CHỌC GHẸO OAN GIA TRONG TRÒ CHƠI TRỐN THOÁT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới cây tán thấp bên cạnh cổng thị trấn có hơn chục bóng người màu đỏ. Tất cả chúng đang quay về phía này.


Bóng đêm che đi khuôn mặt của bọn họ. Nhìn từ xa những khuôn mặt đầm đìa máu kia dường như không có ngũ quan mà đen như mực. Kỷ Vô Hoan nhìn kỹ liền sợ toát mồ hôi lạnh.


Kỷ Vô Hoan cảm thấy sau khi trở về, ác mộng của cậu sẽ chuyển từ "Hộ sĩ khủng bố trong biệt thự" thành "Nữ quỷ áo đỏ dưới cổng thị trấn"!


Tạ Thư cũng bị dọa đến mức bước chân cứng lại. Giọng nói anh ta đầy hoảng loạn: "Giờ phải làm sao?"


Kỷ Vô Hoan cắn nhẹ  môi, căng da đầu nói: "Đừng vội chạy, cứ đi tiếp đã."


Mọi chuyện đã đến mức này thì chỉ có thể đi một bước xem một bước. Bây giờ bọn họ chỉ còn cách cổng thị trấn có một đoạn, mà lũ quỷ thì ở phía trước, chạy sẽ lập tức bị bại lộ. Nếu lũ quỷ mà nhào lên thì bọn họ đừng mong thoát được.


Lời này nghe nhẹ nhàng nhưng thực tế trong lòng Kỷ Vô Hoan lại đầy sóng gió. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập bang bang trong lồng ngực. Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, trong lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm.


Tuy biết phía trước là quỷ nhưng lại không thể không đi tiếp, thậm chí còn phải chậm rãi đi qua! Đây chính là bài kiểm tra tố chất tâm lý của con người, nếu ai nhát gan thì đã sớm bị dọa ngất đi rồi.


Chuyện chết người là bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen. Thị lực của Kỷ Vô Hoan vốn đã không tốt, ở đây lại không có chút ánh sáng nào, thứ ở phía xa cậu chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.


Lúc này gió biển cũng đã ngừng lại, cả thị trấn yên lặng như chết. Cậu cũng không dám nhìn lại đám lửa ở phía sau.


Ở hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, thính giác Kỷ Vô Hoan nhạy bén hơn bao giờ hết.


Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Thư đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lại trở nên nặng nề, khác hoàn toàn với bước chân nhẹ nhàng vừa nãy.
Hơn nữa bước chân có vẻ loạn? Anh ta đang làm gì?


Phía trước có rất nhiều quỷ đang canh gác, Kỷ Vô Hoan cũng không dám manh động. Cậu nghiêng đầu, đang định cẩn thận nghe kĩ thì Nhiếp Uyên đột nhiên thấp giọng: "Túm lấy áo tôi."


Kỷ Vô Hoan đang khoác da chó con nên đương nhiên không ngại ngùng, ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi túm chặt lấy góc áo Nhiếp Uyên. Tạ Thư ở phía sau vẫn không nói gì.


Bọn họ đi thêm mấy phút nữa, khoảng cách với cây kia ngày càng gần, những bóng người ở đó vẫn không nhúc nhích.


Trong đêm tối, Kỷ Vô Hoan chỉ có thể nhìn thấy  hình dáng mơ hồ của họ. Nhìn qua thì mười mấy người kia cao, thấp, gầy, mập đều có, thế nhưng dần dần cậu lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng.


Lúc lại gần cậu mới phát hiện ra điều khác thường. Hình dáng cái cây rất kì lạ, dường như nó vốn dĩ không phải thấp như vậy mà là do bị treo vật nặng!


Kỷ Vô Hoan bỗng có một suy đoán không tốt lắm.
Khi bọn họ chỉ còn cách cái cây kia khoảng bốn, năm mét, mấy bóng người kia vẫn không nhúc nhích.


