CHỒNG CỦA TÔI RẤT NHIỀU TIỀN

Chương 110: Một trăm mười đồng tiền
 
Kiểu quen thuộc này thật khiến cô thấy sợ hãi. 
 
Sao lại có thể cảm thấy, người lần đầu tiên gặp mặt lại trông giống mình chứ. Cái cảm giác về khuôn mặt này làm cô cực kỳ kinh ngạc. 

 
Hai người đối diện nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào. 
 
May là đạo diễn Tống đẩy nhẹ Bắc Bắc, cô mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hắng giọng: "Chào chú!"
 
Tần Tuấn gật đầu, giọng nói trầm thấp vang lên: "Chào cháu!" Hơi khàn, kiểu cảm giác của người đàn ông trung niên. 
 
Giới thiệu xong, đạo diễn Tống kéo Bắc Bắc ngồi ngay xuống bên cạnh, bắt đầu tận lực khen ngợi cô. Lúc thì nói Bắc Bắc diễn hay, lúc thì nói Bắc Bắc chăm chỉ nghiêm túc, tóm lại sự yêu quý Bắc Bắc của đạo diễn Tống như muốn nói cho cả thế giới biết vậy. 
 
Bắc Bắc vẫn luôn cúi đầu, không quan tâm đạo diễn Tống đang nói chuyện gì. Lực chú ý của Bắc Bắc hoàn toàn không ở trên lời nói của đạo diễn Tống mà đặt trên người đàn ông trước mặt. Thỉnh thoảng vô ý, Bắc Bắc ngẩng đầu, vừa đúng bắt gặp ánh mắt của Tần Tuấn. 
 
Cô không được tự nhiên lắm xoay đầu nhìn ra chỗ khác. Ngẫm nghĩ, Bắc Bắc hơi không lễ phép cắt ngang lời đạo diễn Tống: “Đạo diễn, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
 
Đạo diễn Tống gật đầu: “Đi đi. Lát nữa phải quay rồi. Tiện thể chỉnh lại màu môi nhạt bớt đi, để thợ trang điểm làm cho.”
 

“Vâng.”
 
Bắc Bắc rời đi, tầm mắt của Tần Tuấn vẫn dõi theo bóng lưng của cô, nhìn chăm chăm một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt mình lại. 
 
Không lâu sau, phim lại tiếp tục quay. 
 
Lê Mẫn và Tần Tuấn ngồi một bên. Ánh mắt của Lê Mẫn hơi chua chát, thầm nghĩ rồi đưa mắt nhìn Tần Tuấn: “Cảm thấy thế nào?”
 
Tầm mắt của Tần Tuấn nhìn Bắc Bắc không rời: “Giống.”
 
Lê Mẫn gật đầu: “Là rất giống. Khi lần đầu tiên chị nhìn thấy bức ảnh thì cảm giác như em gái. Cho đến khi gặp người thật, chị cảm thấy hai người giống nhau, chẳng qua cuối cùng chị cũng không dám khẳng định mà thôi.”
 
Tần Tuấn ‘ừm’ một tiếng, cảm xúc không thay đổi nhiều. 
 

“Con bé hình như biết gì đó.”
 
Lê Mẫn gật đầu: “Em chắc không biết. Con bé đã lấy Chu Thịnh, người nhà họ Chu. Chuyện này cũng coi như khá bình thường.”
 
Tần Tuấn gật đầu: “Em biết. Lần này sau khi về thì sẽ hẹn gặp Chu Thịnh.”
 
“Cũng được.” Lê Mẫn nghĩ đến khoảng thời gian gần đây mình quen biết với Bắc Bắc: “Đừng đến bất ngờ như vậy. Trước khi em làm việc, phải suy xét nhiều hơn. Bắc Bắc nhìn thì có vẻ khá hòa hợp nhưng tính cách thì rất giống với người nhà chúng ta, cố chấp.”
 
Nghe vậy, Tần Tuấn cười đã hiểu: “Em biết rồi.”
 
“Em điều tra con bé rồi đúng không?”
 
“Ừm.” Chuyện này làm sao có thể không điều tra được. 
 
Từ khi biết có một người như vậy tồn tại, khi con bé vẫn còn sống, Tần Tuấn vẫn luôn cố gắng điều tra. Liên quan đến việc Bắc Bắc không phải con ruột nhà họ Đồng, ông cũng điều tra rõ ràng. 
 
