CHỌC NHẦM LÃO ĐẠI NHIỀU TIỀN


Hơn một tháng sau đó, Hạ Thụy không gặp Phùng Duệ Hiên.

Chủ yếu là vì mỗi tuần cậu chỉ về nhà có hai ngày cuối tuần, hơn nữa nghe anh nhắn tin nói dạo này đang lên kế hoạch chuẩn bị khai trương nhà hàng 5 sao mới, có lẽ khoảng năm sau thì khai trương được.
Thời tiết từ mùa thu mát mẻ chuyển sang đông rất nhanh, gió lạnh ùa về, lá cây hai bên đường rụng trơ trọi.
[Dạo này trời lạnh rồi, đừng để Bánh Bột bị cảm.]
[Tôi biết rồi, cậu còn nhắn gì nữa không?]
[Cả anh nữa.]
Tin nhắn giữa Hạ Thụy và Phùng Duệ Hiên đại khái là như vậy, đều xoay quanh Bánh Bột là chính, sau đó Phùng Duệ Hiên sẽ lái một cách rất uyển chuyển để Hạ Thụy phải hỏi han mình một câu, rồi tiện thể hỏi xem dạo này cậu sống thế nào.
[Đúng rồi, sắp đến Giáng Sinh rồi, cậu có dự định gì không?]
[Giáng Sinh à, hình như hôm đó tôi vẫn phải đi học, tạm thời chưa có kế hoạch gì.]
[Vậy giờ cậu có tiện video call không, Bánh Bột muốn gặp cậu chút.]
[Hả? À, được thôi.]
Cứ thế, hai người cùng Bánh Bột lên kế hoạch cho Giáng Sinh sắp tới.

Phùng Duệ Hiên nghe Hạ Thụy và Bánh Bột nói, chốc chốc lại xen vào một câu.

"Thôi, gọi gần một tiếng rồi, tôi phải đi học bài đây.

Hôm đó anh cứ đưa Bánh Bột đến nhé, học xong tôi ra liền."
Bánh Bột ngoan ngoãn chào: "Hạ Hạ học hành chăm chỉ nha, con chào Hạ Hạ."
Hạ Thụy: "Chào hai ba con."
Hạ Thụy cúp máy, ngồi vào bàn.

Cậu mở lịch ra, khoanh tròn vào ngày lễ Giáng Sinh, chiều thứ năm tuần sau, đi chơi với hai ba con Phùng Duệ Hiên.
***
"Ba ơi, Hạ Hạ bảo mấy giờ tan học ạ?"
"Hôm nay Hạ Hạ có 2 tiết, khoảng 3 giờ là ra rồi.

Mà cũng sắp 3h rồi đó."
Phùng Duệ Hiên vừa dứt lời, Bánh Bột đã reo to: "A, Hạ Hạ, Hạ Hạ kìa! Con ở đây!"
Hạ Thụy nhìn ra phía cổng trường, thấy hai ba con Phùng Duệ Hiên đang đứng, cậu mỉm cười, toan chạy ra thì đột nhiên bị một cô gái chắn giữa đường.
"Hạ Thụy, là tớ."
Hạ Thụy khựng lại, nhìn cô gái, cố nhớ xem đây là ai.
"Phương Phương?"
Cô gái này chính là người học cùng khoa, còn cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh với Hạ Thụy.
"Có chuyện gì không?"
Phương Phương ngại ngùng, sau đó giơ một hộp quà từ phía sau ra.
"Tặng cậu nè.

Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.

Với lại hôm trước sinh nhật không gặp được cậu, chưa tặng quà được."
Hạ Thụy từ chối: "Ấy, không cần đâu mà.


