CHỦ BÁ HÔM NAY CỨU VỚT THẾ GIỚI SAO

Công ty Đại vũ trụ là một công ty rất có tâm



Đến khi đứng lên truyền tống trận Đằng Đông vẫn còn chút thấp thỏm, dù sao cậu cũng là đại cô nương lên kiệu — một đi không quay lại a.

Cố Khế nhìn ra cậu lo lắng, an ủi: "Truyền tống trận là thành phẩm do tiểu đội tôi dẫn dắt nghiên cứu ra, đã được đưa vào sử dụng hơn mười năm, không có vấn đề gì đâu."

Cố Khế vừa đ è xuống nút truyền tống trận, xung quanh Đằng Đông tức khắc trở thành một mảnh trắng xóa, vài giây sau, cậu cùng Cố Khế liền xuất hiện ở một rừng cây xa lạ.

Quả thật là một chút cảm giác đều không có, đừng nói cái gì mà đau đớn khi xé rách thời không, ngay cả cảm giác khó chịu như say xe cũng không có, hiệu suất cao vô cùng, bấm phát liền đi.

Đằng Đông chỉ cảm thấy mình với rừng cây chính là duyên phận không thể tách rời, thế giới trước xuất hiện ở trong rừng, thế giới này vẫn ở trong rừng tiếp.

Về phần vì cái gì khẳng định bản thân không còn ở tiểu thế giới kia nữa, thứ nhất Cố Khế không có khả năng rảnh rỗi sinh nông nổi dẫn cậu ngồi truyền tống trận chơi, thứ hai thực vật xung quanh cao lớn một cách quá quái dị, còn có màu sắc kỳ kỳ quái quái, nhìn thế nào đều là sinh vật dị giới.

"Giám sát đại đại, đây là thế giới gì?" Đằng Đông quay đầu nhìn Cố Khế.

Cố Khế không trả lời.

Nhưng mà tâm tư Đằng Đông lúc này cũng không đặt trên đáp án của Cố Khế, bởi vì khuôn mặt trơn bóng như ngọc lúc nãy của Cố Khế, bây giờ lại xuất hiện từng đường hoa văn phức tạp dần dần lan ra bắt đầu từ khóe mắt, che hết nửa trán của y, làm khuôn mặt Cố Khế vốn đã thanh lãnh anh tuấn lại thêm một phần mị hoặc.

Đằng Đông kinh ngạc, phòng phát sóng cũng hoàn toàn si mê phát cuồng, làn đạn bình luận chạy qua mười cái hết chín cái là li3m màn hình, một cái còn lại thì ồn ào nói Cố nam thần thiên hạ vô song thế nào.

Cố Khế vươn tay đến trước mặt Đằng Đông, nói: "Tay trái."

Đằng Đông khó hiểu, nhưng nghĩ tới người này là cấp trên sẽ không hại cậu, không chút do dự nâng tay trái đặt lên tay Cố Khế.


Cố Khế nâng một tay khác, vươn ngón trỏ vẽ một chút lên tay trái Đằng Đông, liền thấy vị trí mà Cố Khế vẽ qua, xuất hiện từng đường từng đường hoa văn giống hệt trên mặt Cố Khế, nó lấp kín đầy cánh tay cậu, chờ đến khi hoa văn không xuất hiện tiếp nữa, Đằng Đông thu tay lại, nhìn nhìn, không hiểu ra sao: "Giám sát đại đại......này......này là cái gì?"

"Thú văn." Cố Khế trả lời ngắn gọn súc tích.

Nhưng Đằng Đông căn bản không biết thú văn là gì, cho nên đối với cậu câu Cố Khế nói là vô ích.

Đằng Đông cuốn ống tay áo lên lộ ra hoa văn trên cánh tay trắng nõn cho khán giả xem rõ ràng, mọi người nghị luận sôi nổi, Đằng Đông nhìn trong làn đạn, phát hiện người xem cũng không ai biết thú văn Cố Khế nói là thứ gì.

