CHỒNG CỦA TÔI RẤT NHIỀU TIỀN

Editor: _14thfebruary

Nhàn nhã ở nhà hai ngày, chiều chủ nhật, Bắc Bắc liền tạm biệt Chu Thịnh quay lại trường học.

Trước khi đi, Chu Thịnh vô cùng ai oán nhìn Bắc Bắc: "Trường học cách nhà cũng không xa, tại sao lại thích ở trong trường?"

Bắc Bắc nghẹn cười, giải thích: "A, ở trong trường có thể làm quen được nhiều bạn mới."

Chu Thịnh: "....."

Trầm mặc một hồi, Chu Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày: "Làm sao lại kẹt xe như vậy?"

Nghe vậy, Bắc Bắc duỗi cổ nhìn ra ngoài, "Em thấy vẫn bình thường mà."

Về phần Chu Thịnh, sau khi thấy mình không tìm được lời nào thuyết phục Bắc Bắc, liền im lặng.

Quên đi quên đi, cô thích là được.

"Đúng rồi, lúc trước em nói muốn chuyển ngành, có thể chứ?"

Bắc Bắc ừ một tiếng, có chút kinh ngạc không nghĩ Chu Thịnh còn nhớ việc này, cô gật gật đầu: "Em đã suy nghĩ rồi, thứ hai đưa tài liệu cho giáo viên, nếu có thể vượt qua kỳ thi, chuyện chuyển ngành không thành vấn đề."

Chu Thịnh trầm ngâm một lúc, nhắc nhở cô: "Nếu không được có thể tìm anh."

Bắc Bắc bật cười, "Được." Cô cong cong môi, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nếu không chuyển được, em sẽ tìm anh."

"Ừ."

Hai người trò chuyện một lúc, không bao lâu liền đến cổng trường, có lẽ vì nguyên nhân nào đó, Bắc Bắc không cho Chu Thịnh dừng xe trước cổng trường, mà lại đậu cách đó không xa.

"Em phải đi rồi."

Sắc mặt Chu Thịnh lãnh đạm ừ một tiếng: "Ừ."

Bắc Bắc có chút kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Chu Thịnh, có chút bất đắc dĩ: "Chu Thịnh."

"Hửm?" Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Bắc Bắc đối diện tầm mắt của anh, nhấp môi nói: "Em thật sự phải đi rồi."

Nghe vậy, Chu Thịnh dừng vài giây, đột nhiên duỗi tay ôm vai cô, có chút khó khăn đem người ôm vào trong lòng, Chu Thịnh cúi đầu hôn hôn khóe miệng cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ ở lại với anh một lúc?"

Bắc Bắc: "...." cô rũ mắt, nhìn gáy của Chu Thịnh, duỗi tay ấn ở cổ anh một cái: "Em cũng không nói chỉ ở với anh một lúc."

Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Thịnh nói: "Là anh không giữ em lại."

Chu Thịnh nhịn không được bật cười, vội vàng nói: "Anh giữ mà, ngồi lại với anh một lúc nữa nhé."

Bắc Bắc mỉm cười đáp: "Dạ."

Hai người ôm nhau, ngồi ở trong xe thật lâu, mới tách ra. Bắc Bắc quả thật chỉ cùng Chu Thịnh ngồi trong xe, hơn nửa tiếng, mới chuẩn bị xuống xe.

"Em đi đây."

"Ừ." Chu Thịnh không quá hào hứng, ủy khuất nhìn Bắc Bắc nói: "Rất muốn phát bài post."

"A?" Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh, không hiểu được Chu Thịnh đột nhiên nói lời này có ý gì.

"Tiêu đề sẽ là: "Đưa vợ đi học là loại trải nghiệm như thế nào?" Lúc Chu Thịnh ai oán nói những lời này, chính anh cũng cảm thấy thật buồn cười, nhưng Bắc Bắc bên cạnh, nhịn không được mà cười lớn.

Chu Thịnh làm trò, Bắc Bắc cười một hồi mới ngừng, cô xoa xoa khóe mắt nhìn Chu Thịnh, đem giọng mình cao lên hỏi: "Lời anh vừa nói, có ý gì?"

Chu Thịnh liếc cô một cái, duỗi tay nhéo nhéo mặt Bắc Bắc, giận dỗi nói: "Đến trường học nhớ gọi điện cho anh."

Bắc Bắc: "Em tới rồi mà."

"Ý anh là ký túc xá."

"Được được."

Chu Thịnh nghĩ nghĩ, thật sự không nghĩ ra còn muốn dặn dò cô cái gì, chỉ có thể thở dài nhìn Bắc Bắc: "Em mau xuống xe đi, anh về đây."

"Vâng."

Chu Thịnh nghẹn họng, nhìn Bắc Bắc sảng khoái nói, có chút muốn khóc: "Cứ như vậy đi."

Bắc Bắc chớp chớp mắt, nhìn anh: "Nếu không, như thế nào anh mới cho em xuống?"

Chu Thịnh bật cười, sờ vành tai Bắc Bắc nói: "Hôn anh một cái."