Sao lại thế này? Trong lòng Kỷ Vô Hoan nghi ngờ nhưng cậu vẫn không dừng bước. Lúc bọn họ cách cái cây kia chỉ còn hai mét rốt cuộc cũng nhìn rõ.


Bóng dáng kia không phải là đám quỷ mà là người bị treo ở trên cây! Đó là mười mấy cỗ thi thể!


Bọn họ bị lột da, bị dây thừng trói cổ, sau đó bị treo trên cành cây. Trọng lượng cơ thể người khiến thân cây bị uốn cong, tán cây cũng bị kéo xuống, nhìn từ xa giống như một đám người đứng dưới cây tán thấp!


"Tách tách — —" Trong bóng đêm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng máu chảy xuống từ trên người bọn họ.


Lúc này trên mặt đất máu đã chảy thành sông, phảng phất như địa ngục trần gian.


Những thi thể bị treo trên cây, người thì có, người thì không còn quần áo. Lúc Kỷ Vô Hoan nhìn thấy một thi thể trong đó thì cơ thể đột nhiên cứng đờ, trái tim giống như rơi vào hầm băng, hơi lạnh lan tỏa trong từng mạch máu.


Trong những thi thể kia có một thi thể khá cường tráng, nam tính. Anh ta mặc một chiếc áo khoác hipster màu trắng - đỏ.


Chiếc áo khoác kia rất quen, nó giống hệt như cái áo người đàn ông phía trước cậu đang mặc.


....... Người phía trước thật sự là Nhiếp Uyên sao?


Kỷ Vô Hoan hoảng sợ, đang muốn rút tay về thì đột nhiên phát hiện, bên cạnh thi thể kia có một thi thể mặc đồng phục giống cậu!


Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, Kỷ Vô Hoan bỗng bình tĩnh lại.


"Anh Lục, anh Tạ Thư, đứa bé là con ai?"


Nhiếp Uyên dừng lại một chút, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo đáp án mà chỉ có bọn họ mới biết: "Kẹo vị bông gòn."


Tròn tròn luôn nghiêm túc sẽ không trả lời vấn đề ngu xuẩn này.


Kỷ Vô Hoan lập tức xác nhận là hắn, nhưng phía sau cậu.......


Tạ Thư vẫn không nói gì.


Kỷ Vô Hoan lập tức lấy đèn pin, quay lại chiếu, sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức muốn quay đầu chạy!


Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào một khuôn mặt tái nhợt. Không biết từ khi nào Tạ Thư đã không cánh mà bay, mà phía sau cậu chính là năm con quỷ tóc dài!


Hơn nữa còn có một con vươn tay sắp chạm vào người cậu!


Chẳng trách vừa nãy cậu nghe thấy tiếng bước chân khác thường! Hóa ra lại là như thế này!


"Chạy mau!" Kỷ Vô Hoan hét lên một tiếng rồi lập tức bỏ chạy, nhưng vừa mới được mấy bước hai chân cậu đã bị nhấc khỏi mặt đất.


Nhiếp đại ca dùng gương đập một con quỷ, sau đó khiêng cậu chạy.


Cảnh tượng thật quen thuộc, khác biệt là nữ hộ sĩ không đầu phía sau biến thành năm, sáu con ác quỷ. Hơn nữa chúng nó càng chạy càng nhanh.


Nhìn thấy móng vuốt con quỷ sắp chạm vào vai Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan sợ đến mức hét lớn: "Anh chạy nhanh lên! Nhanh nữa lên! Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi!"


Nhưng Nhiếp Uyên có chạy nhanh đến đâu thì hắn cũng chỉ là người! Làm sao so được với lũ quỷ?


Kỷ Vô Hoan nhận ra như vậy không ổn. Cậu quay lại nhìn, bọn họ thành công chạy qua cổng thị trấn nhưng lũ quỷ vẫn không dừng lại mà tiếp tục đuổi theo. Con đường tối đen như mực phía trước không biết dẫn đến đâu.


