CHỐN HƯ VÔ

Triệu Lộ Đông ngủ đến mơ hồ, giọng anh có hơi khàn đi, trên người anh thì lại có mùi thơm đặc biệt ủa người vừa mới tỉnh giấc. Nếu như bình thường, chắc chắn Hồ Lăng sẽ nhào lên để vui sướng một trận, nhưng bây giờ cảm xúc của cô đã bị chuyện khác chiếm hết chỗ rồi.

“Anh mau dậy đi, em nói với anh này, đáng sợ lắm đó!”

Hồ Lăng nài nỉ lôi kéo, cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng đã tính táo rồi, nhưng biểu cảm trên mặt anh từ hoang mang lúc bắt đầu, đã trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí còn để lộ cả vẻ buồn cười nữa.

Nói từ đầu đến cuối, Hồ Lăng còn đang nắm chặt lấy tay anh, nói với giọng căng thẳng: “Làm sao đây? Triệu Lộ Đông, anh nói xem nếu như cô gái kia còn đến nữa thì làm sao đây?”

Triệu Lộ Đông cười cười, lắc đầu nói: “Không biết.”

“Anh còn cười được nữa hả?” Hai tay Hồ Lăng bấu lấy ngực anh, lắc thật mạnh. “Sao mà lại có kiểu người như vậy chứ hả, làm sao mà cô ta có thể tìm đến tận nơi để chụp lén vậy hả?”

Triệu Lộ Đông sợ cô lắc anh làm khói thuốc rơi lên giường, nên anh đặt điếu thuốc sang một bên, bắt lấy cánh tay của Hồ Lăng, nói: “Tại sao em lại sợ vậy? Không phải việc em thích nhất là đấu đá với người ta à? Đã được đưa đến tận cửa rồi mà sao lại nhát rồi?”

Hồ Lăng: “Ai nhát hả, chẳng qua là địch tối ta sáng, cái này khó xử lý lắm!”

Triệu Lộ Đông: “Không tối đâu, em cũng biết cô gái kia như thế nào rồi mà, sợ cái gì?”

Hồ Lăng lắc lư qua lại trong lòng anh.

“Ôi dào, anh không hiểu đâu.”

Cô thề sống chết sẽ phân tích rõ ràng cho Triệu Lộ Đông nghe logic của vấn đề này, cô cố định anh một chỗ, nói một cách nghiêm túc: “Triệu Lộ Đông anh nghe cho rõ này, anh không phải người trong giới, anh không hiểu quy tắc của cái giới này.”

Cô nói năng đanh thép như bây giờ đây, trong mắt Triệu Lộ Đông chỉ như chú gà con đang nhảy múa thôi, nhưng mà cũng chẳng sao cả, nhìn cô bị dọa như thế này anh cảm thấy rất thú vị, không thể nào từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh chịu đựng cảm giác thấy ghê đó.

“Couple của chúng ta chỉ phụ trách việc làm ăn thôi, họ có thể thoải mái ship hoặc là cắn đường, nhưng họ không thể chui ra trước mặt người thật được! Chuyện lần trước xảy ra với anh đã vượt quá giới hạn rồi, mã vận đơn của đơn hàng đó em còn đang giữ đây, kết thúc hoạt động này em sẽ thanh toán cho hết! Họ càng không thể nào lén lút điều tra những việc riêng tư như vậy, cái này gọi là sasaeng fan*! Đây là điều đại kỵ trong giới đó!”

*Sasaeng fan: nghĩa là “fan cuồng”. Đây là 1 bộ phận fan cuồng nhiệt 1 cách thái quá, có những hành động bồng bột đến đáng sợ. Họ sẵn sàng làm mọi thứ để tiếp cận, thậm chí là xâm phạm đến đời sống của thần tượng.

“Ồ.”

“Đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Triệu Lộ Đông giơ cánh ta của mình ra, rồi ôm Triệu Lộ Đông vào lòng. “Theo anh cảm thấy, làm ăn luôn sẽ có phần nguy hiểm, nếu em đã chọn làm ăn theo kiểu bán trôn nuôi miệng*…”

*Bán trôn nuôi miệng: Làm nghề bán mình để sống (chỉ gái mại dâm).

“Bán trôn nuôi miệng cái gì?!”

“Thì anh nói đại vậy thôi, em đừng có kích động.” Anh dỗ dành cô, “Em đã nhận phần tiền này rồi, thì cũng phải chuẩn bị tâm lý cho việc này chứ.”

“Aaaaaaaaaaa!”

Hồ Lăng nắm lấy chăn của Triệu Lộ Đông, lăn người cuộn tròn vào trong, cô cuộn mình như miếng bánh cuốn vậy.

Từ chối việc đối mặt với hiện thực.

Triệu Lộ Đông cảm thấy rất buồn cười, anh nhấc người qua đó, đè lên miếng bánh cuốn đó.

Anh đè cô ở dưới, nói: “Được rồi mà, biết phiền lòng rồi chứ gì? Chuyện này cứ dẹp luôn đi.”

Hồ Lăng bị ép đến nổi thở không ra hơi, rúc trong chăn buồn bã không nói gì.

Từ ngày bị chụp lén, những ngày tháng hạnh phúc của Hồ Lăng ở WHY X một đi không trở lại.

Chỉnh thể bầu không khí có thể nói là thần hồn nát thần tính, trông gà quá cuốc.

Cô kể chuyện này cho Bạch Minh Hạo và Triệu Cương nghe, ngược lại thì hai người họ chẳng thấy hề hấn gì, Triệu Cương an ủi cô: “Chị, đừng có lo lắng, khi live stream em sẽ nói thêm vài lời cho chị, thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

Sau đó khi cậu đang, thì lại “tình cờ” để lộ, kể rằng Hồ Lăng là giám đốc vận hành kinh doanh của công ty, gần đây đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong việc thuê nhà, trao đổi hợp đồng với nền tảng.

Sau ngày hôm đó, hướng gió trong group fan đã xảy ra sự thay đổi, mọi người liên tục lên tiếng về việc trước đây đã trách lầm Hồ Lăng, rồi lại chĩa mũi nhọn vào Tiểu Viên đã chụp lén kia.

“Trước đó tôi đã muốn nói rồi, cái cô này là sasaeng fan đó…….”

“Vốn là như thế, một đám người cũng ầm ĩ theo.”

“Fan couple chỉ được tự vui với nhau thôi, quy tắc này cũng không hiểu à?”

“Kích ra khỏi group đi, để người như thế trong group không biết chừng sẽ có người bị cô ta dạy hư đó!”

Ngay sau đó, Tiểu Viên xuất hiện.

“Không cần mấy người kích, tự tôi sẽ out. Còn nữa, tôi chỉ tin tưởng những gì tận mắt tôi nhìn thấy tôi, người khác nói gì cũng chẳng có tác dụng, mọi người tự mà sắp xếp ổn thỏa đi.”

Nói xong thì cô out khỏi group.

Trong group lại bắt đầu chửi đổng một trận.

“Ọe….”

“Một đứa sasaeng mà còn không biết ngại đi dạy người khác! Buồn cười!”

“Chẳng hiểu một chút gì về giớ hạn cả, cô ta mới là người tự sắp xếp ổn thỏa đó…..”

Họ chửi đổng Tiểu Viên trong group một trận, Hồ Lăng đọc một hồi, rồi tắt điện thoại.

Cô ra phòng khách rót nước, Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo đang xem ti vi. Tôn Nhược Xảo nói chuyện với cô, nói: “Con gái, qua đây ngồi chút nào.” Hồ Lăng đi qua đó ngồi xuống, Tôn Nhược Xảo nhìn sắc mặt của cô, nói với giọng lo lắng: “Quầng thâm mắt của con nặng quá đó, gần đây không nghỉ ngơi đàng hoàng hả.”

Hồ Lăng dính lên người bà, thầm nghĩ, hình như Triệu Lộ Đông cũng nói gần đây quầng thâm mắt của cô nặng quá…

Tôn Nhược Xảo thở dài: “Haiz, mẹ đã nói rồi, công việc bên chỗ Tiểu Đông cái khác thì không nói, sớm tối đảo lộn, tiêu hao tâm thần quá.”