Có lẽ thú văn chỉ liên quan đến tiểu thế giới này, cho nên khán giả tuy là người đại thế giới nhưng cũng không biết rõ ràng, dù sao dịch vụ du lịch tiểu thế giới mới mở ra không lâu.

Ngay tại thời điểm Đằng Đông muốn truy hỏi tiếp, tiếng ùng ục ùng ục đánh gảy lời cậu, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, nhất thời có chút xấu hổ: "Kia...cái kia..."

Cố Khế kéo kéo khóe miệng: "Muốn ăn?"

Đằng Đông lập tức hồi tưởng lại, quà tặng mỹ thực "mẫu đắc kê" đến từ chính giám sát đại đại, vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Muốn muốn."

Sợ giám sát đại đại lại đào ra con gà mái ở xó nào đó, Đằng Đông vội vàng lấy bánh mì đã mua sẵn quơ quơ trước mặt Cố Khế: "Giám sát đại đại muốn thử không?"

Cố Khế lắc đầu: "Em ở đây chờ một chút."

Đằng Đông gật đầu, nhìn Cố Khế khinh công vài cái liền biến mất trong rừng. Cậu thu hồi tầm mắt thuần thục giải quyết hết bánh mì trong tay, đem gói đựng bánh mì bỏ lại trong hầu bao, cậu chính là thanh niên tốt lớn lên dưới lá cờ đảng, sẽ không vứt rác lung tung.

Tạm thời lo xong cái bụng đói, Đằng Đông không quên công việc của mình, cậu tỉ mỉ đánh giá bốn phía, thực vật xung quanh quả thực là thiên kì bách quái: cỏ cao cỡ hai người trưởng thành, nấm tím óng ánh, cây cối méo mó vặn vẹo như đang tạo dáng, dây leo màu lam quấn quanh cây thì to chừng cái chén......

Đằng Đông vừa đem màn hình kéo lại gần đám thực vật hơn chút, để cho khán giả xem rõ, vừa dùng ngữ điệu trong phim phóng sự nói: "Này thật sự là quà tặng từ thiên nhiên, hình dáng kỳ lạ lại mĩ lệ, làm cho người ta không khỏi muốn dừng chân, nhớ lại giấc mộng thời thơ ấu, chuyện xưa lãng mạn của hoàng tử và công chúa."


Đằng Đông nói xong liền tùy tiện kể vài đồng thoại mình từng nghe có liên hệ với cây nấm tím óng ánh kia, tiểu thế giới mặc dù thuộc quyền cai quản của đại thế giới, hoàn toàn so không được với đại thế giới, nhưng chúng nó có văn hóa đặc sắc riêng của mình, đồng thoại Đằng Đông kể người đại thế giới chưa từng nghe qua, khán giả trong lúc nhất thời ngửi được mùi ngon.

Mặc dù mấy thực vật này nhìn qua có thập phần diễm lệ đi chăng nữa, nhưng Đằng Đông rất rõ ràng dưới tình huống không biết gì tốt nhất không cần chạm loạn, cho nên cậu đều là trực tiếp kéo màn hình lại gần đó cho khán giả xem, còn bản thân thì cách cái nấm một đoạn ngắn, cậu không phải loại người vì tò mò mà đem mạng mình bán đi luôn.

Nhưng lại có người, hoặc nói là có thú không nghĩ như vậy. Mông Phong ra ngoài đi săn, không nghĩ tới trên đường trở về sẽ thấy một tiểu giống cái ăn mặc kỳ quái.

Tiểu giống cái lúc ẩn lúc hiện trước cây nấm kịch độc, tựa hồ rất hiếu kì với nó, Mông Phong trong lòng căng thẳng, nếu tiểu giống cái dính vào độc của nấm, tính mạng của cậu rất có thể liền để tại chỗ này!

Mông Phong bỏ con mồi trong tay, nhảy lên phía trước nhẹ nhàng đem tiểu giống cái cách xa nấm độc kia.