Cứ như vậy, bọn họ sớm muộn cũng bị đuổi kịp.
Trong lúc nguy cấp, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ ra một kế. Cậu hét to: "Anh Lục, anh mau lấy cái gương to cho em!"


Nhưng Nhiếp Uyên còn tay nào mà lấy gương khi đang phải khiêng Kỷ Vô Hoan?


Kỷ Vô Hoan thấy vậy lập tức chủ động ôm Nhiếp Uyên, đôi tay quấn lấy cổ hắn, chân kẹp lấy eo hắn, treo trên người hắn giống như con lười.


Nhiếp Uyên dừng lại mất một giây để giúp cậu giữ thăng bằng. Trong lúc đó lũ quỷ phía sau sắp đuổi kịp bọn họ!


Nhìn thấy bàn tay tái nhợt của nữ quỷ sắp chạm vào Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan liền mỉm cười với cô ta một cái. Cậu cầm gương trong tay Nhiếp Uyên đập lên, nữ quỷ kia kêu lên thảm thiết, không quá năm giây sau đã bị hút vào!


Kỷ Vô Hoan nghĩ thầm uy lực của gương quả nhiên thật lớn!


Những con quỷ khác thấy vậy hoảng sợ đứng lại.


Kỷ Vô Hoan chưa đắc ý được hai giây đã suýt nữa rơi xuống từ người Nhiếp Uyên.


Cậu hoảng sợ kẹp chặt hai chân, hét lớn: "Anh đừng buông tay ra!"


Vừa nãy Nhiếp Uyên lấy một cái gương nhỏ và Ba lần ra. Hắn đang định tùy thời ứng phó nhưng nghe Kỷ Vô Hoan nói vậy thì lại lần nữa ôm lấy eo cậu.


Vì trong tay đang cầm đồ nên Nhiếp Uyên không ôm chắc được, cơ thể Kỷ Vô Hoan đong đưa dữ dội. Cậu sợ hãi nắm chặt gương trong tay, nhưng cảm giác trống rỗng sau lưng vô cùng thiếu an toàn. Vì sợ nên cậu lại hét lên: "Anh Lục, tay anh dùng sức đi!"


Nhiếp Uyên đương nhiên sẽ không buông vũ khí bảo mạng trong tay. Hắn thở hổn hển nói: "Ôm chặt."


Kỷ Vô Hoan đang cầm gương để bảo vệ phía sau bọn họ, tay đâu mà ôm chặt? Cậu có chút tức giận: "Em đang bảo vệ phía sau chúng ta! Không có tay!"


"Vậy chân cậu kẹp chặt."


"Không được, anh dùng sức đi."


"Cậu kẹp chặt."


Sống chết ở trước mắt, thiết lập tính cách của bọn họ sắp tan vỡ đến nơi nên bắt đầu cãi nhau.


"Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, anh dùng sức!"


"Nếu cậu không kẹp chặt thì chuẩn bị ngã đi."


Quả nhiên là giả vờ ngây thơ, vô tội, Kỷ Vô Hoan vẫn là đứa ngu xuẩn! Nhiếp Uyên nghĩ như thế.


"Hừ, tên khốn nạn!"


Tròn Tròn quả nhiên vẫn là tên đáng ghét! Trong lòng Kỷ Vô Hoan tức giận.


Khi hai người sắp đánh nhau đến nơi thì phía trước con đường tối đen đột nhiên xuất hiện một cột đèn!


Ánh mắt Kỷ Vô Hoan sáng lên, hô lớn: "Nhìn kìa!"


Không cần cậu nói thì Nhiếp Uyên cũng thấy.


Cách cổng thị trấn khoảng một cây số có một cột đèn, phía dưới cột đèn là một bậc thềm đá.


Lũ quỷ đuổi sát phía sau vì sợ gương trong tay Kỷ Vô Hoan nên trong một chốc không dám đến gần. Lúc này thấy bọn họ sắp chạy xuống thầm đá thì đột nhiên đuổi tới.