Hồ Lăng: “Không sao.” Cô đưa ly rỗng cho Tôn Nhược Xảo, nói: “Mẹ ơi, cho con chút nước trà với.”

Uống chút trà, để hả giận.

Tôn Nhược Xảo bắt ấm, lấy lá trà pha cho cô.

Khi Hồ Lăng cầm ly trà lên chuẩn bị đi chỗ khác, bỗng nhiên liếc nhìn ly trà của Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo, một lớp cặn trà lá vụn nổi lên trên bề mặt, bố mẹ phải thổi mới có thể uống được. Rồi cô lại nhìn ly trà của mình, ly của mình lại chỉ toàn là lá trà mới. Cô tìm một hồi, mới phát hiện dưới bàn trà có hai hộp trà một cũ một mới.

Cô nhìn hai hộp trà một lúc, cầm điện thoại đi về phòng.

Ngày hôm sau, cô lại gặp lại Tiểu Viên trong tiệm.

Lúc đó Hồ Lăng đang tính tiền ở quầy thu ngân, mấy ngày nay cô ngủ không ngon, đầu óc nghĩ đủ điều loạn cả lên.

“Chị ơi, em lên mạng.”

Cô nghe thấy âm thanh này, lòng cô liền trở nên căng thẳng, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên là Tiểu Viên.

Hôm nay cô ta rất hợp với ID của mình, cô để tóc búi, đeo ba lô, rất là đáng yêu. Mặt Hồ Lăng cười cười, nói: “….. Lên mạng à, xin trình chứng minh nhân dân.”

Tiểu Viên đưa chứng minh nhân dân cho cô xem, Hồ Lăng liếc nhìn, năm nay cô bé chỉ mới mười chín.

“Em là học sinh à?”

“Vâng ạ, em học ở Viện khoa học phía sau đây, còn chị thì sao, chị bao nhiêu tuổi rồi, còn đang đi học không?”

“À, chị lớn hơn em nhiều, tốt nghiệp lâu lắm rồi.”

Họ đang nói chuyện, phía sau có giọng nói vang lên.

“Hồ Lăng.”

Triệu Lộ Đông đến rồi. Hồ Lăng xoay người, sử dụng ánh mắt mang ý tứ sâu xa mà lại nhẹ nhàng nhất ra hiệu cho anh, nói: “Ông chủ, có chuyện gì không?” Cô quay lưng lại với Tiểu Viên, cô nhìn Triệu Lộ Đông bằng ánh mắt ứ máu, cầu nguyện cho anh làm ơn đừng nói gì bậy bạ.

Ông chủ Triệu là ai chứ, nắm hết mọi việc trên đời trong tay, anh liếc nhìn Tiểu Viên, rồi lại nhìn tạo hình cứng đờ của Hồ Lăng như xác sống biến hình ở trước mặt, thì trong lòng anh đã hiểu có chuyện gì đang xảy ra rồi.

Biểu cảm trên mặt anh không thay đổi, nói: “Ồ, tôi chỉ muốn hỏi phim hôm qua tôi tải cô xóa của tôi rồi hả?”

Hồ Lăng nhíu mày: “Hả? Phim? Phim gì?”

Triệu Lộ Đông: “The Bourne Identity*”

*The Bourne Identity (tên tiếng Trung: 谍影重重– Gián điệp trùng trùng): là phần một của loạt phim hành động nổi tiếng dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Robert Ludlum. Tài tử điện ảnh Matt Damon vào vai Jason Bourne một sát thủ mất trí trên hành trình tìm lại ký ức của mình.

Hồ Lăng: “………….”

Triệu Lộ Đông giơ tay ra, lúc lắc trước cặp mắt của cô.

“Năm bộ.”

Hồ Lăng đè giọng nói: “Tôi không biết, tôi không có đụng vào.”

“Ồ.” Triệu Lộ Đông nhàn nhạt, “Vậy bỏ đi, tôi tải lại vậy.”

Tiểu Viên lấy lại chứng minh nhân dân, rồi quay về góc mà cô ta lén lút chụp ảnh để lên mạng.