Trước đây, Tần Tuấn và người nhà họ Lê hoàn toàn không biết cô vẫn còn sống, cho nên là tất cả mọi người đều bỏ qua vấn đề này. 
 
Mãi cho đến trước đây không lâu, khuôn mặt Bắc Bắc xuất hiện trên mạng. Sau khi có người nhìn thấy thì vô ý nhắc đến vấn đề này, tất cả mọi người mới hoảng hốt phát hiện Bắc Bắc trông giống với người nhà họ Lê, cực kỳ giống. 
 
Từ đây mới bắt tay vào điều tra. 
 
Cho đến bây giờ, trên cơ bản ngoại trừ không làm xét nghiệm ra thì thân phận của Bắc Bắc gần như đã chắc chắn rồi. Nếu không Tần Tuấn cũng sẽ không kích động chạy đến đây như vậy, chỉ vì muốn nhìn thử dáng vẻ của cô.
 
Hai người ở bên này đang thảo luận, mà Bắc Bắc bên kia quay phim cũng không suôn sẻ như thế. Trong lòng cô vẫn luôn không yên, không thể tĩnh tâm để quay phim. 
 
Sau khi đạo diễn Tống hô ‘cắt’ mấy lần, Bắc Bắc mới phản ứng lại. 
 
“Xin lỗi đạo diễn. Làm lại một lần đi, nhất định tôi làm được.”
 
Đạo diễn Tống cau mày nhìn Bắc Bắc: “Bắc Bắc có tâm sự gì không? Làm sao mà mãi không tập trung thế?”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Sẽ không như vậy nữa đâu ạ. Bây giờ quay thêm một lần nữa đi.”
 
“Được. Quay lại.”
 

May mắn ý chí của Bắc Bắc khá vững vàng. Trong lần quay tiếp theo mặc dù cũng có xuất hiện hai lần sai sót nhưng nói tóm lại là vẫn ok.
 
Một ngày quay phim kết thúc, Bắc Bắc đi thẳng về phía Lê Mẫn. Đứng trước mặt Lê Mẫn, Bắc Bắc đã nghĩ về chuyện buổi chiều, cuối cùng thời khắc này đưa ra một quyết định.
 
“Chị Mẫn.”
 
Lê Mẫn ngước mắt nhìn cô: “Có chuyện muốn hỏi chị?”
 
“Vâng. Có tiện đi dạo nói chuyện không ạ?”
 
Lê Mẫn gật đầu: “Được.” Chị ngưng lại nói: “Cần đi thay quần áo không? Chị ở bên kia đợi em.”
 
Bắc Bắc nhìn về phía Lê Mẫn chỉ, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: “Được ạ. Chị Mẫn qua bên đó trước đi, rồi em qua ngay.”
 
“Ừm.”
 
Bắc Bắc đi thay quần áo, Trần Tĩnh vội vã đi tới: “Sao thế? Em muốn nói Lê Mẫn chuyện gì?”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn chằm chằm chị một lúc: “Chị Tĩnh.”
 
“Sao sao? Biểu cảm của em sao nghiêm túc thế?”
 
Bắc Bắc cúi đầu, khẽ nói: “Chút nữa chị trông chừng xung quanh giúp em. Em và chị Mẫn cần nói chuyện.”
 
Trần Tĩnh thở dài: “Quyết định bây giờ đi?”
 
 “Vâng.” Nếu như cô không hỏi kỹ, thì thật sự không cam lòng chút nào, cũng không từ bỏ được. Một khi đã xác định rồi, Bắc Bắc muốn được biết. Từ lúc trưa khi nhìn thấy Tần Tuấn, Bắc Bắc cảm thấy Tần Tuấn và Lê Mẫn nhất định biết điều gì đó. Nếu không Tần Tuấn sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, chỉ vì muốn xem tình hình quay phim của đoàn làm phim. 
 
Phải biết là lúc quay phim ở thành phố, Tần Tuấn không hề xuất hiện lần nào. Bây giờ ở nơi heo hút này thì Tần Tuấn lại xuất hiện, chuyện này rất rất không bình thường.
 
Đêm khuya yên tĩnh. Điều tuyệt vời duy nhất ở chỗ này quay phim chính là không khí trong lành, bầu trời đầy sao sáng, rất đẹp. 
 
Gió đêm thổi, trên người Bắc Bắc khoác một cái áo khoác mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được sự man mát. Hai người đứng bên cạnh nhau, nhất thời đều không nói chuyện. 
 

Im lặng một lúc, Lê Mẫn mới hỏi: “Không phải có chuyện muốn hỏi chị sao? Sao lại không hỏi nữa?” Giọng điệu của chị nhẹ nhàng, không hề giống với biểu hiện bình thường của Lê Mẫn kia. 
 
Bắc Bắc ‘vâng’ một tiếng, khẽ nói: “Em cho rằng chị Mẫn biết em muốn hỏi gì, sẽ chủ động nói chứ.”
 
Lê Mẫn cười, đi đến phía tảng đá to ngồi lên trên: “Có thể đoán ra một chút nhưng không dám chắc.” Chị nhìn đôi mắt trong veo của Bắc Bắc, dịu dàng nói: “Bắc Bắc, em hỏi đi.”
 
“Em hỏi thì chị sẽ nói không?”
 
“Có thể nói thì chị sẽ nói hết.”
 
Bắc Bắc khẽ cười, xoa mi tâm rồi hỏi: “Người đàn ông trưa nay đến là ai? Chuyện này có thể nói không?” Ngừng lại, Bắc Bắc nói thêm: “Không phải hỏi tên. Mà là mối quan hệ giữa ông ta và chị.”
 
Lê Mẫn sửng sốt, không thể không bái phục độ linh cảm của Bắc Bắc. 
 
“Vấn đề này, câu hỏi thật sự là đặc biệt.” Chị không hề che dấu gì cả, nói: “Là em rể của chị.”
 
Bắc Bắc gật đầu, suy nghĩ rồi hỏi: “Em gái chị là?”
 
Lê Mẫn cười như không cười nhìn Bắc Bắc: “Muốn biết?”
 
“Vâng.” Cô không giấu diếm.
 
Lê Mẫn nghĩ ngợi, thở dài nói: “Bắc Bắc.”
 
“Vâng?”
 
“Em thấy Lộ Tình thế nào?”
 
Bắc Bắc giật mình, hơi bất ngờ: “Chị Mẫn.”
 
Chị bỗng nói: “Em không xem thường Lộ Tình chứ?” Còn không đợi Bắc Bắc trả lời, Lê Mẫn liền nói tiếp: “Cô ấy bị bắt cóc từ nhỏ. Bị bán đến vùng núi làm dâu, sau này cô ấy chạy thoát được, bắt đầu một cuộc sống mới. Em có e ngại người như thế không? Lấy chuyện bạn trai đầu tiên của cô ấy ở thành phố ra mà nói, anh ta e ngại thân phận của bạn gái mình không trong sạch. Còn em, em có để ý không?”
 
Bắc Bắc nghĩ đến hàm ý những lời nói của Lê Mẫn, sau một lúc lâu cô nói: “Tại sao phải e ngại? Về chuyện này, đâu phải thân phận không trong sạch thì không thể sống tiếp được phải không? Cũng đâu phải xã hội cổ đại, cho dù là xã hội cổ đại thì hoàn cảnh của Lộ Tình như thế cũng không phải là điều cô ấy mong muốn. Không có ai có thể bảo đảm rằng đường đời của mình sẽ luôn được bằng phẳng, những khúc quanh co vẫn luôn tồn tại, chỉ là xem nó ở mức độ nào mà thôi.”
 
Từ trước đến giờ cô không cho rằng thân phận trong sạch rất quan trọng hay là không. 
 
Bất kể có bằng lòng hay là không, Lộ Tình đều có tư cách để làm quen với một, thậm chí hai, thậm chí rất nhiều bạn trai, chỉ cần không phải đồng thời một lúc là được. Những người một dạ đến già* không ít nhưng cũng không nhiều. Mỗi người chỉ cần bảo đảm, mỗi một lần yêu đương thì đều phải thật lòng thật dạ yêu thương người đó là được. Còn về thân phận trong sạch, Bắc Bắc thật sự cảm thấy không quan trọng. 
 
*Một dạ đến già: Câu này có ý nghĩa là người phụ nữ chỉ có thể lấy một chồng, chồng chết rồi thì không thể tái giá. Đây là một lễ giáo phong kiến, trói buộc người phụ nữ. Ở đây còn có ý nghĩa là đối với con người hay tình cảm thì đều phải chuyên chú, trước sau như một. 
 
