CHỒI NON - NAM AN

“…”

Chiếc hộp không nặng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Bạc Kỳ đã cảm thấy nó không phải một thứ gì tốt, cậu cũng không cần lắm.

Nhưng Giang Nha lại thích nó, trên đường về cô vẫn luôn đoán xem trong hộp có thứ gì.

Lúc về đến cửa nhà, Giang Nha chớp chớp mắt, nói: “Chị nghĩ rất có thể đây là đồ dùng hàng ngày.”

Nhưng, đồ dùng hàng ngày nào có thể dùng được trong nửa năm chứ?

Sau đó, Bạc Kỳ đã có thể đoán được thứ bên trong hộp là gì, vành tai cậu hơi đỏ lên.

Cậu nhìn Giang Nha hưng phấn đi tìm kéo để mở hộp ra, muốn nói lại thôi.

Giang Nha hành động rất nhanh, chiếc hộp lớn được mở ra, bên trong là một cái hộp nhỏ đầy màu sắc, trên hộp có một dòng chữ to: Tình cảm ban đêm mãnh liệt càng thêm mãnh liệt hơn!

“…”

Tay Giang Nha run rẩy, cái hộp nhỏ rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra ngoài, tất cả đều là bao cao su, đủ loại kiểu dáng, đủ loại hương vị bao cao su.

Một đống lớn như vậy, chẳng trách dì ở siêu thị lại cười ái muội như thế! “Khụ.”

Giang Nha đề cao nguyên tắc “Tôi không xấu hổ, người khác mới xấu hổ”, ngồi xổm xuống lặng lẽ nhặt từng chiếc bao cao su bị rơi ra rồi bỏ chúng vào trong hộp.

Bạc Kỳ cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ cô.

Bầu không khí này thật sự rất kỳ quái, trong lòng Giang Nha mắng chửi cái siêu thị bên dưới vài lần mới hả giận.

“Cái này…”

Giang Nha căng thẳng nói: “Em trúng thưởng, cho em tất.”

Bạc Kỳ ngước mắt nhìn cô: “Một mình em dùng thế nào được?” “…”

Giang Nha: “… Vậy chờ sau này em có bạn gái thì cùng nhau dùng. Dù sao cũng cho em, chị không cần.”

“Chị Nha Nha.”

Sau khi nhặt chiếc bao cao su cuối cùng, Bạc Kỳ nói: “Chị chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới sao?”

“Hả?”

Giang Nha ngẩn người, sau đó thấp giọng nói: “Cái đó cũng tùy duyên, bạn trai không phải thứ có thể tùy tiện nhặt được ở ngoài đường.”

“Vậy chị thấy em như thế nào?”

Bạc Kỳ rướn người về phía trước, đầu gối quỳ trên mặt đất, những cảm xúc trào dâng trong đôi mắt đào hoa kia khiến Giang Nha cảm thấy kinh hãi.

“Em, em, em, em, em nói cái gì vậy?”

Hô hấp của Giang Nha bị rối loạn, tránh đi ánh mắt của cậu: “Tối nay uống rượu sao? Mau đi tắm đi rồi còn đi ngủ.”

“Chị trả lời em trước.”

Bạc Kỳ không chịu buông tha: “Chị Nha Nha, em không còn là một đứa trẻ nữa, năm nay em đã 23 tuổi, chị không muốn suy xét thử tới em sao?”

“Em đừng nói linh tinh.”

Giang Nha cảm thấy bực dọc khi bị hỏi ép như vậy: “Bạc Kỳ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em đã gọi chị là chị hơn 20 năm, em quên rồi sao?”

“Chị thật sự coi mình là chị gái ruột của em sao?”

Bạc Kỳ không biết mình đã lấy dũng khí ở đâu, yết hầu của cậu cuộn lên xuống dữ dội vài cái, sau đó một tay ấn gáy Giang Nha, hôn lên môi cô.

“!!!”

Giang Nha choáng váng.

Tên nhóc chết tiệt này không chỉ hôn môi mà đầu lưỡi của cậu còn muốn cạy hàm răng của cô ra, nhưng lại không cẩn thận mà cắn cô một cái.

Bạc Kỳ buông cô ra, đầu ngón tay hung hăng ấn môi cô, hỏi: “Chị đã từng nhìn thấy nhà nào có em trai hôn chị gái ruột như này chưa?”

“…”

Trái tim Giang Nha không khỏi đập nhanh hơn, trong đầu kêu loạn lên, thở hổn hển nhìn chàng trai gần ngay trước mắt.

“Đừng nhìn em như vậy.” Bạc Kỳ nói: “Em thích chị không phải mới ngày một ngày hai. Lần đầu tiên em bị mộng tinh, người trong mộng chính là chị, sau đó mỗi lần… Đều mơ thấy chị.”

“Đừng nói nữa.”

Giang Nha sợ hãi, cô có ý muốn cho cậu bao biện, liền nói: “Không phải em thích, em đây là, là…”

Là gì?

Bạc Kỳ hỏi cô: “Chị còn nhớ hồi cấp 3 chị đã từng hỏi em không, chị hỏi em thích mẫu con gái như nào, lúc đó em đã nói là em thích mẫu người như chị.”

Chuyện này Giang Nha nhớ rõ, cô kinh ngạc: “Em nói như vậy sao? Lúc đõ rõ ràng em đâu có nói như vậy!”

“Có.”

Bạc Kỳ hạ giọng, có chút cô đơn: “Trong lòng em nói.” “…”

Bầu không khí chìm vào im lặng, một lúc sau, Bạc Kỳ nói “Chị không cần vội cho em câu trả lời đâu.”

……

Một hồi náo loạn với Bạc Kỳ như vậy, ngày hôm sau Giang Nha đi làm cảm thấy cả người rất uể oải, không có tinh thần.

Vào văn phòng, thay quần áo xong, cô đi rửa mặt, sau đó bảo y tá bắt đầu gọi bệnh nhân đã đăng ký ngày hôm nay bước vào.

“Số 1, Tiêu Khải Minh.” “…”

Đầu óc vốn đang choáng váng của Giang Nha gần như nổ tung khi nghe thấy ba chữ “Tiêu Khải Minh”.

Ai cơ???

Ngay khi Giang Nha nghĩ có lẽ là trùng họ tên thôi thì cửa văn phòng được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest lịch lãm, đi giày da bước vào.

Thực sự là bạn trai cũ của cô, Tiêu Khải Minh!

Giang Nha tức khắc thấy đau đầu. Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông bước vào: “Lời nói của anh tối hôm qua chỉ là đánh rắm thôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc