CHỦ BÁ HÔM NAY CỨU VỚT THẾ GIỚI SAO

Xung quan nhất nộ vị lam nhan

Chạng vạng ngày thứ ba sau lễ thần thú, khi Đằng Đông ngồi ở nóc nhà cùng ngắm mặt trời lặn với khán giả, Cố Khế đi ra từ nhà gỗ, ngẩng đầu lên nói: "Cần phải đi."

"Cái gì" Đang chuyên tâm nói chuyện với khán giả, Đằng Đông nghe không rõ.

"Gã mang nhóm giống cái rời khỏi bộ lạc." Cố Khế nói,

Đằng Đông lập tức hiểu rõ, trong sự thúc giục của khán giả, cậu từ trên nóc nhà nhảy xuống, độ cao ba thước bây giờ đối với Đằng Đông chỉ như một bậc thang thôi, trực tiếp nhảy xuống cũng không hề có áp lực gì.

Cậu vừa đáp xuống, Cố Khế liền ôm lấy thắt lưng cậu, mang theo cậu bay vào rừng cây.

Mấy ngày nay Cố Khế đều dùng cách thức như vậy để dẫn cậu ra ngoài khám phá phong cảnh, lúc đầu Đằng Đông rất không thích ứng, nhưng lâu rồi cũng quen, hiện tại cậu đối với việc có một cánh tay ở bên hông mình đã thập phần thản nhiên.

Cố Khế mang theo Đằng Đông đuổi theo nhóm giống cái kia.

A Thanh cùng thủ lĩnh bộ lạc Mông đi tuốt ở đằng trước, nhóm giống cái được thần thú lựa chọn kia đi theo phía sau.

A Thanh ngồi trong lòng Mông Lạc, không hề lo lắng, gã nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó, mà nhóm giống cái đi theo phía sau gã lại nghiêng ngã lảo đảo, giống cái dù sao cũng không thể so với thân cao chân lớn thân thể khỏe mạnh được như giống đực, hai giống đực đi theo đầu lĩnh không thể không chạy chậm lại để bọn họ đuổi kịp tốc độ.

Cố Khế mang theo Đằng Đông theo sát bọn họ ở khoảng cách không gần không xa, đi vào sâu bên trong rừng rậm, A Thanh nhảy từ trong lòng Mông Lạc ra, dùng một đống lời nói "Vì thần thú vì bộ lạc Mông" trấn an nhóm giống cái, sau đó liền cùng thủ lĩnh Mông Lạc rời đi.

Lưu lại nhóm giống cái ở lại cùng nhau, run rẩy nghênh đón vận mệnh của mình.

Bởi vì có Cố Khế bên cạnh, hơn nữa mọi người trong phòng phát sóng cũng đều nói không cần lo lắng, Đằng Đông tuy chưa chân chính nhìn thấy năng lực thực sự của giám sát đại đại, cũng cảm thấy cực kì an tâm, hiện tại cậu lại cảm thấy rất tò mò về quái vật mà bọn họ nói.

Các thú nhân xung quanh miêu tả quái vật này cũng chỉ dùng hai từ đáng sợ, làm Đằng Đông hoàn toàn không hình dung ra bộ dáng quái vật này như thế nào, nghĩ tới quái vật, cậu liền liên tưởng đến quái vật chiến đấu với Ultraman (siêu nhân điện quang) cả người đều hiện lên "Đáng sợ, siêu ác."

Đằng Đông ngồi trên cành cây, đợi từ chạng vạng tới rạng sáng, ngay lúc cậu buồn ngủ dựa vào thân cây, bị thanh âm Cố Khế vang lên bên tai làm bừng tỉnh.

"Tới."

Đằng Đông xoa xoa vành tai bị nhiệt khí phun vào, đem tầm mắt chuyển tới chỗ nhóm giống cái kia, nhìn tới chỗ đó, cậu liền phát hiện......Cậu không có kính nhìn trong bóng đêm, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Ánh sáng nhỏ bé từ nơi chân trời, không đủ chiếu sáng tới trong rừng rậm, nơi này vẫn tối đen âm u như trước, chỉ có thể thấy rõ ánh trăng sắp biến mất nơi chân trời.


"Tôi một lát sẽ trở về." Cố Khế nói.