Sao tớ nhận quà của cậu được, cậu....
Phương Phương cắt lời: "Cậu nhận đi mà, cho tớ vui."
Sau đó liền bỏ chạy mất, để lại Hạ Thụy với hộp quà trên tay.
Cậu đi bộ ra cổng trường, thầm nghĩ mai nhất định phải qua lớp của Phương Phương để trả lại quà cho cô ấy.
Bánh Bột chứng kiến cảnh vừa rồi, Woah một tiếng: "Hạ Hạ, chị gái đó thích Hạ Hạ ạ?"
Phùng Duệ Hiên bảo: "Đừng nói linh tinh.
Hạ Thụy lắc đầu: "Không biết, nhưng mai Hạ Hạ sẽ mang trả cho chị gái đó."
Phùng Duệ Hiên hỏi dò: "Cậu không thích hả?"
Hạ Thụy lấy làm lạ: "Anh hỏi buồn cười, tự nhiên người ta tặng quà tôi, mà tôi chẳng thân quen gì với người ta xong lại đi nhận, thì tức là tôi cũng có ý với người ta à?"
Phùng Duệ Hiên nghe vậy là biết Hạ Thụy không thích, không hỏi thêm nữa mà mở cửa ghế lái phụ để cậu lên xe.
"Í, nay tôi ngồi ghế này à?"
Phùng Duệ Hiên: "Bánh Bột bảo ngồi trong lòng cậu cho ấm."
Hạ Thụy vui vẻ đồng ý: "Vậy được, nào Bánh Bột, lên xe với Hạ Hạ nào!"
Bánh Bột ngồi ngoan trong lòng Hạ Thụy, không biết bé con muốn nói gì đó với cậu mà bảo cậu cúi đầu xuống.

Hạ Thụy cúi xuống, sau đó Bánh Bột liền nói: "Oa, người Hạ Hạ chơm quá!"
Hạ Thụy nhéo mũi Bánh Bột: "Con không còn gì để nói nữa hả?"
Bánh Bột nghịch ngón tay: "Thực ra í, con muốn bảo là, trông chúng ta như một gia đình ấy."
Bánh Bột vừa dứt lời, trong xe bỗng chốc im lặng đến lạ thường.


Hạ Thụy không dám nhìn Phùng Duệ Hiên, tai hơi đỏ, còn Phùng Duệ Hiên thì liếc nhìn cậu, cười thầm.
Bánh Bột lại tiếp tục: "Cô giáo của con nói, một gia đình không nhất thiết phải có đầy đủ cả ba cả mẹ, có thể có một mình ba, có thể có một mình mẹ, cũng có thể có hai ba hoặc hai mẹ.

Miễn là mình thấy hạnh phúc, vui vẻ thì đều là gia đình."
Hạ Thụy mãi mới nói được một câu: "Thế ý con là, đây là gia đình có một ba và hai con trai à?"
Bánh Bột chu mỏ: "Hơm phải, Hạ Hạ ứ hiểu ý con."
Hạ Thụy xoa đầu bé: "Hạ Hạ không hiểu mà."
Thực ra là cố tình không hiểu đó!
Ba người đến trung tâm thương mại chơi, dịp Giáng Sinh nên có rất nhiều hoạt động giải trí, khu vui chơi tấp nập nhộn nhịp cho dù không vào ngày cuối tuần.
Đi qua một gian hàng bán đồ trang trí, chị nhân viên vác cái loa con, nhiệt tình mời khách vào, nói là đeo bờm tuần lộc chụp ảnh chung với người đi cùng sẽ được mua 1 tặng 1 một món đồ trang trí bất kì trong cửa hàng.
Bánh Bột thấy hay hay, thế là liền kéo Phùng Duệ Hiên và Hạ Thụy vào.
"Đây là sự kiện để quảng bá cửa hàng, chụp ảnh xong, nếu muốn, quý khách có thể cầm ảnh về nhưng sẽ không có chương trình mua 1 tặng 1 nữa mà khi mua đồ sẽ chỉ được giảm giá 20% thôi nhé!"
Phùng Duệ Hiên hỏi: "Nhất định phải mua một thứ à?"
Chị nhân viên nói: "Không nhất định phải mua, chụp không thôi cũng được, còn quý khách nếu chụp ảnh xong lấy ngay thì ảnh sẽ rất bé, nhưng nếu muốn lấy ảnh to để đóng khung thì cửa hàng sẽ đóng khung riêng cho và khách chỉ cần trả tiền khung thôi là được."
Hạ Thụy chưa kịp nói gì, Phùng Duệ Hiên đồng ý ngay tắp lự: "Được, vậy chúng tôi chụp ảnh 3 người, đóng khung nhé!"


Bình luận

Truyện đang đọc