Bắc Bắc mỉm cười nhìn anh, nhắc nhở: "Không được.".

Chu Thịnh kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ Bắc Bắc sẽ từ chối mình.

Anh nhíu mày nhìn vẻ mặt đắc ý của Bắc Bắc, có chút bất đắc dĩ: "Bắc Bắc."

"Hả?"

Bắc Bắc bật cười, lấy cái túi ở sau ghế, mở cửa xuống xe: "Em đi đây, anh mau về nhà đi."

Chu Thịnh: "...."

Bắc Bắc xuống xe, đem cửa đóng lại cho Chu Thịnh, hướng anh phất phất tay, trêu ghẹo nói: "Chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi cho em." Nói xong, cũng không đợi Chu Thịnh đáp lại, Bắc Bắc liền ngân nga rời đi, tâm trạng sung sướng đi vào trường học.

Mà Chu thịnh, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, bất đắc dĩ mỉm cười.

Vẫn là nên thành thật về nhà.

*

Sau khi trở lại trường học, Bắc Bắc vô cùng bận rộn.

Cô đem các giấy tờ yêu cầu chuẩn bị một cách ổn thỏa, cơ bản mà nói, lúc này sinh viên thường không được phép chuyển ngành, chẳng qua trường bọn cô tương đối đặc thù, chuyên ngành mà Bắc Bắc đang học với chuyên ngành mà cô định chuyển cũng có phần nào liên quan đến nhau, đều cùng một khoa nghệ thuật.

Huống chi, phía trên đã sớm lên tiếng, chỉ cần Bắc Bắc muốn chuyển ngành, bất kể là ngành gì, đều được thông qua.

Sở dĩ lý do mà cô chuẩn bị các giấy tờ này chỉ là làm đúng theo quy trình.

Cuộc sống ở trường học trôi qua khá nhanh, không lâu sau, đơn xin chuyển ngành của Bắc Bắc đã được phê duyệt.

Cô có thể đi học ở khoa diễn xuất, còn việc học của cô ở khoa mỹ thuật được đem đi bảo lưu.

Bắc Bắc đối với lý do của giáo viên đưa ra vô cùng hài lòng, giáo viên chỉ lo lắng cô là hứng thú nhất thời, dù sao học vẽ tranh, Bắc Bắc cũng đã học từ lâu, mà diễn xuất, đây là lần đầu tiên nghe Bắc Bắc nói.

Đới với chuyện này, Bắc Bắc chỉ cười, không giải thích gì nhiều.

Sau khi chuyển ngành thàng công, vào ngày mà cô biết được tin tức đó, thì cô nhận được điện thoại của Mã Viễn.

Lúc trước, cô cũng có liên lạc với Mã Viễn, đối với việc Mã Viễn muốn cô diễn nhân vật kia, Bắc Bắc cũng có điều hiểu biết, chẳng qua lo lắng mình chuyển ngành không thành công, nên vẫn chưa đáp ứng.

Chỉ đưa ra thời hạn cho Mã Viễn, nói sẽ liên lạc với ông sau, nhưng không ngờ Mã Viễn sẽ gọi cho cô trước.

"Alo, Thầy Mã."

Mã Viễn khẽ cười: "Bắc Bắc, chuyện lần trước tôi nói cô đã suy nghĩ chưa?"

Bắc Bắc sửng sốt, cười một tiếng: "Nôn nóng vậy sao?"

Mã Viễn ừ một tiếng: "Đúng vậy, bộ phim lần này gần như đã sẵn sàng. Nếu cô đồng ý, thì đến trường quay xem thử. Chúng tôi phỏng chừng sẽ khởi quay trong vòng một tuần tới."

Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ giây lát, ôn nhu nói: "Đạo diễn của ông khi nào có thời gian, tôi có thể đi diễn thử để xem có được không, ông cũng biết lúc trước tôi không co học qua diễn xuất, không biết có thể đem nhân vật này diễn tốt hay không."

Mã Viễn nghe cô nói những lời này, vội vàng nói: "Không sao, tôi tin tưởng cô nhất định không có vấn đề gì, tôi nói nhân vật này, cô nhất định sẽ thích hợp."

Bắc Bắc cười đáp lời: "Được."

"Vậy buổi chiều ngày mai, cô có rảnh không? Tới phòng làm việc của tôi."

Ngày mai đúng lúc là thư sáu, Bắc Bắc suy nghĩ vài giây liền đáp ứng: "Không thành vấn đề, tôi có thể đi."

"Vậy tôi sẽ nhắn địa chỉ qua điện thoại cho cô."

"Được."

Cúp điện thoại, Bắc Bắc rũ mắt nhìn tờ thông tin chuyển nghành cầm trong tay, suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn quyết định không gọi cho Chu Thịnh biết chuyện này, buổi tối ngày mai, về nhà rồi sẽ nói sau.

Nhưng Bắc Bắc sẽ không nghĩ tới, chỉ vì một cuộc điện thoại này, khiến cô và Chu Thịnh cãi nhau một trận long trời lở đất.

Hết chương 19.

Bình luận

Truyện đang đọc