Đằng Đông gật gật đầu, cậu duỗi dài cổ ra, chỉ có thẻ mơ hồ thấy bóng trắng từ quần áo Cố Khế, cậu tận lực đem màn ảnh kéo ra xa, để khán giả giúp cậu nhìn xem Cố Khế đang làm gì.

Bởi vì quá trình chờ đợi có chút nhàm chán, nhân số trong phòng phát sóng luôn giảm bớt, nhưng một tiếng tới của Cố Khế liền làm nhân số tăng lên rất nhiều.

"Đã trễ thế này, sao mọi người còn chưa nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe." Đằng Đông nói.

[Không sao không sao tôi còn chưa muốn ngủ]

[Tôi và bạn thân thay phiên nhau mỗi người canh giữ một giờ để xem ha ha]

[Đầu năm nay không thức đêm mới là không bình thường]

[Trình độ học vấn của tôi đã đảm bảo rằng tôi có thể sẽ tránh xa giấc ngủ trong một thời gian dài]

[Tôi muốn thấy Cố nam thần]

[Nam thần thật đẹp trai a li3m li3m li3m]

[Muốn mua bảo kiếm giống nam thần]

[Tôi có nga, giống y hệt cái của Cố nam thần]

[Tôi còn có chữ kí của Cố nam thần, hứ]

"Có ai thấy rõ hình dạng của quái vật kia không?" Đằng Đông hứng thú hỏi.

[Bộ dáng khá giống khủng long, chạy rất nhanh]

[Miệng siêu to]

[Trên người có vảy màu đen, nổi cục xù xì, dạ dày của tôi, da gà đều nổi lên rồi]

[Xấu xí]


[Ha ha ha ha, thật sự rất xấu]

[Đúng đúng đúng, xấu]

Lúc Đằng Đông đang dựa theo lời mọi người kể lại mà phác thảo lên hình dạng của quái vật, cành cây đột nhiên nặng lên, cậu nghiêng đầu nhìn thấy chính là Cố Khế.

Cố Khế ngồi bên cạnh cậu, cong một chân lên, quần áo vẫn sạch sẽ như lúc đầu, tóc cũng không hề loạn, nếu không có một đám người ở phòng phát sóng vui mừng như điên phát làn đạn loạn xạ kể tình hình chiến đấu như thế nào, Đằng Đông hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này vừa mới chiến đấu xong.

Bất quá nhìn làn đạn đều là "Miểu sát*, đẹp!", Đằng Đông cảm thấy một màn kia đối với Cố Khế mà nói hoàn toàn không được tính là chiến đấu, giống như chỉ là đi uống ly nước mà thôi, đơn giản đến mức không đáng nhắc tới.

*Miểu sát: gi ết chết kẻ thù trong nháy mắt, chỉ với một chiêu.

"Bọn họ đã ổn." Cố Khế nói.

Đằng Đông gật gật đầu: "Vậy có thể ở đây đợi tới hừng đông không?"

Cố Khế không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

Giằng co như vậy một hồi, Đằng Đông cũng hết buồn ngủ, cậu cùng khán giả nói chuyện đợi thời gian trôi qua, sau khi thấy Cố Khế chiến đấu khán giả cũng đang nhiệt huyết sôi trào, tận tới khi trời sáng làn đạn vẫn bay vèo vèo.

Đợi đến khi trời sáng, nhóm giống cái lạnh run cả đêm nhẹ nhàng thở ra, đêm qua bọn họ cũng nghe một ít động tĩnh, nhưng không ai dám đi dò xét, đợi cho trời sáng, cuối cùng lá gan cũng lớn một tí vài người tạo nhóm nhỏ đi nhìn xem thế nào, vừa đi nhìn thử liền thấy thi thể quái vật nằm trên mặt đất.

Ác mộng suốt thời gian qua của thú nhân, con quái vật không thể đánh bại kia đầu trực tiếp bị rớt ra, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mùi máu tanh hôi chảy ra đầy đất.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhóm giống cái đều bởi vì mình được cứu mà ôm đầu khóc rống, bọn họ đỡ nhau đứng dậy, bắt đầu đi về bộ lạc Mông, phải về báo tin tốt này với bộ lạc.