Hồ Lăng không biết lần này cô ta có chụp ảnh nữa không, cũng không dám nhìn sang đó nhiều, sợ bị nhìn ra manh mối. Cô chỉ có thể điều chỉnh camera, xoay đến góc đó, nhìn vào đó chăm chú không dám chớp mắt. Tiểu Viên vừa ngẩng đầu, là dây thần kinh cô căng chặt lên như là bị điện giật vậy.

Mẹ nó chứ cứ y như là đóng phim gián điệp vậy!

May mà lần này Tiểu Viên không ở lại lâu lắm, hai tiếng đồng hồ sau là đi rồi.

Hồ Lăng vừa thở phào một hơi, thì nhận được tin nhắn weixin của ông chủ Triệu.

[Tình hình đài phát thanh của địch như thế nào rồi?] Theo sau đó là biểu cảm cười ngốc nghếch.

Hồ Lăng hận đến nghiến răng.

Cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn anh, thì Triệu Lộ Đông đã gửi tiếp đến một tin nhắn.

[Hay là lên lầu đi, cánh cửa tổ chức luôn mở sẵn cho em.]

Hồ Lăng nghĩ ngợi, rồi gọi A Tân đến trông quầy giúp cô, còn mình thì lên lầu.

Đồng chí Tiểu Triệu phụ trách việc liên lạc ở trạm thông tin đã đợi sẵn trong phòng, anh ngồi ở đầu giường, thấy cô đi vào thì liền giang hai tay ra.

Hồ Lăng không nhào vào vòng tay của anh, cô đứng trước mặt anh, mặt mũi nghiêm túc.

Triệu Lộ Đông buồn cười nói: “Sao mà em lại căng thẳng như thế?”

Đừng nói chứ, đúng thật là Hồ Lăng có hơi căng thẳng, dù sao thì cũng là sasaeng fan, luôn có khả năng làm ra bất cứ mọi việc.

Triệu Lộ Đông: “Không đến nỗi nào chứ, chuyện có gì lớn đâu.”

Hồ Lăng nhíu mày đáp: “Triệu Lộ Đông, anh nói xem có khi nào cô gái đó nhân cơ hội đặt máy nghe lén không?”

Triệu Lộ Đông: “Hả?”

Hồ Lăng nghiêm túc phân tích: “Em thật sự cảm thấy có khả năng đó, anh không biết thôi, cô gái này rất là cố chấp, lỡ như ghi âm những gì chúng ta nói, khi đăng lên có khả năng là sẽ ảnh hưởng đến hoạt động cuối tháng của chúng ta đó.”

Triệu Lộ Đông thở dài một hơi.

“Anh phục em thật luôn đó, vậy lần sau đuổi cô ta đi là được rồi.”

“Đừng!” Hồ Lăng lập tức phủ định cách làm này. “Đuổi thẳng người ta đi thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu? Hơn nữa chuyện có người nằm vùng trong group cũng sẽ bị bại lộ, nhất định không được! Chúng ta có thể nhắm đúng lúc cô ta chụp lén, như thể sẽ có lý do chính đáng để đuổi cô ta đi.”

Triệu Lộ Đông hết cách, kéo cánh tay cô.

Vốn dĩ anh muốn khuyên nhủ cô đàng hoàng, kết quả vừa chạm vào, tay của Hồ Lăng lạnh như đá vậy. Ý định đùa giỡn của anh bị dập tắt trong giây lát. Rồi anh lại nhìn mặt Hồ Lăng, cứ như nữ quỷ vậy, tiều tụy mệt mỏi, thần kinh căng thẳng, quầng thâm mắt cứ như chơi hóa trang vậy, môi cũng chẳng còn chút máu nào.

Triệu Lộ Đông cắn răng, thả tay của cô ra, đứng dậy.

“Cái gì mà lung tung lộn xộn vậy hả, Hồ Lăng.” Bất giác khí thế của Triệu Lộ Đông tăng ngút, lời lẽ của anh cũng trở nên nghiêm khắc hơn. “Em kiếm được chút tiền này, thì em sắp bị ma nhập đến nơi rồi!”

Hồ Lăng nói: “Dù sao cũng không thể đi tìm cô ta, trước khi diễn ra hoạt động không được đánh rắn động cỏ, sau khi hoạt động kết thúc thì muốn sao cũng được.”