Nhìn thấy một con phía bên trái lao lên, Kỷ Vô Hoan cầm gương đập lên, sau đó túm Trứng Muối trong mũ áo ném ra.


Trứng Muối thốt lên "Ô a — —", rồi như sao băng bay ra, đập trúng con quỷ ở gần nhất. Con quỷ kia dừng lại, mấy con quỷ phía sau cũng bị cản lại trong chốc lát.


Thành công tranh thủ thời gian cho Nhiếp Uyên.


Khi bọn họ lao xuống thềm đá thì phát hiện phía dưới là bờ sông. Thậm chí còn có một bến tàu nhỏ, mà đỗ trước bến tàu là một con thuyền đang phát ra ánh sáng.


Nhiếp Uyên ôm Kỷ Vô Hoan nhảy lên thuyền, thả cậu xuống, ném gương trong tay, sau đó nhổ neo.


Con thuyền tự khởi động, rất nhanh đã đi được trăm mét.


Nhìn lại thì thấy đám quỷ đang đứng bên bờ sông phẫn nộ rít gào. Tuy nhiên bọn chúng cũng không đuổi theo.


Quả nhiên là Kỷ Vô Hoan đoán đúng rồi, gia đình Dương Phát chỉ dựa vào đi khỏi thị trấn thì làm sao trốn được? Nơi này lại hẻo lánh như vậy, rất dễ mà bị bắt lại.


Chỉ có thuyền mới đưa bọn họ hoàn toàn rời khỏi đây!


Giây tiếp theo, ánh sáng trắng bao phủ lấy bọn họ.


Đồng thời âm thanh điện tử quen thuộc vang lên bên tai.


【 Chúc mừng bạn đã hoàn thành trò chơi. Bạn nhận được thời gian sống lại một tháng và mười hai điểm. Năm phút nữa bạn sẽ được đưa ra phó bản này. 】


Kỷ Vô Hoan nhẹ nhàng thở ra, nhìn đám quỷ bên bờ sông tâm trạng tốt mà giơ ngón giữa. Giơ xong phát hiện Nhiếp Uyên ở phía sau cũng đang giơ ngón giữa.


Hai người liếc nhau, ăn ý giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng túm lấy áo khoác suýt rơi xuống.


Kỷ Vô Hoan trở lại trạng thái chó con, chớp chớp đôi mắt, tò mò hỏi hệ thống: "Không phải bảo có khen thưởng cho người đầu tiên sao? Vật phẩm quý hiếm của tôi đâu?"


Nhiếp Uyên không nhịn được chửi thầm: Đm, cậu nghĩ cậu là ai? Là sao may mắn chuyển thế? Còn mong có vật phẩm quý hiếm?


Nhưng vả mặt tới quá nhanh.


Giây tiếp theo, một cái hộp màu vàng xuất hiện ở không trung, sau đó hạ xuống trước mặt bọn họ.


Nhiếp Uyên: "......."


Tâm trạng của hắn rất phức tạp. Là một người chơi kỳ cựu bốn năm với số lần qua màn không dưới 30 lần. Trừ Ba lần đạt được do thành tựu thì hắn cũng chỉ có hai vật phẩm quý hiếm mà thôi.


Kỷ Vô Hoan vô cùng vui vẻ, đang định vươn tay lấy thì đột nhiên nhớ tới Nhiếp Uyên. Vì vậy làm bộ làm tịch mà khách sáo hỏi: "Anh Lục, oẳn tù tì không?"


Nhiếp Uyên hơi nhướng mày, hắn cũng không muốn tự rước nhục.


Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy Kỷ Vô Hoan thua trò oẳn tù tì.


Nhưng nếu cứ nhường vật phẩm quý hiếm như vậy thì sẽ rất kì lạ. Chỉ sợ Kỷ Vô Hoan sẽ hoài nghi?