Đằng Đông và Cố Khế vẫn như cũ đi không gần không xa họ, hộ tống nhóm giống cái này an toàn trở về phạm vi của bộ lạc Mông.

Trái ngược với vui mừng của nhóm giống cái tìm được đường sống trong chỗ chết, bộ lạc Mông lúc này lại lâm vào hỗn loạn hoảng sợ, bọn họ vốn nghĩ chỉ có một con quái vật, trăm triệu lần không nghĩ tới còn có những con khác, lúc hừng đông, có ít nhất ba con quái vật tập kích bộ lạc Mông.

Thủ lĩnh mang theo các thú nhân cùng chiến đấu với quái vật, A Thanh vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, bảo Mông Lạc mang gã rời đi.

"Không được, bộ lạc......" Mông Lạc khó xử.


A Thanh túm cánh tay hắn: "Ta có phương pháp đánh bại quái vật này, cho nên ta phải sống sót, ta sẽ báo thù cho bộ lạc, bằng không mọi người đều chết vô ích!"

Mông Lạc cắn răng, ôm lấy A Thanh chạy khỏi bộ lạc.

Hai người bọn họ vừa vặn đâm vào với Đằng Đông và Cố Khế.

Đi vào phạm vi bộ lạc, Cố Khế liền mang Đằng Đông chạy vào trong bộ lạc, không nghĩ tới đúng lúc đụng trúng A Thanh.

Nhìn A Thanh được da thú bao quanh trong ngực, nghe tiếng gào thét cách đó không xa, Đằng Đông mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra: "Ngươi chạy trốn bỏ lại bộ lạc?"

A Thanh nhìn thoáng qua Cố Khế: "Ta có thể đánh bại quái vật này, chỉ cách thành công một bước, cần có những vật hy sinh tất yếu."

"Các giống cái này cũng thuộc loại hy sinh tất yếu?" Đằng Đông cảm thấy tay có chút ngứa, muốn đánh người.

"Đương nhiên" A Thanh vỗ vỗ bả vai Mông Lạc, để hắn buông mình xuống, gã đi đến trước mặt Cố Khế, "Ngươi cũng đi theo chúng ta đi, chúng ta đi nơi khác kiến tạo nên bộ lạc mới."

Đằng Đông: "......" Chưa từng thấy qua người nào vô liêm sỉ như ngươi!

Cố Khế hoàn toàn không nhìn A Thanh, y tiến đến bên tai Đằng Đông: "Ở yên chỗ này, tôi lập tức trở về, nguy hiểm, đừng chạy lung tung."

Hiểu rất rõ giá trị vũ lực của bản thân, Đằng Đông thẳng thắng gật đầu: "Giám sát đại đại xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ đứng yên chỗ này một bước cũng không đi chuyển!"

Cố Khế ôm vai cậu một chút, mọi người chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Cố Khế.

A Thanh có chút kinh nghi bất đinh*: "Giám sát đại đại?"

*kinh nghi bất định: kinh ngạc không tin

Đằng Đông nhìn gã một cái, không nói chuyện.

"Giám sát đại đại là gì? Tuyệt đối không phải là từ ngữ thế giới này, các ngươi là ai?" A Thanh nghi hoặc, "Không có khả năng, y rõ ràng là thú nhân, như vậy chỉ có thể là ngươi!"

A Thanh chỉ vào Đằng Đông: "Thiên vương cái đích hổ" (?)

Đằng Đông dùng một loại ánh mắt như nhìn người ngu nhìn gã: "Sau khi chạy trốn nhớ tìm vu thầy coi thử đầu óc ngươi."

A Thanh cắn chặt răng: "Khó trách y sẽ làm giống đực của ngươi, thì ra ngươi cũng là.....A...." A Thanh muốn cùng Mông Lạc rời đi, nhưng có Đằng Đông gã lại rất không an tâm, gã dựa vào mị lực hơn người xuyên không khiến cho mọi người thích gã, cũng làm cho Mông Lạc trở thành giống đực của gã.

