lầy của ta sợ là các ngươi đã tự đi tìm đường chết.


Bình luận

Truyện đang đọc