Triệu Lộ Đông: “Mẹ nó chứ em còn cứ nhớ đến cái hoạt động rách nát đó!” Anh nhẩm tính thời gian trong đầu, lắc đầu nói: “Không được, không tham gia nữa.”

Hồ Lăng ngơ ngác, ngẩng đầu.

“Cái gì?”

Triệu Lộ Đông: “Anh nói không tham gia hoạt động này nữa, em có hiểu không?”

Hồ Lăng: “Dựa vào đâu mà không tham gia?”

Triệu Lộ Đông: “Không dựa vào đâu hết, chỉ là không tham gia thôi, anh sẽ nói chuyện với mọi người.” Nói xong thì anh xoay người muốn đi ra ngoài. Hồ Lăng kéo anh lại. “Triệu Lộ Đông, anh lại làm sao nữa vậy hả?”

Triệu Lộ Đông: “Anh làm sao nữa? Là em làm sao đó? Em nhìn em bây giờ đã ra thành bộ dạng như thế nào rồi!”

Hồ Lăng: “Em chẳng có vấn đề gì cả.”

Triệu Lộ Đông tiến lên trước vài bước, ép Hồ Lăng ở trước mặt, anh hơi cúi người ngang tầm mắt của co, giọng anh cũng trầm thấp một cách hiếm thấy.

“Chỉ là anh không muốn tiến hành hoạt động này thôi, có được không?”

Hồ Lăng không hề lùi bước, nhìn anh đăm đăm.

“Không được.”

Triệu Lộ Đông gật gật đầu, qua loa hời hợt. “Em coi coi có được không.” Anh nói xong thì đi ra ngoài, Hồ Lăng kéo cánh tay anh, không có cách nào giật ra được, cô chạy lên vài bước chắn ở cửa, không cho anh đi ra ngoài.

Hồ Lăng thức khuya dậy sớm, vốn dĩ cô đã dốc hết tâm huyết vào cái hoạt động này rồi, hơn nữa vì chuyện sasaeng fan mà mấy hôm nay cô bị dày vò đến suy nhược thần kinh, rồi lại bị Hồ Lăng ầm ĩ một trận nữa, cô cũng bùng nổ luôn.

“Triệu Lộ Đông, rốt cuộc anh bị làm sao thế? Chuyện khi trước anh xuất hiện trước ống kính thì đã xin lỗi anh rồi, từ sau ngày hôm đó thì chưa từng nhắc đến anh trong live stream nữa, mã đơn hàng em vẫn còn đang giữ ở đây này, anh còn không vui thì đến lúc đó em sẽ đi tìm người ta để nói chuyện, còn có ý khiến anh không vừa lòng nữa!”

“Không liên quan đến những chuyện đó!”

“Em biết là anh không thích, em cũng đã hứa với anh là sau khi kết thúc hoạt động thì sẽ thay đổi phong cách, chỉ có nửa tháng nữa thôi rốt cuộc là làm anh thấy trở ngại chỗ nào rồi!”

“Anh chỉ đơn thuần là không thể chịu nỗi em tiếp tục làm như vậy thôi có được không?!”

“Không chịu nỗi thì anh đừng có nhìn! Cả cái internet đều làm như vậy để tạo hình cho streamer đó, làm sao mà có thể phù hợp với cặp mắt cao quý của anh được!”

Dưới lầu, Huyên Tử trang điểm được một nửa thì chạy ra khỏi phòng.

Ở ngay chân cầu thang đã có hai ba người túm tụm ở đó, Huyên Tử che miệng, nói nhỏ: “Ối vãi ối vãi…. Bị làm sao thế này, tường trong phòng em rung hết cả lên.”

Bạch Minh Hạo đứng bên cạnh hút thuốc, A Tân rụt cổ, dùng tay ra hiệu: “Suỵt….”

Triệu Lộ Đông còn đang muốn thử nói rõ cho cô biết suy nghĩ của mình.

“Sao mà em lại không hiểu những gì anh nói vậy? Anh biết là em cần tiền, nhưng điều đầu tiên là em phải đảm bảo tinh thần của mình khỏe mạnh đã? Bây giờ còn cách ngày diễn ra hoạt động cả nửa tháng, nửa tháng này thì sẽ có thể khiến em trở thành tâm thần phân liệt không đó?”