Nếu như lúc trước vì thích Cố Khế mà tính kế Đằng Đông, như vậy hiện tại chính là vì sợ Đằng Đông cướp đi hết tất cả của gã, nhưng là gã lại không cách nào xuống tay với Đằng Đông, dù sao Mông Lạc cũng đang đứng bên cạnh gã, đối phương chắc chắn sẽ không cho phép gã giết hại một giống cái (vậy mấy giống cái ngươi chọn đưa vào rừng không phải giống cái à?:) hắn vẫn cho đấy thôi còn đưa ngươi vào)

Ngay tại thời điểm A Thanh kinh nghi bất định, một tiếng thét chói tai đánh vỡ yên lặng giữa bọn họ, thì ra một con quái vật chạy ra đuổi theo vài giống cái chạy.


Vừa thấy được giống đực bộ lạc Mông, mấy giống cái đều kích động lên: "Mông Lạc, cứu mạng!"

Mông Lạc muốn tiến lên, A Thanh vội vàng túm hắn lại: "Chúng ta đi mau, ta không muốn chết ở đây."

Mắt thấy quái vật hướng về phía này, Đằng Đông tuy rằng đáp ứng Cố Khế không chạy loạn, nhưng đối mặt với quái vật cậu đương nhiên không thể đứng bất động, phải tìm chỗ trốn.

Nhưng cậu không nghĩ tới lúc A Thanh chạy tới chỗ Mông Lạc lại nhiều ra một động tác, lập tức đem cậu đẩy ngã trên mặt đất, A Thanh lại bay nhanh tới chỗ Mông Lạc bảo hắn mang gã đi.

"Ngọa tào!" Đằng Đông thật sư không nhịn được, mắng một câu.

Cậu không nghĩ tới sinh thời bản thân còn trải qua loại tình tiết cẩu huyết trong truyện tiểu thuyết này.

Mấy giống cái trước đó đã sắp vào hết trong bụng quái vật, đầy đất đều là máu tươi cùng tứ chi.

Khi Đằng Đông đứng lên, Mông Lạc đã mang A Thanh chạy xa hơn mười thước, mà quái vật đã gần ngay trước mắt.

A Thanh ôm cổ Mông Lạc, từ bờ vai hắn nhìn Đằng Đông ở chỗ xa, gợi lên khóe miệng. (mi chết chắc rồi con, tiểu công sẽ không tha cho mi đâu!)

Nhìn răng nhọn gần trong gang tấc, Đằng Đông theo bản năng nhắm mắt rụt cổ lại, dù sao trước đó giám sát đại đại đã nói cậu sẽ không chết, chỉ đau một chút, nhẫn một chút liền qua.

Bất quá thấy quái vật thật sự, cậu rất muốn nói với khán giả một câu: "Ánh mắt quần chúng quả là sáng như tuyết, quái vật thực quá xấu."

Đằng Đông nhắm chặt hai mắt nên không chú ý tới khán giả vốn dĩ đang mắng A Thanh và lo lắng cho cậu, làn đạn bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.

Phát hiện đau đớn trong dự đoán hồi lâu đều không xảy ra, chỉ nghe thấy âm thanh nổ lớn bên tai, Đằng Đông hơi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Cố Khế.

Đằng Đông yên tâm, mở hoàn toàn mắt ra, vừa nhìn thấy liền cứng họng.

Cố Khế đứng trước mặt cậu, phi kiếm trước mặt y là con quái vật bị phân làm hai lưu loát sạch sẽ.

Nhưng đây không phải là chuyện khiến người khác giật mình.

Tầm mắt Đằng Đông xẹt qua ngọn núi cao cách bộ lạc Mông một khúc, ngọn núi đó hiện tại bị chẻ ra, từ đầu này có thể thấy đầu bên kia luôn, dựa theo góc độ mà tính toán, thực sự rất có thể quái vật trước mặt cậu có thể là vô tội bị liên lụy nha.

Đằng Đông: "....."

Đột nhiên phát hiện mình giống như trở thành "Lam nhan" trong "Xung quan nhất nộ vị lam nhan*", không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng nha.

*Lam nhan: chỉ con trai đẹp

*Xung quan nhất nộ vị lam nhan: câu gốc là Xung quan nhất nộ vị hồng nhan (衝冠一怒為紅顏) trích trong Viên Viên khúc (圓圓曲), câu này ý chỉ tướng quân cực kì tức giận vì mỹ nhân. Mà hồng nhan chỉ nữ, Đằng Đông là nam nên tác giả chuyển thành lam nhan.


Bình luận

Truyện đang đọc