Đằng Đông cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, sau đó cậu không biết mình bị cái gì đụng trúng, phải lùi về sau vài bước, tý nữa thì trẹo chân.

Nếu không phải hiện tại đã là chủ bá cần giữ gìn hình tượng trước mặt khán giả, Đằng Đông thật muốn hô to: "Ngọa tào có mắt không đấy!"

Cậu quay qua nhìn, chỉ thấy một người trên mình mặc đúng một cái váy bằng da thú, ngắn đến không thể nào ngắn hơn, cao hơn cậu nửa cái đầu, cơ bắp thì phình trướng như muốn nổ tung ra, rất giống với ấn tượng về huấn luyện viên thể hình khi rèn luyện quá độ trên địa cầu của Đằng Đông. . Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ nga?‎ ~‎ ?‎ R?M?R??Ệ?.Vn‎ ~

"Ngươi là ai?" Đằng Đông lập tức lấy đèn pin phòng lang từ hầu bao ra, làm tư thái đề phòng, nhìn cánh tay của hắn còn to hơn thắt lưng của mình, cậu không thể không thật cẩn thận.

Mộc Phong hai mắt tỏa sáng, ngay từ đầu hắn chỉ suy đoán, nhưng vừa thấy gương mặt thiếu niên trước mắt liền xác định, đối phương chính xác là giống cái, tuy rằng cậu cao hơn so với các giống cái khác, nhưng làn da lại trắng hơn bất kì giống cái nào hắn thấy trước đây, ngoại hình so với giống cái đẹp nhất bộ lạc hắn còn muốn đẹp hơn gấp trăm lần, vẻ ngoài của Đằng Đông làm cho Mông Phong trong lòng nóng lên.

Thấy tiểu giống cái cảnh giác, Mông Phong cố gắng nở nụ cười hiền lành: "Đó là nấm độc, có độc, không thể đụng vào. Cậu tại sao lại ở nơi này? Người nhà đâu? Giống cái một mình ở trong rừng rất nguy hiểm, cậu ở bộ lạc nào? Tôi đưa cậu về."

Đằng Đông nghe không sót một chữ, từ bên trong phỏng đoán ra vài thứ, thứ nhất, đây có thể là một tiểu thế giới vẫn còn đang trong thời đại nguyên thủy, thứ hai, cậu bị cho là giống cái gì đó......


Đằng Đông trong đầu mạnh mẽ có loại cảm giác "Giống như có cái gì đó không thích hợp lắm".

Mông Phong từng bước từng bước đến gần Đằng Đông, trong lòng đã bắt đầu vẽ kế hoạch làm thế nào để mang tiểu giống cái này về nhà như vậy như vậy sinh cho mình vài thằng nhãi con, gia đình nhỏ hạnh phúc to, nếu tiểu giống cái không có bộ lạc, dựa theo quy củ hắn nhặt được liền là của hắn!

Ánh mắt của Mông Phong khiến cho Đằng Đông toàn thân nổi da gà, cậu vội vàng tắt công năng đèn pin đổi lại sang chế độ phòng lang, không đợi cậu đ è xuống chốt mở, Cố Khế đã trở lại.

Mông Phong chỉ thấy một thanh niên cao bằng hắn không biết chui từ đâu ra, đứng chắn trước tiểu giống cái.

Mông Phong liền nổi giận, tiểu giống cái rõ ràng là do hắn phát hiện trước!

"Ngươi, cái tên giống đực đê tiện này! Ngươi......."

Cố Khế xoay người lại, lời nói trong lòng Mông Phong lập tức nuốt trở vào, bởi vì hắn phát hiện thanh niên mới xuất hiện này còn muốn xuất chúng hơn tiểu giống cái, trong trí nhớ của hắn chỉ có giống cái lớn lên mới đẹp như vậy, tuy nhiên thú văn trên mặt đối phương làm cho phẫn nộ trong lòng hắn lại dâng lên, mặc kệ bộ dáng thế nào, trên mặt có thú văn thì là giống đực, tiểu giống cái rõ ràng là của hắn, giống đực này cư nhiên dám đến cướp đoạt!