Nhiếp Uyên suy nghĩ vài giây, sau đó nói: "Tôi có thể cho cậu, nhưng cậu phải có thứ gì đó để đổi."


Kỷ Vô Hoan nghe vậy liền lật ba lô ra, hào phóng phất tay: "Tất cả đều cho anh, anh chọn đi."


Trên mặt đất là một hộp bánh phô mai kem, một túi bánh nén khô, một túi kẹo cứng Khai Phong, hai túi mì ăn liền.


Nhiếp Uyên có chút cạn lời: "Cậu là....." heo sao?


Kỷ Vô Hoan còn chưa quên thiết lập tính cách, cho nên cười tủm tỉm giải thích: "Ngày mai em định đi chơi xuân với bạn, vì vậy mới mua nhiều đồ ăn vặt ~"


Nhiếp Uyên không còn lời gì để nói. Hắn ngồi xuống, tùy tiện cầm túi kẹo, đang định cất vào túi thì lại thấy Kỷ Vô Hoan mong đợi nhìn mình.


Hừ, thật là không có tiền đồ.


Trong lòng Nhiếp Uyên trào phúng nhưng tay lại mở túi kẹo, tìm vị bông gòn ném cho cậu.


Kỷ Vô Hoan vui vẻ nhận lấy, cười xán lạn như mặt trời nhỏ. Cậu lấy một viên kẹo khác trong túi nhét vào miệng Nhiếp Uyên, ngón tay còn nhẹ nhàng quét trên môi người đàn ông một cái, sau đó chớp mắt, giải thích: "Anh Lục, đây là vị thần bí."


Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Uyên không phải là vị kẹo mà là do ngón tay chạm vào.


Mùi kẹo bông gòn thơm ngọt còn đọng lại, mịn màng, mềm mại......


Mềm như cơ thể của cậu.


Nhiếp Uyên bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra này làm cho hoảng sợ. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì vừa vặn đối diện với nụ cười ngây thơ vô số tội của Kỷ Vô Hoan.


Kinh nghiệm phong phú do tra tấn nhau nhiều năm khiến Nhiếp Uyên lập tức cảnh giác. Nhưng lúc hắn còn chưa hiểu được ý nghĩa của nụ cười này thì phát hiện đầu lưỡi đột nhiên tê dại.


Không phải là ảnh hưởng của tâm lý mà là nghĩa đen "Tê dại". Bị chua đến tê dại!


Kỷ Vô Hoan nhìn thấy Nhiếp Uyên thay đổi sắc mặt liền suýt nữa cười ra tiếng. Theo ánh sáng xanh cậu trở lại thế giới thật, ngã xuống giường cười bò.


"Ha ha ha ha, Tròn Tròn rác rưởi chắc không ngờ được! Không ngờ được sẽ gặp phải ta ha ha ha!" Kỷ Vô Hoan cười chảy nước mắt: "Kẹo chanh nguyên chất, chua chết ngươi!"


Phải biết rằng ngày thường Nhiếp Uyên đừng nói đến ăn kẹo, nếu đưa ly nước cho hắn, tên này cũng cảm thấy bị hạ độc.


Tuy trước kia Kỷ Vô Hoan thật sự đã cho thuốc xổ gì đó.


Cho nên có thể lừa được hắn, Kỷ Vô Hoan đương nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.


Này thì tư thông với nam sinh này!


Tâm trạng Kỷ Vô Hoan rất tốt, chờ khi cười đủ rồi mới phát hiện chó nhà mình đang nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu.


"He he, con trai Nhiếp Uyên ngoan ~" Kỷ Vô Hoan xoa xoa đầu chó, chờ không nổi mà mở cái hộp vàng.


Sau đó phát hiện.......


Bên trong là một quả trứng?!


Tác giả có lời muốn nói:


Lầy Lầy: Tất cả cho cậu! Tự chọn đi!


Tròn Tròn: Chọn cậu cũng được?

Bình luận

Truyện đang đọc