“Tâm trạng của em em có thể điều chỉnh.” Hồ Lăng nhìn anh chăm chú, “Triệu Lộ Đông, cái hoạt động này từ đầu đến cuối anh chưa từng bỏ ra chút sức lực nào, tại sao đến lúc sắp xong việc rồi thì anh lại ngăn cản? Sao mà anh thích làm những chuyện như vậy thế?”

Triệu Lộ Đông biết cô đang nói đến chuyện Tiểu Mi và Tuyến Đầu trước đây, anh cắn răng nói: “Chuyện này giống nhau à~”

Hồ Lăng: “Chị Mi của anh ngay cả làm việc phạm pháp mà anh còn có thể xin tha thứ cho, em phạm pháp rồi hả? Nếu như đã có thể kiếm tiền, mệt chút khổ chút bị dọa đến sợ em cũng nhịn rồi. Anh đã không giúp thì cũng thôi đi, sao mà anh cứ phải cản bước em vậy!”

Triệu Lộ Đông bị cô la hét làm đầu óc ong ong.

“Tiểu Mi thì có liên quan gì với anh! Mẹ nó chứ anh quan tâm cô ta làm gì hả?! Không phải, Hồ Lăng, bây giờ sao mà đầu óc em toàn là tiền không vậy!”

Hồ Lăng nghỉ ngơi còn ít hơn cả anh, cãi hau với anh, đầu óc cô trở nên đặc quánh như hồ vậy.

Cô cảm thấy cơn giận trong lồng ngực không cách nào giải tỏa được. Trong suy nghĩ của cô, ngoại trừ bố mẹ ra thì hiện nay Triệu Lộ Đông là người có quan hệ mật thiết với cô nhất. Chuyện mà cô toàn tâm toàn ý cố sức để làm, gặp phải khó khăn trở ngại, thì đương nhiên sẽ tìm anh để giải tỏa tâm sự, anh không ủng hộ thì thôi, nhưng cũng không nên bàn ra, cản trở cô đủ kiểu.

Không chỉ mỗi Hồ Lăng hồ đồ, thật ra Triệu Lộ Đông cũng đang hồ đồ, anh cảm thấy hai người họ càng cãi nhau thì càng không lạc đề. Anh hít thở sâu vài hơi, cũng đã lên đến đầu rồi, anh cáu kỉnh quăng một câu: “Nếu mà đã cần tiền như thế, thì lúc đầu cho em tiền mẹ nó em cứ nhận đi cho thành thật vào không phải được rồi à! Em thiếu bao nhiêu tiền thì anh đi kiếm cho em! Em ra vẻ ta đây bản lĩnh cái gì, chết cũng sĩ diện, bây giờ khiến bản thân mình trở nên như vậy!”

Chân cầu thang, Bạch Minh Hạo giẫm đầu lọc, nói: “Xong.”

Hồ Lăng chỉ ngủ chưa đến hai giờ đồng hồ, dây thần kinh huyệt thái dương nhảy thình thịch, cô có cảm giác trong tai mình dần dần trở thành tiếng còi hú, người thì cứ như đang dẫm trên bông vậy, sức lực cả người cô như bị rút cạn, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đi.

Cô thở hắt ra một hơi, ánh mắt cô không biết đang ở nơi nào. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô gật gật đầu, nói nhỏ: “ok, ok, Triệu Lộ Đông…. nghe anh cả đấy, anh không muốn làm nữa thì không làm nữa, anh đi nói chuyện với mọi người đi.”

Cô sau người, mở cửa.

Triệu Lộ Đông chưa kịp tỉnh táo, bước đến kéo cánh tay Hồ Lăng: “Không phải, ý anh không phải như thế…”

Động tác mở cửa của cô rất chậm, nhưng khi Triệu Lộ Đông kéo cô, bỗng nhiên cô quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt đầy tơ máu mà lại vô cùng bình tĩnh.

Cô chẳng nói gì hết, nhưng Triệu Lộ Đông lại bị ánh mắt của cô đóng đinh luôn ở đó.

Hồ Lăng đi ra người trước anh một bước.

Bình luận

Truyện đang đọc