Huống chi là hoàn cảnh của Lộ Tình như vậy. 

 
Cô ấy chưa bao giờ mong muốn, mà là cuộc sống ép buộc. 
 
Khi còn nhỏ bị bắt cóc mang đi bán. Ở vùi núi hẻo lánh xa xôi, Lộ Tình hoàn toàn không thể chạy thoát. Hằng ngày đều bị nhốt trong nhà, nếu không phải sau này càng ngày càng lớn, Lộ Tình càng ngày càng thông minh, những người nhà đó cũng trông chừng cô lỏng lẻo hơn nhiều, Lộ Tình cũng không thể chạy thoát được. 
 
Nghị lực và ý chí của cô ấy như vậy, làm sao Bắc Bắc có thể xem thường cô ấy chứ.
 
Lê Mẫn cười cười, nhìn Bắc Bắc: “Rất cảm ơn những lời này của em. Lộ Tình sẽ cảm thấy rất vui mừng.” Chị ngừng lại rồi khẽ nói: “Thật ra bộ phim này có nguyên mẫu.”
 
Ngực Bắc Bắc run lên, cảm giác không muốn tiếp tục nghe tiếp nữa. 
 
Lê Mẫn nhìn Bắc Bắc, nói từng câu từng chữ: “Nguyên mẫu là em gái chị.”
 
Bắc Bắc không đứng vững, lùi ra phía sau một bước. Cả người cô như trống rỗng, cảm thấy như đứng không yên. Vịn vào tảng đá phía sau, Bắc Bắc cẩn thận ngồi xuống. 
 
“Toàn bộ đều là sự thật?”
 
Lê Mẫn lắc đầu: “Đương nhiên không rồi. Bị bắt vào núi là sự thật. Chẳng qua em gái chị không phải tự mình chạy thoát mà là được cảnh sát tìm thấy.”
 
“Bị nhốt năm năm kia cũng là sự thật?”
 
Lê Mẫn chăm chú nhìn Bắc Bắc: “Là thật nhưng năm năm đó . . . . . . . . . . . không phải là được cảnh sát tìm thấy ở trong núi mà bị một người đàn ông táng tận lương tâm làm.” Trong lời nói của chị tràn đầy sự căm hận: “Em gái chị từ nhỏ bị người người nhà cưng chiều nuôi lớn, cho dù thất lạc rồi, mọi người cũng dành hết tâm tư để tìm em ấy. Mỗi nơi, Tần Tuấn đều đi tìm em ấy, chỉ cần nghe phong phanh tin tức gì đó thì đều đến tìm. Tìm mấy năm rồi, cuối cùng cũng tìm được người. Khi dẫn về nhà, em gái chị bị chứng bệnh tự bế, không thể nói chuyện nữa. Tần Tuấn luôn ở bên em ấy, khiến em ấy một lần nữa mở miệng nói chuyện.”
 
Lê Mẫn nhớ lại những chuyện khi đó: “Tần Tuấn và em gái chị từ nhỏ đã thích nhau rồi. Vốn định hai đứa trưởng thành thì sẽ đính hôn, nhưng ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện như thế.”
 
Mặt mày Bắc Bắc nhăn lại, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
 
Lê Mẫn đưa mắt nhìn cô: “Chu Thịnh không nói cho em biết chuyện tiếp theo sao?”
 
Bắc bắc giật mình, khẽ nói: “Có nói nhưng em muốn biết cụ thể, muốn biết từ miệng chị nói ra.”
 
Cô không biết nên nói thế nào. Chuyện Lê Mẫn nói và chuyện Chu Thịnh nói hoàn toàn giống nhau, cũng cực kỳ giống với hoàn cảnh nửa đời trước của Lộ Tình. Chẳng qua là Lộ Tình trong kịch bản không bị chứng tự bế, cũng không thích ứng hoàn cảnh như Lê Mẫn vừa nói.
 
Ngược lại là vô cùng lạc quan. Quay về thành phố, tiếp tục bắt đầu cuộc sống một mình như cây cỏ nhỏ cứng cỏi, mạnh mẽ hướng lên, nỗ lực trưởng thành. 
 
Không bị bất kỳ hoàn cảnh nào đánh bại. 
 
Nghe vậy, Lê Mẫn giật mình, chị còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Bắc Bắc thì phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
 
Tần Tuấn nhìn người cách không xa, nói: “Vậy hãy hỏi chú đi.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc