CHỌC NHẦM LÃO ĐẠI NHIỀU TIỀN


Hạ Thụy nghỉ dạy một hôm, hôm sau nữa cậu đã khỏe hẳn, có thể đi dạy được.
Bình thường mỗi sáng khi cậu đến, Phùng Duệ Hiên đã đi làm rồi, thế nhưng hôm nay đến lại bắt gặp anh đang ngồi ở phòng khách.

Kí ức buổi sáng hôm đó chợt ùa về.

Hạ Thụy thề, hôm đó là cậu nóng đầu hỏi bừa, không rõ câu trả lời của Phùng Duệ Hiên là thực hay là mơ nữa, nhưng khi gặp anh thì vẫn có chút bối rối.
"Chào, anh chưa đi làm hả?"
Phùng Duệ Hiên: "Hôm nay khá rảnh rỗi nên đi làm muộn một chút."
Hạ Thụy: "Ò."
Nói đến đó xong cả hai người cùng im lặng, không biết nói sang chuyện gì khác, hoặc Phùng Duệ Hiên cũng bối rối chăng, Hạ Thụy nghĩ thầm.

May là sau đó Bánh Bột ăn xong, từ phòng ăn chạy ra, tíu ta tíu tít hỏi han Hạ Thụy thì bầu không khí mới bớt ngượng ngùng.
Hạ Thụy với Bánh Bột lên phòng thì lúc này Phùng Duệ Hiên mới đi làm.
Mấy hôm sau đó, Phùng Duệ Hiên liên tục đi muộn, thành ra cứ hôm nào đến dạy Bánh Bột là Hạ Thụy lại gặp anh, mà cứ gặp là câu hỏi hôm đó hỏi Phùng Duệ Hiên lại tự động replay trong đầu.
Có thể Phùng Duệ Hiên thấy thái độ của cậu không có gì khác lạ, vẫn cứ bình thường như không, thành ra anh không nhịn được nữa mà một hôm, nhân lúc Bánh Bột chưa ăn xong, anh hỏi Hạ Thụy.
"Hôm cậu bị sốt đó có hỏi tôi....."
Nghe đến đây thôi là lưng Hạ Thụy cứng đờ, trước giờ cậu chưa từng thích ai, nhất là đối phương còn là đàn ông con trai giống cậu, biết đối phương có tình cảm với mình thì hai người sẽ hẹn hò, nhưng cậu không chắc lời Phùng Duệ Hiên nói đó có phải là do cậu mê sảng không, hơn nữa chưa bao giờ hẹn hò với ai nên có chút hoang mang, căng thẳng không biết phải làm sao.
"Ừm, tôi, tôi nhớ, chỉ là tôi,...." - Hạ Thụy ấp úng.
Thấy Hạ Thụy căng thẳng, lúng túng, Phùng Duệ Hiên thở dài, thôi không hỏi tiếp nữa.
Mối quan hệ hiện tại của bọn họ rất chi là.....khó nói.
Hạ Thụy về nhà nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất có thể giúp cậu bây giờ chỉ có Doãn Mộng Ninh, nhưng hè này cô ở lại thành phố B để thực tập, thành ra cậu gửi tin nhắn thoại kể hết chuyện của mình với Phùng Duệ Hiên.
Doãn Mộng Ninh đúng là đứa bạn tốt, Hạ Thụy vừa gửi tin nhắn được một lúc thì cô gọi video tới.
"Mày đọc hết rồi à?"
"Ừ, đang trong giờ nghỉ giải lao nên gọi cho mày nói luôn."
"Mày thấy sao về chuyện kia của tao?"
Doãn Mộng Ninh vuốt cằm, sau đó bảo: "Tao thấy hóa ra không chỉ mình con gái bọn tao nghĩ nhiều, mà con trai bọn mày cũng không kém nhỉ? Tao là người ngoài cuộc, tao thấy là Phùng Duệ Hiên đã hỏi mày về chuyện hôm đó nghĩa là anh ta cũng để tâm, mày lại còn lo không biết là thực hay là mơ.

Không biết thì hỏi thôi, quá đơn giản! Anh ta hỏi mày, mày cũng hỏi ngược lại, vậy là xong rồi.

Cùng thích nhau thì cứ thế mà tới!"

Hạ Thụy im lặng hồi lâu, sau đó chẹp một cái: "Thực ra là do tao...."
"Do mày không biết cách hẹn hò với người khác chứ gì, mà người đó còn là con trai giống mày, đúng không?"
Hạ Thụy gật đầu.
"Cuộc sống đủ phức tạp rồi, đừng biến nó càng phức tạp, rối rắm thêm nữa.

Mày không biết thì học, yêu vào rồi sẽ biết.

Dám yêu thì dám tiến tới, hiểu không?"
Hạ Thụy nghe Doãn Mộng Ninh nói một hồi, cậu thấy thoải mái hơn hẳn, biết cô sắp hết giờ nghỉ giải lao liền cảm ơn rồi cúp máy.
Hạ Thụy định sáng hôm sau sẽ nói với Phùng Duệ Hiên, nhưng đời không như là mơ, hôm sau Phùng Duệ Hiên đi làm sớm.
Hạ Thụy lại tự nhủ, vậy hôm sau nữa nói với anh vậy.
Cứ hôm sau hôm sau nữa, cuối cùng Phùng Duệ Hiên đi công tác 3 ngày liền.
Hạ Thụy xem lịch, thấy ngày anh về vừa hay là sinh nhật của anh luôn, ngày 10 tháng 7, lại còn rơi đúng vào thứ bảy.

Có lẽ dũng khí dồn nén nhiều ngày cuối cùng cũng bộc phát, hôm đó Phùng Duệ Hiên vừa đi công tác về, Hạ Thụy liền gọi điện hẹn gặp mặt ở nhà anh.
Lúc cậu sang đến nơi thì vừa lúc anh mới tắm xong, Bánh Bột thì đi sang nhà hàng xóm chơi, cô bảo mẫu nấu cơm xong cũng đã ra về.
Hạ Thụy mạnh dạn kéo Phùng Duệ Hiên lên tầng thượng, buổi tối gió trời mát mẻ, mang theo hương vị đặc trưng của mùa hè tới, Hạ Thụy hít một hơi sâu, sau đó nói: "Hôm đó anh hỏi tôi chuyện lúc tôi bị sốt ấy, thực ra tôi không chỉ nhớ mà còn rất để tâm nữa."
Phùng Duệ Hiên im lặng nghe cậu nói.
"Nhưng anh biết vì sao tôi để tâm không?"
"Tôi....không dám chắc."
"Vậy lời nói ngày hôm đó tôi nghe được từ anh, là thật sao?"
Phùng Duệ Hiên nghiêm túc trả lời: "Thật."
Hạ Thụy: "Tôi để tâm, anh thật lòng, vậy chúng ta hẹn hò đi!"


Bình luận

Truyện đang đọc