CHỒI NON - NAM AN

“Thằng nhóc đó thì lấy đâu ra bạn gái chứ.”

Bạc Du Du chốt lại: “Tớ đã nói với nó qua Wechat rồi, không sao cả, ba người chúng ta là ai chứ.”

Cô ấy lập tức nhắn Wechat, nói với Bạc Kỳ về chuyện này. Nửa phút sau, người ở bên kia trả lời: [Được.]

……

2 rưỡi chiều, Bạc Du Du còn phải đi làm, cô ấy đưa Giang Nha đến tiểu khu mà Bạc Kỳ sống rồi rời đi.

Giang Nha kéo chiếc vali màu hồng 29 inch của mình. Tiểu khu này khá cao cấp, bảo vệ ở cửa sống chết không chịu cho cô đi vào, cô đành phải chờ ở bên ngoài.

Bây giờ đang là tháng 7, Giang Nha mặc một chiếc áo phông màu trắng cùng quần jean siêu ngắn đứng dưới bóng cây bên ngoài tiểu khu, chưa đầy 2 phút mà mồ hôi trên người cô đã đổ ròng ròng.

Cô vừa mới gọi cho Bạc Kỳ. Bạc Kỳ sống trên tầng 17, đi thang máy ít nhất cũng phải mất 5, 6 phút mới xuống đến nơi.

“Chị Nha Nha.”

Ngay khi Giang Nha nóng đến nỗi không thể chịu được nữa mà muốn mắng người thì sau lưng cô vang lên một giọng nam từ tính và dễ nghe.

“Bạc… Kỳ?”

Giang Nha quay người lại, nhìn chàng trai cao ít nhất 1m85 ở phía sau, có chút không thể tin nổi mà mở to hai mắt.

Thằng nhóc thối này cao như vậy từ lúc nào thế? “Em đây.”

Bạc Kỳ và Bạc Du Du lớn lên rất giống nhau. Hai chị em nhà này đều sở hữu một đôi mắt đào hoa trông rất đa tình.

Bạc Kỳ cười xấu hổ với Giang Nha. Cậu vươn tay ra cầm lấy chiếc vali to tướng trong tay cô, nói: “Đi thôi.”

“…”

Giang Nha cao 1m65, chân lại còn đi giày xăng đan đế bằng cho thoải mái. Khi đứng cùng Bạc Kỳ, cô thấp hơn cậu không chỉ một cái đầu.

“A, cái đó…”

Trong thang máy, Giang Nha luôn cảm thấy không quen khi đứng bên cạnh Bạc Kỳ cao lớn như này.

Bọn họ đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ cho đến lúc lớn. Bạc Kỳ đã gọi cô là chị hơn 20 năm, cô còn biết rằng trên phần hông chỗ gần mông cậu có một nốt ruồi to bằng hạt gạo.

Vậy mà lúc này đứng bên cạnh Bạc Kỳ, Giang Nha đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Một tay Bạc Kỳ cầm tay kéo của vali, một tay đút trong túi quần. Cậu nghiêng đầu nhìn Giang Nha: “Chị Nha Nha vừa rồi định nói gì vậy?”

“…”

Giang Nha cũng đã quên vừa rồi mình định nói gì. Cô nhếch môi cười, nhanh chóng tìm một chủ đề: “Nghe Du Du nói gần đây em đang nghiên cứu phát triển một trò chơi mới sao?”

“À, chơi vui thôi ạ.”

Khi Bạc Kỳ cười rộ lên, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú mang theo chút ngượng ngùng. Giang Nha suýt nữa thì không nhịn được mà muốn giơ tay lên nhéo má cậu.

Đứa nhỏ này lúc cười rộ lên thật khiến người khác muốn phạm tội mà.

Một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy dừng ở tầng 17. Tầng này chỉ có hai căn, căn nhà đối diện tạm thời còn bỏ trống.

Căn nhà rộng hơn 100 mét vuông sạch sẽ, ngăn nắp, ngoài ban công còn có vài chậu cây xanh.

“Chị Nha Nha, phòng của chị vẫn chưa được dọn dẹp lại. Chị ngồi đợi một lát đi, em đi dọn cho chị.”

Bạc Kỳ rót cho Giang Nha một cốc nước, sau đó xoay người kéo chiếc vali màu hồng to tướng vào bên trong, dọn dẹp phòng cho cô.

Giang Nha sao có thể để cậu em trai hầu hạ mình như vậy được chứ? “Đừng đừng đừng, để chị làm là được.”

Giang Nha vội vàng vươn tay ra định cầm lấy vali của mình, nhưng tay của Bạc Kỳ vẫn còn đặt trên tay kéo, cô không chú ý nên đã cầm lấy tay cậu.

“…”

Một chàng trai 23 tuổi, có lẽ chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc, làn da trắng nõn, da thịt trên mu bàn tay khá trơn.

Sự ngượng ngùng chỉ kéo dài trong vài giây, Giang Nha nhanh chóng rút tay mình về, cười gượng: “Tiểu Kỳ, em bận thì cứ làm việc đi, chị tự làm là được rồi.”

“Vậy được, nếu chị cần giúp gì thì cứ gọi em.”

Bạc Kỳ cũng không ép buộc cô, cậu xoay người trở về phòng tiếp tục công việc đang làm dở trước khi xuống bên dưới vừa nãy.

“Phù.”

Giang Nha đóng cửa lại rồi ngã xuống giường thở ra một hơi. Cô giơ tay lên gãi gãi đầu, trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại chút hơi ấm.

Cô không khỏi thở dài mà cảm khái, thằng nhóc này đã lớn thật rồi.

(Em trai rất thích chị gái, em trai còn có chút trà xanh, nhưng là cậu em trai tốt.)

Bình luận

Truyện đang đọc