Cố Khế cầm trái cây đã được rửa sạch trong tay, nâng cằm nói với Đằng Đông: "Cuốn tay áo."

"?" Đằng Đông hoàn toàn không hiểu gì. Bất quá cấp trên đã nói, đương nhiên phải nghe theo, cậu bỏ đèn pin phòng lang lại vào hầu bao, vô cùng khí phách mà đem tay áo thùng thình hai bên kéo lên, lộ ra hai cánh tay.

Thú văn trên tay trái khi nãy được Cố Khế vẽ liền lộ ra, thấy đặc biệt rõ.

Mông Phong sửng sờ tại chỗ, hắn nhìn thú văn trên mặt Cố Khế, lại nhìn cánh tay Đằng Đông, cắn răng không cam lòng, cuối cùng vẫn chỉ có thể rời đi.

Đằng Đông: "........" Chẳng lẽ cánh tay của cậu tự mang hào quang nhân vật chính à, lộ ra liền có thể khiến kẻ xấu tứ phương tám hướng kinh sợ?

"Có thể buông xuống." Cố Khế nói.

Đằng Đông lắc lắc tay, tay áo rộng thùng thình che khuất cánh tay cậu.

Cố Khế đem trái cây đưa qua: "Sau này nếu có ai lại quấn lấy em, liền đem thú văn trên cánh tay trái cho họ xem."


Đằng Đông nhận trái cây từ Cố Khế, "răng rắc" cắn một cái, trái cây giòn giòn, mang theo chút chua, giống như táo xanh cậu ăn trên địa cầu.

Chẹp chẹp nhai nhai, Đằng Đông đem thịt quả nuốt xuống, lúc trước từng bị nhóm fan nữ đầu độc Đằng chủ bá đột nhiên bừng tỉnh, tịnh tâm nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, lập tức nghĩ thống suốt mọi thứ: "Giám sát đại đại...... Từ từ..... Giống cái, giống đực, thú văn, không phải giống như tôi nghĩ chứ?"

Cố Khế nhíu mày, thấy Đằng Đông đột nhiên lộ ra vẻ mặt như mới ăn khổ qua, không nghĩ tới đối phương từ vài câu nói đã phỏng đoán được tình trạng trước mắt: "Phải, như em nghĩ."

Đằng Đông: "Vì cái gì không để thú văn trên mặt cho tôi?"

Cố Khế: "Bằng cấp của em tại đại thế giới quá thấp, không thể hóa thú."

Đằng Đông: "Tôi có thể ngồi truyền tống trận trở về không?"

Cố Khế: "Không thể, tiểu thế giới 2875 này, hiện tại ngoại trừ đại thế giới chỉ có truyền tống một chiều từ tiểu thế giới 2333."

Đằng Đông: "Tôi có thể lựa chọn tử vong không?"

Cố Khế: "Không chết được."

Đằng Đông: "Nga. Tôi còn muốn hỏi một chút, giám sát của công ty đại vũ trụ sẽ mặc kệ vấn đề an toàn trinh tiết của cấp dưới sao?"

Cố Khế: "Hậu trường phòng trực tiếp có điều khoản hợp đồng."

Đằng Đông mở hậu trường ra, tìm thấy điều khoản hợp đồng, chỉ thấy điều thứ nhất viết: Công ty Đại Vũ Trụ đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn và chịu mọi trách nhiệm về sinh mệnh, tài sản, mở ngoặc chịu trách nhiệm cả vấn đề an toàn trinh tiết đóng ngoặc.

Cố Khế: " Cho nên tôi mới ở đây, dù sao hiện tại em là chủ bá duy nhất mà tôi quản."

Đằng Đông: "........."

Vì sao nhìn nụ cười của giám sát đại đại, cậu càng thấy vấn đề an toàn trinh tiết của chính mình không được đảm bảo?


Bình luận

Truyện đang đọc